Người vừa nói là một thanh niên rất cao, Hoàng công tử đã cao rồi mà vị này còn cao hơn đến cả một cái đầu, anh ta mặc áo thị vệ trong cung, đeo bên hông thanh kiếm, gương mặt đẹp trai nhưng có gì đó thâm sâu, lạnh lùng khiến cho người ta rùng mình. Anh Cơ quắc mắt nhìn, nói:
- Không liên quan đến huynh!
Anh ta cười nói:
- Muội tử của ta ơi! Phụ thân không giục không có nghĩa phụ thân không muốn, ta nghĩ rằng muội nên thành thân với vương gia sớm sớm một chút.
Anh Cơ hừ một tiếng, nắm chặt lấy tay Huyền Trâm:
- Từ khi nào huynh được thay phụ thân sắp xếp việc cưới hỏi cho ta vậy? Hơn nữa muội tự biết thân phận, chưa bao giờ dám mơ tưởng đến vương gia. Bây giờ xin phép Tiên hộ vệ, muội phải đưa cô bé này đến chỗ ngồi.
Anh Cơ đưa Huyền Trâm vượt qua mặt của vị Tiên hộ vệ, anh ta nói:
- Đừng quên muội là cục cưng của Duật Tự đại nhân đó nha.
Anh Cơ nói:
- Huynh bị ám ảnh rồi!
Hai chị em bỏ ra chỗ xa khỏi Tiên hộ vệ, anh ta cũng không đi theo mà đứng dựa lưng vào bức tường, quan sát xung quanh. Lúc này Huyền Trâm mới hỏi:
- Đó là ai vậy, Anh Cơ tỉ tỉ?
Anh Cơ trả lời, với giọng điệu chán ghét:
- Huynh trưởng của ta, Tiên Anh Minh.
Huyền Nương nói:
- Ồ, con trai của Tiên tể tướng
Anh Cơ bật cười:
- Đừng gọi như thế, huynh ấy ghét lắm đấy.
Huyền Trâm nhanh nhẩu nói:
- Vâng, Tiên thiếu gia có nhắc đến vương gia, có phải ý huynh ấy nói đến Giả Vương không? Chẳng lẽ tỉ tỉ có hôn ước với ngài à, vậy chẳng phải tỉ tỉ sẽ thành hoàng…
Huyền Trâm chưa nói hết đã bị Anh Cơ bịt miệng:
- Những gì mình chưa biết rõ thì tốt nhất không nên nói gì, hơn nữa giờ chúng ta đang ở nơi rất đông người đó, Huyền Trâm à!
Hai chị em lẳng lặng đi đến một bộ bàn ghế trống rồi ngồi xuống. Anh Cơ rút ra một quyển sách và một chiếc bút nhỏ trong áo, Huyền Trâm thấy cô tập trung ghi chú gì đó nên không làm phiền, lặng lẽ nhìn các vị tài tử giai nhân nổi tiếng nhất Vương đô đang tụ họp gần như đầy đủ. Có vài người Huyền Trâm biết mặt nhưng phần lớn thì cô đều chịu. Cũng đúng thôi, cô quanh năm ở trong Vu phủ mà Vu gia chỉ là một gia tộc tầm trung ở Vương đô, hầu hết đều phải đi hầu các phủ thế tộc khác chứ ít khi được họ đến cầu cạnh lại.
Một lát sau Huyền Nương, Gia Huy công tử đến nhập bàn, họ có vẻ đã làm lành nên cả hai đều tươi cười, Huyền Nương thi lễ với Tiên Anh Cơ nói:
- Huyền Trâm xin được cám ơn Tiên tiểu thư đã giúp đỡ
Anh Cơ ngẩng mặt ra khỏi cuốn sách nói:
- Gì vậy, Vu muội muội?
Huyền Nương quay sang Hoàng Gia Huy nói:
- Tên này khai hết rồi, nhờ lời Tiên tiểu thư xin với phụ thân của Huyền Nương nên hai chị em ta mới được đến phủ Trung Thành vương.
Anh Cơ cười nói:
- Ôi trời, có gì đâu, chẳng qua do Hoàng công tử cứ nằng nặc đòi ta giúp, vì hắn rất muốn chuyện đấy.
Huyền Nương đỏ mặt đáp:
- Tỉ nói quá rồi, Hoàng công tử với muội đã làm chuyện đấy đâu?
Anh Cơ cười mỉm, mắt hơi nheo lại, nói:
- Làm gì cơ? Ý ta bảo chuyện đấy là hắn rất muốn gặp muội.
Hoàng Gia Huy nở nụ cười ti tiện, dí sát mặt vào mặt Huyền Nương nói:
- Nàng đang nghĩ gì thế? Chuyện đấy là chuyện gì?
Đến lượt Huyền Trâm cũng ngượng đỏ hết cả mặt, cô không ngờ hóa ra nam nữ yêu nhau thì vô phép như thế này sao? Huyền Nương đẩy Gia Huy ra, mặt như quả gấc chín:
- Tên này ăn nói lung tung nữa rồi, muốn ta cắt tai ngươi ra không?
Gia Huy cười cười cợt cợt nhưng chợt nín luôn khi nhìn thấy Tiên Anh Minh đằng xa, anh ta nói với Anh Cơ:
- Tiên tiểu thư, sao lão huynh lại ở đây vậy? Sao anh ta mặc bộ quần áo đó?
Anh Cơ ngạc nhiên:
- Thì anh ta chắc cũng đến dự tiệc thôi, còn đó chẳng phải bộ quần áo thị vệ sao?
Gia Huy trầm ngâm:
- Ngự tiền thị vệ không mấy khi mặc đồng phục mà không do đang bảo vệ ai đó trong Hoàng Thất.
Huyền Nương ngơ ngác hỏi Gia Huy:
- Tức là sao, ở đây cũng có người thuộc Hoàng Thất còn gì.
Gia Huy nói:
- Nàng không hiểu, bộ đồ đó có huy hiệu một cái đuôi rồng nhỏ được gọi là các Ngự tiền Đới long, nghĩa là anh ta chỉ hộ tống những người quyền lực nhất trong Hoàng Thất. Ta cũng thuộc đội đó, chức vụ này trong đội thị vệ rất ít, ta đã xin nghỉ rồi thì anh ta không thể nghỉ được, chẳng lẽ có người quan trọng đang dự tiệc ư?
Huyền Trâm thấy mọi người đều đang ra vẻ nghĩ ngợi, nhưng cô không hiểu gì hết, và cô cũng không thích hiểu, cái cô thích ở đây là dãy đồ ăn vừa được bưng lên, trải dài một đường xuyên suốt căn phòng, tỏa mùi hương thơm nức. Huyền Nương thấy đôi mắt sáng quắc của em thì hiểu ý, cô liền xin phép hai người còn lại để đưa em ra thỏa mãn cái bụng háu đói.
Gia Huy không rời mắt khỏi Tiên Anh Minh, anh ta đang phỏng đoán xem Tiên thiếu gia đang làm gì. Còn Anh Cơ định trở lại với cuốn sách nhưng đáng tiếc cho cô, rất nhiều người đã nhận ra sự hiện diện của thiên kim tiểu thư nhà tể tưởng nên đến chào hỏi liên tục làm cô phải đáp lễ.
Lúc chị em họ Vu trở về với hai đĩa đầy ắp cũng đúng lúc phu nhân Vu gia cùng hai con gái ruột của bà ta đang đến thi lễ với Tiên Anh Cơ. Vừa nhìn thấy, Vu phu nhân đã mắng:
- Lũ c·hết đói này, định làm xấu mặt Vu gia hả? Cứ làm như ta không cho bọn ngươi ăn gì vậy!
Anh Cơ vội nói đỡ:
- Không phải đâu, thưa Vu phu nhân! Hai nàng ấy lấy đồ cho cả ta đấy, chắc phu nhân chưa biết chứ ta và tiểu thư Huyền Nương là đôi bạn thân thiết. Bọn ta thường xuyên đi chơi cùng nhau, tiệc hôm nay ngồi cùng bàn luôn.
Tin này đúng Vu phu nhân chưa biết thật, cả hai cô con gái bà cũng thế, ba mẹ con á khẩu được một lúc mới dám nói:
- Vâng…thế đúng là phúc lớn cho Vu gia, Tiên tiểu thư cho phép Huyền Lan và Huyền Ngọc cũng được ở lại hầu chuyện tiểu thư.
Anh Cơ cười nói:
- Tiếc quá, bàn này đã đủ chỗ rồi, không dám làm phiền nhị vị tiểu thư.
Vu phu nhân nhìn thấy mấy chiếc ghế trống, chỉ vào cố nói:
- Hình như vẫn còn mà, Tiên tiểu thư. Con gái ta đều được có tài sắc, chắc chắn sẽ khiến tiểu thư hài lòng hơn mấy đứa nhà quê kia.
Tiên Anh Cơ không biết nói gì, định đồng ý thì có bốn nam nhân tiến đến, người dẫn đầu cao ráo có mái tóc trắng toát dù gương mặt còn trẻ. Đôi mắt anh ta màu xanh ngọc, đường nét như con gái, đằng sau anh ta có ba người, một già hai trẻ đều mang dáng vẻ nghiêm nghị và cảnh giác. Anh ta tươi cười với Anh Cơ:
- Anh Cơ muội muội, đã lâu không gặp, ta ngồi đây với nàng nhé.
Cả đám vội thi lễ với anh ta:
- Gia Cát thế tử, ngài đến từ bao giờ vậy ạ?
Anh ta nói:
- Mới thôi mới thôi, sáng nay có chút chuyện nên ta đến hơi muộn, tiếc quá nếu không đã có thời gian được trò truyện với Anh Cơ muội.
Anh ta mở to mắt nhìn Vu phu nhân và hai cô con gái đang đứng chắn mấy chiếc ghế đá đằng sau, nói:
- Vị phu nhân này có thể tránh đường cho ta ngồi cùng Anh Cơ được không?
Vu phu nhân ngần ngừ chưa chịu đi ra, bà ta nói:
- Vâng thưa thế tử nhưng còn hai đứa con gái của hạ thần.
Gia Cát thế tử nói:
- Ta nghĩ ba người các ngươi nên đi tìm chỗ khác ngồi thì tốt hơn đấy. Vì có vẻ như bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.
Quả nhiên trên một cái bục được trang trí cầu kỳ giữa sân, đã thấy Trung Thành vương phu nhân bước lên, bà hắng giọng nói to:
- Xin chào mừng tất cả bằng hữu, các quý nhân, danh gia vọng tộc đã bớt chút thời gian đến với phủ Trung Thành. Thay mặt cho Trung Thành vương, Vi Phương Mai ta xin được phép tuyên bố hội vịnh hoa thường niên!