Vu Huyền Nương và Vu Huyền Trâm đứng chờ trước cổng Vu gia trang, Huyền Nương liên tục nhìn về phía con đường, còn Huyền Trâm trông rất háo hức. Cũng phải thôi, hai chị em ít khi có dịp được đi xa bao giờ. Mặc dù cha họ, ông Vu Đại Liêm là người yêu thương con cái nhưng ông lại không mấy khi thể hiện được điều đó một cách rõ ràng. Ông có tổng cộng hai trai và bốn gái, trong đó hai đứa con trai là Đại Dương, Đại Ngạc đều đã lớn tuổi, con của Vu phu nhân cùng với Huyền Lan, Huyền Ngọc. Bốn người con ấy được xem như dòng dõi chính thất, còn hai chị em Huyền Nương thì không, vì mẹ của hai người trước chỉ là nô tì trong phủ, sau được Vu Đại Liêm sủng ái thăng lên làm Di nương sinh ra hai nàng, do chỉ sinh toàn con gái nên bà càng bị người trong Vu tộc coi không ra gì. Sau bà bệnh nặng mất sớm, lúc đó hai chị em vẫn còn nhỏ, Vu phu nhân nhân đó cũng chính thức đưa hai vị tiểu thư xuống ngang hàng như những người làm công trong nhà.
Huyền Nương lúc đầu tủi thân, hay khóc một mình, song nhìn sang em gái còn bé quá nên cô cố gắng gượng mà sống. Công việc nặng nhọc nhưng hầu như chẳng mấy khi oán thán vì cô biết mỗi khi cô buông lời than trách là sẽ trở thành cái cớ cho Vu phu nhân trừng phạt. Lâu dần thành quen, cô chấp nhận cuộc sống vất vả hiện tại, lấy việc chăm sóc em gái làm niềm vui sống.
Ba mẹ con Vu phu nhân cười nói bước ra ngoài cổng, nhìn thấy hai chị em liền mắng:
- Hai con nhà quê này, đứng đây làm gì?
Huyền Nương vội nói:
- Bẩm phu nhân, tụi con có hẹn đi ra ngoại thành ạ.
Vu phu nhân tức giận:
- Láo toét thật, dám trốn việc đi chơi ư? Không đi đâu cả, vào làm những việc của mày ngay.
Huyền Nương nói:
- Con đã làm xong từ tờ mờ sáng rồi ạ. Và con cũng đã xin phép phụ thân.
Vu phu nhân mắng tiếp:
- Ta bảo vào là vào, ngươi không coi ta ra gì đúng không?
Huyền Nương không biết nói gì, đang tiến thoái lưỡng nan thì lúc này một chiếc xe ngựa cực đẹp, sắc tím nhạt với mái vòm được thiết kế như có một con phượng đang nằm. Đằng sau chiếc xe, đoàn hộ tống đến gần năm mươi người, tất cả dừng lại ngay trước cổng Vu gia trang.
Màn xe kéo lên để lộ gương mặt xinh đẹp đang tươi cười:
- Huyền Nương muội tử, xin lỗi ta đến trễ.
Huyền Nương mừng rỡ nói:
- Tiểu nữ không dám, kính chào Tiên tiểu thư.
Tiên Anh Cơ quay sang thấy mấy mẹ con Vu phu nhân, cười nói:
- Vu phu nhân đó à, xin lỗi ta không thấy bà, dạo này bà vẫn khỏe chứ?
Vu phu nhân có vẻ ngạc nhiên khi thấy Tiên Anh Cơ, bà run run nói:
- Ta vẫn khỏe, thưa Tiên tiểu thư, hóa ra hôm nay hai đứa này đi cùng tiểu thư ư? Nhưng đây đâu phải xe tể tướng?
Tiên Anh Cơ đáp:
- À, chuyến đi có hai người tháp tùng, đây là xe của một trong hai vị đó.
Hai cái đầu nữa thò ra ngoài, là Gia Cát Tâm và Hoàng Gia Huy, họ cùng chào Vu phu nhân. Lúc này bà gần như á khẩu nhưng nhanh chóng thay đổi nét mặt, cười nói:
- Không biết các vị có thể cho cả Huyền Lan và Huyền Ngọc đi cùng được không? Hai đứa cũng rất thích ra ngoại thành.
Anh Cơ mỉm cười:
- Tiếc quá, Vu phu nhân à, ta mới chỉ chuẩn bị đồ cho đủ năm người, hẹn hai tiểu thư dịp khác vậy nhé. Lên đi, Huyền Trâm, Huyền Nương.
Hai chị em nhanh chóng bước lên xe ngựa phi thẳng, để lại ba mẹ con Vu phu nhân đang tỏ ra tức tối.
Trên xe hóa ra còn hai người nữa, một nam và một nữ, đều trẻ tuổi, nhìn họ rất giống nhau. Họ mỉm cười thi lễ chào hai chị em họ Vu, họ nói:
- Kính chào Vu tiểu thư, tại hạ tên Kỷ Bảo An, đây là em gái ta, tên Kỷ Bảo Hân.
Vu Huyền Nương đáp lễ nói:
- Hóa ra là Kỷ gia của Phục Đông Kỳ, hân hạnh cho tiểu nữ.
Huyền Nương biết Kỷ gia danh tiếng cỡ nào. Họ là thế gia đầu bảng nằm trong hàng ngũ Thập Đại Cổ Tộc, họ không kém Vô gia là bao. Gia chủ của Kỷ gia, Kỷ Đức cũng là một thành viên trong Hội Đồng. Nếu vậy thì đây là hai người con sinh đôi của Kỷ gia chủ, họ từng là bạn học cũ của Gia Cát Tâm và Tiên Anh Cơ.
Huyền Nương vui vẻ nói:
- Kỷ công tử và Kỷ tiểu thư đến Vương đô vì lễ hội Hoa Đăng sắp tới hả?
Kỷ Bảo An cười nói:
- Đáng lẽ bọn ta không đi sớm vậy đâu, nhưng do Gia Cát thế tử nài nỉ mãi nên mới thế đó.
Gia Cát Tâm bĩu môi:
- Chứ không phải do chính cậu hả? Ai là người bảo muốn đến thật nhanh để được gặp thế tử ta đây?
Kỷ Bảo An nhếch mép:
- Thế tử có ảo tưởng không thế? Tôi đến sớm vì Tiên tiểu thư chứ đời nào vì cậu?
Gia Cát Tâm nói:
- Cậu vẫn giữ ý định đó hả, cậu không có cửa với Anh Cơ đâu.
Kỷ Bảo Hân cười nói:
- Thế tử cũng có đâu mà nói.
Cả bọn phá lên cười, sau đó họ nói chuyện phiếm hết sức vui vẻ. Chiếc xe tứ mã phi vun v·út, chẳng mấy chốc mà nhà cửa xung quanh thưa thớt dần thay vào đó là những rặng núi xanh mướt với hai bên đồng ruộng trải dài tới cuối chân trời.
Anh Cơ vén màn lên nhìn nói:
- Chúng ta tới nơi rồi.
Điểm đến là một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi có hồ nước rộng màu xanh rêu, nhiều cây lớn mọc quanh hồ, khung cảnh rất đẹp, rất hữu tình. Cả hội bảy người gieo lên phấn khích, có lẽ sau nhiều ngày chỉ quanh quẩn ở trong Vương Đô làm họ cảm thấy ngột ngạt.
Gia Cát Tâm đã chuẩn bị rất chu đáo, anh ra lệnh để xe và đoàn hộ tống ở lại ngoài đường cái canh gác còn anh đưa cả đám đến một ngôi nhà nhỏ ven hồ, bên trong đã bày sẵn đồ ăn và rượu. Mọi người ăn uống vui vẻ, nói chuyện trên trời dưới đất. Uống được hơn canh giờ thì Tiên Anh Cơ tửu lượng không tốt, say quá phải ra võng nằm nghỉ. Huyền Trâm bị dụ uống thử một chén nào ngờ chếnh choáng nên đã kiếm chỗ ngủ từ bao giờ, chỉ còn Gia Cát Tâm uống cùng Kỷ Bảo An.
Hoàng Gia Huy cũng ngà ngà say, rạo rực hết cả người, cứ nhìn Huyền Nương chằm chằm. Huyền Nương thẹn thùng, xin ra ngoài hóng mát tránh ánh mắt của Gia Huy.
Nàng đi ra bờ hồ rửa mặt rồi ngồi dựa vào một gốc cây lớn ngồi nghỉ. Vừa đặt người xuống đã bị Gia Huy ôm chặt từ phía sau, hôn tới tấp vào má. Huyền Nương cố đẩy ra, ngượng ngùng nói:
- Đồ quỷ rượu này, chàng làm gì thế hả?
Gia Huy cười hì hì, lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, anh nói:
- Ta có đồ này tặng nàng.
Huyền Nương mở ra, bên trong lấp lánh một chiếc trâm nhỏ bằng vàng được chạm khắc tinh xảo hình dáng tựa như đuôi con công. Huyền Nương kinh ngạc nói:
- Đây là đồ của mẹ chàng mà.
Gia Huy vẫn cười nói:
- Chính xác hơn là đồ của các vị phu nhân trong Hoàng gia, mẹ ta đã biết chuyện ta và nàng. Bà ấy đã cho ta chiếc trâm này, coi như tín vật định tình giữa hai chúng ta.
Huyền Nương cười nhưng lại đẩy Gia Huy ra nói:
- Đồ hỗn đản này, ai đã đồng ý gả cho chàng.
Gia Huy cười dâm đãng:
- Không đồng ý thì ta c·ướp, nàng kiểu gì cũng phải làm phu nhân Hoàng gia.
Hai ánh mắt yêu thương nhìn nhau, Gia Huy khẽ hôn Huyền Nương. Nàng cũng không chống cự gì cho lắm. Hai người ôm nhau ngủ dưới gốc cây bên trong đám cỏ mọc um tùm.
Khi Gia Huy tỉnh giấc thì trời đã gần tối, mây mù kéo đến ùn ùn như sắp mưa. Gia Huy quay sang không thấy Huyền Nương đâu, anh cất tiếng gọi, không thấy cô đáp lại, xung quanh im lặng như tờ. Anh vội mặc quần áo đứng dậy nhìn khắp nơi vẫn không ra, anh bèn về lại chỗ cả hội tụ tập nhưng cũng vắng lặng gần như chẳng còn ai. Chỉ còn một mình Anh Cơ đang nằm ngủ trên võng. Gia Huy vội lay Anh Cơ dậy, cả hai bối rối khi mọi người đều biến mất. Anh Cơ nói:
- Có thể đây là một trò đùa, Hoàng thị vệ nhìn kìa, xe ngựa của chúng ta vẫn còn ngoài kia.
Quả nhiên ở ngoài đường cái vẫn còn cỗ xe ngựa đỗ đấy nhưng khi cả hai ra đến nơi thì không có bóng dáng ai cả, kể cả người đánh xe hay đoàn hộ tống của Gia Cát thế tử cũng không cánh mà bay. Cảm thấy quá kỳ lạ, Anh Cơ nói:
- Không biết điều gì đã xảy ra nữa, ta nghĩ chúng ta nên phi xe về thành gọi thêm trợ giúp.
Gia Huy đồng ý liền điều khiển xe ngựa đưa Anh Cơ về Vương Đô, có lẽ do đang lo lắng nên con đường bỗng trở nên ngắn lạ thường. Thoáng chốc cả hai đã vào trong thành nhưng điều kỳ lạ vẫn tiếp diễn, cả kinh thành im phăng phắc, không một bóng người qua lại, điều này càng khiến cả hai hoang mang cực độ. Bất chợt văng vẳng lên đâu đó tiếng khóc nức nở:
- Chổi nhỏ… chổi nhỏ của chị...
Anh Cơ hốt hoảng nói:
- Đó là giọng Huyền Nương.
Gia Huy vội lái xe theo hướng phát ra tiếng khóc và dừng lại ngay trước cổng Vu gia trang.
Nhưng tất cả đã thay đổi. Vu gia trang lúc này hóa thành một bãi tha ma khổng lồ.
Cổng vào xếp la liệt xác c·hết, từ người già đến trẻ nhỏ, phụ nữ lẫn với đàn ông, ai cũng bê bết máu, mắt mở trợn trừng. Gia Huy và Anh Cơ c·hết lặng trước khung cảnh kinh hoàng. Điều gì đã xảy ra trong buổi chiều hôm nay vậy? Tại sao Vu gia gặp phải họa diệt tộc? Bước đi giữa những cái xác, Anh Cơ có thể nhận gia Vu Đại Liêm gia chủ, phu nhân, hai công tử, Huyền Lan, Huyền Ngọc, tất cả bọn họ đều c·hết tức tưởi, thậm chí không toàn thây mỗi nơi một mảnh.
Đang bàng hoàng thì tiếng khóc kia lại vang lên, hai người chạy ra sau nhà chính, nơi khoảng sân rộng lớn đầy rẫy thây người. Ở vị trí chính giữa, Huyền Nương quỳ trên mặt đất, ngẩng mặt lên trời. Trên tay cô một hình hài nhỏ bé nằm bất động, chiếc áo trắng của cô bé đỏ lòm, đôi mắt tinh nghịch thường ngày giờ đã vô hồn không sức sống, Anh Cơ òa khóc khi nhận ra cô bé là Huyền Trâm.
Gia Huy tiến tới, tay anh run rẩy chạm vào Huyền Nương, nói:
- Trời ơi, nàng có sao không? Chuyện gì đã xảy ra?
Huyền Nương không nhìn Gia Huy mà vẫn ngẩng mặt lên, nước mắt cô tuôn ra, đỏ như máu, miệng lẩm nhẩm:
- Hết rồi, hết thật rồi…
Anh Cơ nhỏ nước mắt nói:
- Có chuyện gì vậy, Vu muội? Cớ gì ra cơ sự này?
Gia Huy nghiến răng nói:
- Hãy nói cho huynh biết kẻ nào tàn độc đến như thế, Huyền Nương! Huynh sẽ báo thù cho Vu gia trang.
Huyền Nương lúc này mới cúi đầu xuống, hết nhìn Gia Huy rồi đến Anh Cơ, ánh mắt của cô trống rỗng rồi bỗng trợn trừng lên rất đáng sợ, cô nói:
- Chính hắn, chính hắn đã g·iết cả nhà ta!
Gia Huy hỏi:
- Ai? Là ai hả Huyền Nương?
Huyền Nương chậm rãi chỉ tay vào Gia Huy rồi nói:
- Là… là… NGƯƠI!
Gia Huy chưa kịp hiểu điều Huyền Trâm nói thì bất chợt một bóng đen xông ra, rút kiếm đâm xuyên qua ngực Huyến Nương, máu bắn tung tóe hết cả lên Anh Cơ và Gia Huy. Huyền Nương hét lên một tiếng man rợ rồi ngã vật ra đất. Gia Huy gào thét, rút kiếm ra xông vào bóng đen đó nhưng thật bất ngờ, mũi kiểm và cả người anh lại đi xuyên qua nó. Bóng đen tan ra thành trăm mảnh rồi sau đó dần tụ lại, hiện lên khuôn mặt thư sinh, đôi mắt đen láy. Chính là Hoàng Gia Huy.
Cả hai còn chưa kịp tin vào mắt mình thì bóng ma kia đã nhanh như cắt tiến tới Gia Huy rút kiếm đâm xuyên bụng anh. Gia Huy sững sờ trước khả năng quái dị của hắn, miệng anh ộc lên đầy máu, anh nhìn sang Anh Cơ đang c·hết lặng, anh dùng chút hơi tàn nói:
- Anh Cơ! Mau chạy đi!
Anh Cơ sợ hãi quay lưng định bỏ chạy nhưng cô bất chợt đứng khựng lại, tay chân như bị trói chặt. Hóa ra xung quanh cô, có hàng trăm bóng ma của người nhà họ Vu, họ dùng những bàn tay đẫm máu giữ cô lại. Cô không thể cử động được, chỉ biết thét lên kêu cứu. Nhưng vô ích, không có bất kỳ ai xuất hiện, chỉ thấy bóng ma của Gia Huy dần dần tiến lại. Hắn chầm chậm đưa lưỡi kiếm cắm phập vào cổ Anh Cơ, một cơn đau quặn thắt nhói lên, máu bắt đầu phun ra từ v·ết t·hương. Lúc này các bóng ma mới buông tay thả cô ra, cả thân hình đầy máu của cô ngã ra đằng sau nhưng cô cảm thấy cơ thể không dừng lại chạm vào mặt sân mà cứ rơi mãi, rơi mãi như đang rớt xuống một vực sâu không đáy, xung quanh là tiếng la hét của hàng trăm người nhà họ Vu. Ý thức của cô cũng dần tan biến, hòa chung vào màu đen vô tận.
Rồi cô chợt tỉnh lại, mở toang đôi mắt, gào thét trong đau đớn và tuyệt vọng.