Đế Vương Thiên Hạ

Chương 14: Vô Kỳ Lượng



Chương 14: Vô Kỳ Lượng

Hậu cung – phòng Chính cung…

Tiên Anh Minh ngồi dậy, khoác áo lên cơ thể trần như nhộng của mình. Nằm bên trong giường, Vô quý phi vẫn đang ngủ, hơi thở đều đặn trên khuôn mặt xinh đẹp của bà.

Anh Minh gục mặt xuống cánh tay, trong lòng dâng lên nỗi bất an anh đã chịu đựng liên tục trong suốt thời gian gần đây. Khi anh quyết định không nghe lời cha mà dấn thân vào trong vòng xoáy vương quyền. Ngày nào anh cũng thấy lo lắng, sợ hãi và bất lực, quay cuồng với những suy nghĩ liệu rằng điều này có đúng không hay rằng có đáng không. Nhưng anh biết, chỉ vài ngày nữa thôi, khi “sự kiện” đó diễn ra, anh sẽ vĩnh viễn không thể quay lại, trở thành một phần trong cuộc chiến nhẫn tâm này.

Anh quay sang nhìn Vô quý phi, có lẽ với anh, cô cô là lý do lớn nhất anh quyết tâm như thế, vì anh muốn bảo vệ cô cô, người đã nuôi lớn anh, chăm sóc anh từ lúc còn thơ bé đến bây giờ. Ký ức của anh về người mẹ bạc mệnh dần đã phai nhòa, chỉ còn lại đó những giây phút kề cận với cô cô. Nên cho dù biết rõ mối quan hệ này là sai trái hoàn toàn, nhưng anh bất chấp, với anh người phụ nữ đang nằm đây là lý do sống của đời anh và anh sẽ không hối hận về điều đó.

Ngoài cửa phòng có tiếng động lạ, hình như có ai đang đến, Anh Minh hoảng sợ, đang định trốn đi thì cánh cửa đã mở ra. Hóa ra là con tì nữ Thường Xuân, nó nhìn thấy Anh Minh có dáng sợ hãi liền cười khúc khích:

- Tiên thiếu gia, mời ngài rửa mặt.

Tiếng động đã khiến Vô quý phi tỉnh giấc, bà nhìn xung quanh trời vẫn còn tối, bà quàng tay qua cổ Anh Minh, dí cả cơ thể mềm mại vào người anh, nói:

- Cớ gì dậy sớm dữ vậy?

Anh Minh gỡ tay Vô quý phi ra, nói:

- Càng ngày cô cô càng liều đó! Không sợ bệ hạ phát hiện ư?

Vô quý phi cười lớn:

- Lão già đó thì có làm được gì? Hắn chỉ là tên bù nhìn, chưa bao giờ dám ho he gì với Vô tộc chúng ta. Đã thế ngươi cứ ở lại, để ta xem hắn có dám đến đây không?

Anh Minh đã mặc xong quần áo, anh đứng dậy nói:



- Bản chất của một con người không thể hiện qua nét mặt và hành động người ta bộc lộ ra bên ngoài, nó nằm ở bên trong những gì mà ta nghĩ rằng ta đã hiểu rõ chúng. Bệ hạ không đơn giản đâu, cô cô à!

Vô quý phi cũng đang mặc lại quần áo, liếc nhìn Anh Minh:

- Với quyền hành hiện tại thì hắn ta sẽ làm được gì? Tất cả mọi thứ của hắn đều nằm trong tay Vô tộc, chúng ta bảo hắn sống thì hắn sống, hắn c·hết thì hắn c·hết.

Tiên Anh Minh ngoái lại, thoáng nhìn Vô quý phi, anh ta không thể hiểu rõ hoàng đế nhưng anh có thể hiểu rõ người phụ nữ bên anh bao năm qua. Cô cô vẫn luôn là một người như vậy, suy nghĩ đơn giản và có phần ngây thơ, cũng đúng thôi, bản thân cô cô là cành vàng lá ngọc của Vô phủ, lớn lên trong nhung lụa, luôn được người đời kính phục. Quyền lực quá lớn của cha cô, rồi đến ba ông anh hiện giờ luôn đảm bảo cho cô cô một chỗ đứng cao ngất ngưởng, không ai có thể động tới, kể cả Hoàng đế.

Tiên Anh Minh nhún vai, cười nói:

- Thứ tội cho Minh nhi, ta phải đến Vô phủ để tham dự Hội nghị Vô tộc hôm nay, cô cô cũng biết rõ đúng không?

Vô quý phí ra vẻ nũng nịu:

- Nói chuyện với mấy ông già đó có gì hay không mà lại để ta một mình trong cung cả ngày hôm nay hả? Tối nay chàng có đến không?

Tiên Anh Minh cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi căng mọng của Quý phi, một tay anh ta bóp chặt cằm bà rồi thì thầm:

- Còn tùy thuộc xem nàng ngoan hay không đã.

Nói xong anh cười ha hả rời khỏi phòng, để lại Vô quý phi ngẩn ngơ như người mất hồn.

Tiên Anh Minh khi đến Vô phủ thì trời đã rạng sáng. Mấy tên lính canh cổng vừa thấy anh liền cúi chào nhường lối cho anh đi. Anh bước qua cổng mà lòng có chút đau đớn, lúc nào cũng vậy, nơi đây luôn gợi lại cho anh những kỷ niệm của thời thơ bé, của hai đứa nhóc và người v·ú già. Họ đã từng quỳ xuống nơi đây, cầu xin ân huệ từ những người được coi là người thân ruột thịt, nhưng cánh cửa đó luôn đóng, chưa bao giờ mở ra với hai cô cậu bé đó.



Vô phủ thực chất chỉ là những bức tường cũ nát, với một gian nhà duy nhất nằm chơ vơ giữa khoảng sân rộng mênh mông. Nó mang vẻ gì đó hoài cổ của một thời đã qua, dấu tích cháy sém, đổ vỡ có thể thấy khắp nơi trong phủ, minh chứng cho biến đổi thăng trầm theo thời gian của một trong những gia tộc lớn nhất Tứ Kỳ Quốc.

Cánh cửa gian phòng chính mở ra, một người đàn ông bệ vệ xuất hiện, sau lưng ông thấp thoáng hàng trăm tấm bài vị đặt chi chít trên chiếc kệ năm tầng, có lẽ đó là những người đã mất của gia tộc họ Vô. Người đàn ông đó nhìn Tiên Anh Minh mà mỉm cười, trông ông có nét trưởng giả, gầy gò nhưng cao ráo, đôi mắt long lanh với bộ dâu bạc dài.

Tiên Anh Minh thi lễ nói:

- Tiên Anh Minh tham kiến trưởng tộc, chúc ngài vạn thọ bình an.

Người đàn ông khà khà cười nói:

- Từ bao giờ giữa Vô Kỳ Lượng và cháu ngoan của hắn lại phải khách sáo đến vậy. Vào đây nào, Anh Minh.

Anh Minh tiến vào phòng, nhang khói bốc lên nghi ngút, chắc hẳn Vô Kỳ Lượng đã thắp từ sáng sớm. Ông vỗ tay bồm bộp lên lưng Anh Minh, nói:

- Cuối cùng chỉ có cháu của tam đệ chịu đến sớm thăm hỏi tổ tiên. Đúng là vẽ người vẽ mặt khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng. Còn hơn chục bài vị cần thắp, cháu hãy hộ ta.

Vô Kỳ Lượng đưa bó nhang cho Tiên Anh Minh, ông ngồi xuống bộ bàn ghế ở chính giữa, đưa tách trà lên uống rồi nói:

- Cái thân già này không thể làm nổi những việc mệt nhọc nữa, sau này phải nhờ cậy ở mấy đứa.

Tiên Anh Minh vừa cắm hương vừa nói:

- Tổ bá phụ sao không sai người hầu?

Vô Kỳ Lượng xua xua tay nói:

- Con cháu kiểu gì mà đến mấy que hương cũng không tự thắp nổi, Vô tộc bị diệt thì thôi chứ còn một người là còn phải làm, ta không chấp nhận có kẻ ngoại tộc chạm vào các bậc tổ tiên.



Tiên Anh Minh cười mỉm, uất hận thay cho số phận. Nếu như cha anh không thành công trong cuộc nổi dậy ngày xưa, liệu Vô Kỳ Lượng có coi anh là người nhà họ Vô không? Hay cũng sẽ giống như những kẻ ngoại tộc mà ông ta nói, mãi mãi không được bước vào gian phòng này?

Vô Kỳ Lượng nói:

- Ta nghe nói cháu đã nhận việc thị vệ Đới Long trong cung hả?

Tiên Anh Minh đáp:

- Vâng, đúng vậy, cháu nghĩ rằng cũng đến lúc phải có những thay đổi nhất định trên con đường phía trước.

Vô Kỳ Lượng mỉm cười:

- Làm thế rất sáng suốt, cháu phải hiểu, Anh Minh à! Vì khi cháu không dám mạo hiểm thì trớ trêu thay, cháu còn có thể mất nhiều hơn cả việc mạo hiểm. Ta luôn cho rằng quan điểm của Tam đệ là sai lầm và cháu có thể chứng minh điều đó.

Tiên Anh Minh đã thắp xong hết các bài vị, anh trở lại hàng ghế bên tay phải, chọn lấy vị trí cách tương đối xa bàn gia chủ, anh nói:

- Cháu hi vọng sẽ được đề bạt lên tướng quân một ngày không xa, và biết đâu đó, thưa tổ bá phụ, điều mong ước của Vô tộc ta một ngày sẽ trở thành hiện thực.

Vô Kỳ Lượng hơi khựng lại, nhìn chằm chằm vào Anh Minh nói:

- Ý cháu là gì? Đứng nói linh tinh, Anh Minh à! Lời nói có thể theo gió bay đi nhưng đừng quên gió cũng có thể thổi khắp cả khu rừng. Vô tộc ta đang ở đỉnh cao của phú quý, ước vọng cổ xưa đó không cần thiết đâu.

Tiên Anh Minh cười nói:

- Có những chuyện dù thế nào cũng đã xảy ra, thưa tổ bá phụ. Chủ yếu là cách người ta hành động sau đó, có người thì chọn cách quên đi, có người thì im lặng, có người thì nhức nhối. Và cháu nghĩ, người Vô tộc ta đều thuộc kiểu người thứ ba.

Vô Kỳ Lượng không nói gì nữa, ánh mắt của ông có chút khó hiểu. Điều úp mở Tiên Anh Minh đã nói ông có thể hiểu mà ông biết thừa nó đang ám chỉ điều gì. Những lời cha ông trăn trối trên giường bệnh, ông cũng đã đau đáu cả một đời. Giờ có thể cũng trở thành chấp niệm trong lòng Tiền Anh Minh rồi sao? Ông lặng lẽ húp thêm một ngụm trà, đôi mắt ông xa xăm nhìn lên tấm bài vị to nhất, đẹp nhất, màu vàng chạm khắc tinh xảo được đặt trên cùng với dòng chữ: “VÔ TRẤN NAM – ĐẤNG SÁNG LẬP TRẤN NAM KỲ”.