Đêm khuya chiếc giường vốn chia đôi giờ một cặp đôi ôm nhau nói cho nhau nghe tâm sự trong tim của mình. “ Vợ của anh em biết không? Em rất đẹp, em đẹp nhất trong tim anh!” ……. “ Anh biết anh có thể nhường nhịn em tất cả chỉ cần em dành cho anh một chút tình cảm, nhỏ thôi, anh không lấy hết đâu, em hãy san cho ba mẹ, cho con chúng ta sau này….” ….. “ Em muốn anh thế nào anh sẽ nghe em, chỉ cần em nói bên phải anh sẽ không quẹo trái.” ….. “ Anh đã trưởng thành, anh có định kiến riêng, nhưng em yên tâm, anh sẽ không để e bận tâm, lo âu, sợ hãi anh làm tổn thương…..Vì anh yêu em hơn bản thân mình, vợ trẻ con của anh!” …… “ Em không biết anh đã từng mò đọc xem nam nữ làm chuyện ấy không an toàn liệu có khả năng có thai không, anh từ mù đường tới chờ mong, anh mong em có thể có để chúng ta tình cảm bước thêm một bước.” ….. “ Em không biết nhìn tờ kết quả báo em đã có thai, anh nhìn đi nhìn lại, tim anh muốn rụng ra luôn vì hạnh phúc đấy.” ….. “ Tuổi này anh cần người vợ, muốn có một đứa con, mỗi khi đi làm về vợ con đứng cửa chờ, chỉ cần như vậy anh đã hạnh phúc lắm luôn…” ……. “ Vợ hứa là không được thất hứa đâu đó, yêu và thương anh biết chưa? Anh hiện tại chẳng có gì ngoài tấm thân già này gán cho em đấy, anh sẽ theo em cả đời, bỏ anh không chịu đâu, nhớ lấy, không được quên đâu đó!” Nhật minh thủ thỉ thổi bên tai khiến Linh cảm thấy mình hơi vô lý, cô có chút quá đáng, quy kết lại cả hai cùng sai, Minh sai khi trêu cô quá đáng, ai đời thủa nhà ai gọi điện đòi con nhà người ta bồi thường giá khai trai 100 triệu? Cô chưa khóc kêu, đây đã khóc trước, mà đời thật kì lạ, thử hỏi nếu hai người không ông thế này bà thế kia liệu có gặp nhau không? Con gái bao giờ cũng thiệt hơn đàn ông, cô trải qua đêm đầu, cậu cũng trải qua, cô đâu nghĩ đến việc mình sợ quá chạy lấy người lại khiến cho người đàn ông ấy để lại cây thứ trong lòng! “ Duyên Phận” là thứ chẳng ai lường trước được!!!!!!!!! “ Anh yêu tôi? Anh có nghĩ đến từng tin nhắn anh nhắn ấy khiến tôi càng sợ hãi, càng cảm thấy mình hư hỏng hay không? Đêm đó gặp anh về tôi đã khóc, rồi ngày tôi biết mình có thai, tâm lý hoảng loạn, không phương hướng! Anh trêu đùa vô tình khiến tôi lầm tưởng anh không nhận con, tôi khổ sở suy nghĩ mấy ngày mới dám đi kiểm tra. Tôi đã từng muốn bỏ đứa con này vì nghĩ ba nó không nhận nó. Sau con bạn tôi nói hết lời tôi vì áy náy lương tâm không có can đảm bỏ đi giọt máu trong người. Thật may anh nói anh nhận, khi đó dù biết tôi không cảm kích anh chút nào, tôi chỉ cảm thấy chán ghét anh. Chúng ta kết hôn bằng thỏa thuận. Tôi không tin anh, tôi chỉ tin bản thân mình……” – Đừng khóc anh đau! Hức ….. Hức…..!!!! – Nghe lời, anh sẽ không làm em buồn nữa, hôm nay là lần đầu cũng như lần cuối được rơi nước mắt khóc biết hông? Khóc xấu không đẹp, em phải cười nhiều mới trẻ đẹp được. – Ừ….. – Cứ “ ừ” cụt ngủn nghe chán chết, kêu tiếng “ Chồng ơi” nghe xem nào. – Không kêu ngại lắm. – Ngại gì nữa mà suốt ngày ngại, ngủ cũng ngủ, sờ cũng sờ quan trọng chỗ này có giống giống độc quyền của ông chú này đây. Miệng nói, tay chỉ chiếc bụng hơi nhô lên, Linh nghe lời nói ngọt như đường đường mật cô hờn trách: – Sao anh nói ngọt thế? – Ngọt thế có lọt tim em không? – Miệng ăn đường mía, nói ngọt này tán gái giỏi lắm. – Anh chỉ nói cho một mình vợ anh nghe thôi. – Không tin!!! – Tin đi, tin anh em sẽ hạnh phúc. Linh:….. ( tự luyến quá rồi nha cha Minh.) Linh nói ra ra khúc mắc trong lòng cô cười khanh khách, Nhật Mình ôm cô trong tay, hôn cô, mọi thứ mệt nhọc mấy tháng qua tan thành mây khói, Tay cậu đi vào áo, cậu sờ ngực cô, Linh vội cầm tay Minh: – Ngừng ngay ông chú. – Anh nhớ, anh chỉ kiểm tra thôi, hứa không làm gì thêm. – Không được. – Anh xin Linh đấy. …….. Linh thương hại ông chồng già nhà mình, giả bộ ngớ ngẩn mặc cho ông làm bậy. Bụng Linh ngày một lớn, cô tăng cân may sao chưa quá mập, bữa nay anh ba Linh đến nhà chơi, Nhật Minh đi làm trong nhà chỉ có hai anh em ngồi chơi xem phim. – Dạo này hai đứa tiến triển thế nào rồi em gái? – Tiến triển việc già hả ba? Anh ba đừng nói dạo này quen em quản lý bên ý nên ngáo nha. – Anh đang quan tâm e đấy, hai đứa cưới nhau vì cái thai, lúc đấy anh nên ngăn lại nhưng anh đã không ngăn, mày có trách anh cùng anh hai không? – Em không, em với anh ấy sẽ không chia tay, chúng em sẽ chung sống hòa thuận, anh ba đừng lo lắng. Anh không ngăn cản mới cho em một cuộc sống hạnh phúc, người đàn ông thương em. Sau này ra sao em không biết nhưng hiện tại em vui vẻ. – Vậy anh yên tâm rồi, em gái cứ hưởng hạnh phúc, nếu Nhật Minh phụ bạc với em, anh sẽ đánh cho nó tỉnh. – Em cảm ơn anh ba! – Ơn huệ gì, chỉ có em hạnh phúc ba mẹ các anh mới bớt lo. – Dạ. – Thôi anh về nhà đây, đi nghỉ đi, bụng bây giờ đã tháng thứ 8 rồi, qua tháng sinh rồi, không cần đến quán nữa không nguy hiểm. – Vâng, anh ba về nhé. Có người anh độc miệng, tâm sâu sắc hạnh phúc thế đấy! Thân mình ngày càng nặng, cơm tối ăn xong, nằm trên ghế sofa xem fim, Linh cảm thấy mình đang trải qua một giấc mộng tình yêu. Lỡ một đêm xuân, có chồng đẹp trai, có con sắp chào đời, được làm mẹ ở tuổi 25. – Minh đậu hũ! – Hở? – Nếu bây giờ có người cho em 100 tỷ nói em đổi chồng anh nghĩ em đổi không? Minh đỡ Linh ngồi dậy tựa vào người mình, cậu ta kề sát tai nói: – Anh tài khoản có 200 tỷ em nên suy nghĩ kỹ. Linh ngẩng đầu trán tựa cằm Minh nhỏ giọng: – Em không cần suy nghĩ, anh không đổi. – Em lựa chọn rất đúng , anh đẹp như này đúng không vợ. – Ừ! Hai người môi kề môi, nụ hôn lần thứ n…. trong ngày!!!! Căn phòng tối màu ngày trước nay đã được sơn màu sánh hơn, Minh đỡ Linh nằm xuống giường, lấy con khủng long to cho cô tựa lưng. Tay cầm lọ dầu dưỡng da, lên giường kéo chân cô để lên đùi mình lấy lòng vợ nói: – Vợ để anh matxa cho vợ nhé. – Làm cho tốt sẽ có thưởng. – OK nóc nhà!!! Linh hạnh phúc cười, Minh biết hai người tuổi tác chênh lệch, cậu luôn học hỏi những câu trend giới trẻ nói chuyện để nịnh cô vợ trẻ con nhà mình. Chính sự nhiệt tình ấy đem hai người trở nên gắn kết không có sự xa cách về tuổi tác. Hai người ríu rít quấn quýt bên nhau làm người ngoài ghen tị, không bar, không tụ tập bạn bè, không đi chơi, chỉ hai người trong ngôi nhà đầy sự yêu thương nhau, sự chiều chuộng vô điều kiện của người trưởng thành!