Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 256: Cô ấy đeo mặt nạ chú hề đi đến.  



Nhưng lúc tôi sắp bước đến cửa, thì trên tầng truyền tới giọng hét chói tai, tiếp đó, có người hét chết người rồi, chết người rồi, tôi nhìn Bào Văn vẫn chưa đeo mặt nạ hơi thay đổi sắc mặt, có chút kinh ngạc, tôi càng khẳng định phán đoán của mình, cũng biết mình chắc chắn không thể ở lại đây thêm nữa, nhưng lúc tôi chuẩn bị vào, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, vừa nghe âm thanh này, tôi nhũn cả người, không kìm được mà lùi lại phía sau một bước, đồng thời thấy hơi kì lạ, rõ ràng Dương Phàm Khôn vừa mới chết sao cảnh sát đã đến rồi?



Đột nhiên cảm thấy tất cả cứ như mê cung không lối thoát, hình như có người đang bẫy tôi, mượn dao giết người, còn Bào Văn có lẽ không phải là người bẫy tôi, Bào Văn có vẻ cũng bị lợi dụng rồi, chẳng lẽ còn kẻ khác đứng sau?



Tôi không có nhiều thời gian để nghĩ, tôi vội vàng tìm một chỗ trốn, lúc tôi đang định trốn vào nhà vệ sinh, đột nhiên có người hét lên một câu "đứng lại"!

Advertisement



Tôi giật thót, có lẽ vì chột dạ nên thoáng cái không dám cử động nữa.



Tôi từ từ xoay người lại, thấy Bào Văn nhìn tôi với ánh mắt sắc bén, ánh mắt này khiến tôi không dám động đậy chút nào.

Advertisement



Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào người tôi, cảm giác trở thành tiêu điểm này khiến tôi thấy mình đang cận kề cái chết.



Cảnh sát vào rồi, ngay lập tức phong tỏa hiện trường, một nhóm lên lầu kiểm tra thi thể, một nhóm khác thì ở dưới lầu, để tất cả chúng tôi tháo mặt nạ. Rất nhiều người đều đã tháo mặt nạ, còn cảnh sát thấy tôi không tháo thì không kìm được mà bước đến chỗ tôi.



Lúc này, tôi thực sự rất sợ, lúc tôi đang định xoay người liều mạng bỏ chạy thì một bàn tay túm tôi lại, sau đó một cô gái mặc chiếc váy mullet, đeo mặt nạ thằng hề đứng cạnh tôi, cô ấy dùng giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm nói: "Trần Danh, đừng sợ, có tôi ở đây."



Khoảnh khắc này, não tôi nổ bùm, nhìn cô ấy, gian nan há miệng, nhưng lại kích động đến mức không nói được gì.



Cô ấy đến rồi…



Cô ấy đến rồi...



Cô ấy đeo mặt nạ chú hề đi đến.



Dù tôi chỉ nghe giọng cô ấy được mấy lần, nhưng cô ấy vừa mở miệng, tôi đã biết cô ấy là Tống Giai Âm hết lần này đến lần khác cứu tôi trong lúc nước sôi lửa bỏng, cứu rỗi chút lòng tự trọng đáng thương của tôi.



Không sai, cô ấy chính là Tống Giai Âm yêu nghiệt kia!



Người con gái luôn như nữ thần trong mắt tôi, không dám có ý nghĩ thiếu tôn trọng gì, cô ấy lại lần nữa xuất hiện khi cuộc đời tôi sát bên bờ vực của sự tuyệt vọng, có điều lần này, cô ấy không đứng ở nơi xa, giữ một khoảng cách phù hợp với tôi, mà bước đến gần, đến bên cạnh tôi, sánh vai với tôi, cô ấy nói "đừng sợ, có tôi ở đây", chỉ mấy chữ ngắn ngủi, lại khiến tôi như nhìn thấy một tia sáng.



Lúc này cảnh sát đến trước mặt chúng tôi, có lẽ là Tống Giai Âm cao sang bẩm sinh khiến hắn thấy áp lực, hắn không trừng mắt đáng ghét nữa, mà hòa nhã nói: "Phiền hai vị tháo mặt nạ xuống."



Tôi đứng đó không dám cử động, Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Không sao."



Tôi từ từ tháo mặt nạ, khoảnh khắc này, cả hội trường lặng ngắt như tờ, tiếp đó, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kì quái, trong ánh mắt ấy có kinh ngạc, có nghi ngờ, nhưng nhạo báng nhiều hơn. Tôi thấy mọi người đều đang thảo luận về tôi, nghe thấy có người nói tôi thế mà đóng giả thành phụ nữ, buồn nôn chết được, còn có người nói tôi vô duyên vô cớ mặc thế này, chắc chắn là có vấn đề, sau đó, tôi nghe thấy một người hét lên: "Hắn là hung thủ giết người, mau bắt hắn!"



Câu này như một quả bom hẹn giờ, đột nhiên khiến não mọi người nổ tung. Tôi lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm người vừa nói, chỉ thấy người đó ăn mặc chỉnh tề, mặt mũi gian xảo, nham hiểm, chính là Cao Phong.





Lòng tôi trầm hẳn, có hơi hiểu ra, nghĩ bụng chẳng lẽ là hắn? Tô Nhược Thủy chẳng phải là đồng bọn của hắn sao? Tô Nhược Thủy từng nói, 'đại ca' phía sau cô ấy bảo họ điều tra rõ ràng thân phận tôi, tôi nghĩ trước khi làm rõ thân phận tôi, họ sẽ không muốn tôi chết, nhưng tại sao Cao Phong lại nói vậy? Nhìn dáng vẻ hắn, đúng là chỉ muốn lấy mạng tôi ngay lập tức.







Lúc này, mấy cảnh sát khiêng một cái cáng xuống, trên cáng rõ ràng có một người nằm, đậy khăn trắng lên trên, chứng tỏ người này chắc chắn đã chết rồi, không cần nhìn tôi cũng biết, người này chính là Dương Phàm Khôn, phía sau mấy cảnh sát này, có một cảnh sát đỡ Tô Nhược Thủy chậm rãi đi xuống.







Lúc này có tiếng xe cấp cứu vọng vào, Tô Nhược Thủy nhìn xoáy vào tôi, trong mắt để lộ vẻ đau khổ và áy náy, sau đó xoay mặt đi, được cảnh sát đỡ ra cửa.







Tôi nhìn cô ấy, tim dần lạnh đi.




Cảnh sát bừng tỉnh tiến lên định còng tôi, người xung quanh cũng đều đang hét bảo tôi là 'tội phạm giết người', Bào Văn còn phẫn nộ hơn nói: "Trần Danh, tôi hứa cho cậu vinh hoa phú quý, cậu còn chưa hài lòng? Vậy mà lại giết người trong chính tiệc cưới của mình, cậu đúng là làm tôi mất mặt, đồ rác rưởi!"