Đêm Nay Nhớ Anh

Chương 16



16.

Về đến ký túc xá, Tô Tô kể cho tôi nghe mấy tin đồn trong trường thời gian qua.

Tôi chỉ nhớ kỹ một điểm, liên tục ba ngày nay Tống Mạch đều tìm một đàn chị là hoa khôi khoa Y. Tôi nhìn một bức ảnh do người qua đường chụp, trai xinh gái đẹp ngồi ăn cơm chung, rất xứng đôi.

Ô hô.

Vậy nên anh mới nóng lòng chữa bệnh, muốn thoát khỏi tôi vì lý do này?

Tôi phải tự huấn luyện giải thoát cho mình. Thử thách một tuần không dựa vào Tống Mạch.

Ngày đầu tiên thử thách, thất bại.

Trên sân bóng rổ, tôi thấy anh thì quay đầu bỏ chạy. Tống Mạch chộp lấy mũ tôi, xách tôi như con gà nhép đến phòng chứa đồ linh tinh.

Hai tay anh chống bên tai tôi, khó hiểu nhìn tôi chằm chằm: “Em trốn cái gì?”

Tôi trợn mắt nói dối: “Tôi không trốn.”

Tống Mạch không nói gì.

Tôi lí nhí: “Không phải… anh không cần tôi sao?”

Tống Mạch: “Cái gì?”

Bên ngoài có người kêu anh, Tống Mạch kéo cổ tay tôi dẫn tới sân bóng rổi, chỉ một vị trí: “Ở đó chờ anh.”



Tôi gật đầu.

Hôm nay là trận chung kết của giải league 5 trường đại học.

Tống Mạch dẫn dắt đội bóng của trường, giành thắng lợi vang dội.

Tôi ngồi trong đám đông vỗ tay cổ vũ. Cô gái bên cạnh bỗng kéo tôi, mặt đau đớn: “Bạn học, giúp một tí.”

Tôi đờ ra: “Hả?”

Cô bạn đó: “Hình như ‘bà dì’ tớ tới, đau bụng quá, phải đi toilet. Nhưng lát nữa tớ phải lên trao huy chương cho đội vô địch, cậu đi thay tớ một chút.”

Tôi chưa kịp nói câu “không thích hợp” thì cô bạn đó đã đẩy tôi vào đội cổ động, nói cảm ơn rồi chạy ngay đi.

Tôi đứng trong đám đông hỗn độn. Lúc đi lên sân khấu theo mấy cô ấy thì đầu óc vẫn lơ ngơ.

Tống Mạch là đội trưởng đứng trên bục nhận giải, nhìn thấy tôi thì ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc, sau đó là rất dịu dàng.

Tôi cầm huy chương đeo vào cổ anh, vì tôi quá lùn nên có nhón chân cũng không với tới. Tôi xấu hổ nghiến răng: “Anh cúi đầu xuống.”

Tống Mạch: “Được.”

Anh cúi người xuống, lúc tôi cầm huy chương kiễng chân lên quàng dây vào cổ anh, Tống Mạch nhẹ nhàng in nụ hôn lên mặt tôi.

Tôi sững sờ.

Ngước lên nhìn ánh mắt lảng tránh của Tống Mạch, đầu óc trống rỗng trong giây lát, sau đó tôi bỏ chạy trối chết.