Nhanh chóng bắt tay vào việc... Cô đeo găng tay y tế vào... Từng bước...từng bước...dùng dao rạch một đường ở ngực anh một cách điêu luyện...
___________ 3 tiếng sau ___________
( Yoo: Xin lỗi các thím vì quả thực...Yoo không biết tả cảnh này thế nào ? Lần sau Yoo sẽ tả chi tiết và kịch tính hơn nghenn ?)
Cô đưa tay lau mau hôi trên trán... Cuối cùng...việc mổ bụng... À nhầm... Phẫu thuật cho anh cũng hoàn thành... Đạn đã được lấy ra khỏi cơ thể... Cô cũng đã tỉ mỉ khâu lại vết thương cho anh... May mắn rằng...anh vẫn sống... Cô thở phào nhẹ nhõm... Đứng dậy bước ra ngoài...
Vừa bước xuống lầu... Chu quản gia lập tức hốt hoảng khi thấy người cô đầy máu... Có khi nào...có khi nào...cô biết được sự thật mà...
- Thiên...Thiên Ý... Người cháu làm sao mà...
- Cháu vừa mổ bụng anh ta rồi...
-.....
Cô nói rồi...liền đi vứt găng tay vào sọt rác... Chuẩn bị một chậu nước ấm và một cái khăn...trở về phòng... Cô vừa rời đi. Chu quản gia lập tức ngất đi...
Quay về phòng thay bộ quần áo... Cũng lấy cho anh một bộ... Tiến đến bên giường mà ngồi xuống. Anh đã ngủ. Vì khi nãy cô có tiêm thuốc mê cho anh. Cởi chiếc áo đầy máu của anh ra... Dùng chiếc khăn bông mềm mại thấm vào dòng nước ấm nóng... Lau người cho anh... Tay cô lướt qua bờ ngực săn chắc của anh... Nước mắt chợt rơi xuống... Đã bao lâu rồi cô mới thấy anh ngoan ngoãn thế này nhỉ? Nhanh chóng mặc áo vào cho anh... Cô nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh... Đôi mắt vẫn long lanh và ướt át mà quan sát anh...
Cô khom người xuống... Đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng...như thể hiện hết tâm tư của cô... Nước mắt cũng như thế mà chảy xuống mặt anh...
"Kéttt"
- Ây dô... Bây giờ cô ở đây là muốn làm gì đây hả? - Nhuệ Nhược Nhi bước vào... Đôi mắt châm chọc nhìn cô...
-..... - Hạ Thiên Ý không nói gì... Chỉ vẫn ngồi đó nhìn anh...
- Nè!
-.....
- Hừ! - ả ta bước đến, nắm vai cô xoay lại...
- Bỏ tay ra... - cô hất tay ả ra...làm ả vì thế mà mất thăng bằng rồi ngã xuống đất... Ả lập tức đứng dậy... Chạy đến nắm lấy mặt cô...định tát cô một cái...tay vừa vung lên liền bị cô nắm lại...
- Thế nào? Tôi vừa rời đi thì cô liền tưởng mình là nữ chủ nhân của nơi này rồi hả?! Tưởng mình một bước hóa rồng rồi?! - cô lại lần nữa hất ả về phía cánh cửa khiến ả đau đớn...
- Cô...cô...
- Nhuệ Nhược Nhi... Tôi nói cho cô biết... Lần trước là cô giả vờ đập vỡ ly rồi vu oan cho tôi...khiến Nhất Phàm hiểu lầm tôi... Còn năm lần bảy lượt hạ dược anh ấy... Được... Món nợ này...hôm nay tôi nhất định trả đủ cho cô... Yaaaa...