Đến Khi Em Trưởng Thành

Chương 10: Gặp lại người cũ



Tối

Tôi nhận được tin nhắn của Lâm Uyển Như. Một người bạn thời đại học.

[ Lạc Hi, đã lâu không gặp. Hội ngộ một lần nhé? ]

[ Ở đâu? ] - Tôi nhắn lại

[ Quán bar, địa chỉ như cũ.]

Trước đây, tôi và Uyển Như từng không ít lần đến quán bar này. Một phần vì muốn vui chơi, một phần vì muốn tìm người giãi bày tâm sự.

Tôi suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời:

[ Không tệ ]

[ Lẩn này tửu lượng của tớ đã tăng không ít. chúng ta 30 phút nữa có mặt ]

Ha, phải rồi. Trước kia mỗi khi đến đây, Uyển Như đều chủ động mời tôi uống rượu. Tuy tửu lượng của tôi không cao, nhưng những lần như vậy, cậu ấy đều sẽ trở thành bộ dạng say khướt, cái gì cũng không biết nữa.

Nghĩ đến đây, tôi bất giác nở nụ cười.

[ Thật mong chờ nha ]

Lâm Uyển Như vốn có xuất thân cao quý hơn tôi, cậu ấy cũng không phải người rảnh rỗi. Vì vậy chúng tôi rất ít khi có thời gian nói chuyện ngẫu hứng như những cặp bạn bè khác.

Khoảng thời gian cấp ba trôi qua, cuối cùng cũng chỉ còn cậu ấy ở bên cạnh tôi. Vì vậy tôi đối với Lâm Uyển Như từ trước đến nay đều là cảm xúc rất trân trọng.

Đặt điện thoại xuống bàn, tôi khoác lên thân một bộ đầm ôm sát eo. Có phần nóng bỏng nhưng thiết kế không quá ngắn.

Đứng trước gương ngắm nhìn bản thân, sau một lúc cũng nở nụ cười hài lòng.

Tôi chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học, Giai đoạn nồng nhiệt của tuổi trẻ còn chưa kết thúc lại bị cưỡng ép kết hôn với một người đàn ông lạ mặt.

Cư nhiên chút vui vẻ nhỏ nhặt này không thể dễ dàng xem như một sự bù trừ. Nhưng có lẽ trong một khoảnh khắc cũng sẽ khiến tôi quên đi chuyện cũ.

Sau khi chuẩn bị xong, tôi mang theo giày cao gót. Chậm rãi bước xuống lầu.



Tên Lục Tưởng Hàn kia vốn dĩ chỉ quay quẩn trong phòng làm việc, vì vậy chuyện tôi tự ý lẻn ra ngoài hoàn toàn không khó. Tôi đương nhiên một chút cũng không sợ hắn, nhưng nếu đơn giản chỉ là muốn ra ngoài mà phải hoàn thành một màn đối đáp với tên đó thì quả là phiền phức.

Bước xuống lầu, không ngoài sự đề phòng của tôi. Bà Trần cùng một vài người hầu đều đang dọn dẹp bên trong đại sảnh.

Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt lãnh đạm của bà Trần bất chợt quét qua người tôi. Với bộ dạng hiện tại, đột nhiên khiến tôi có chút ngượng ngùng.

-" Thiếu phu nhân..cô định đi đâu à?"- Trần quản gia cất tiếng hỏi.

-" Cháu đến quán bar một chút, trước 11 giờ nhất định sẽ về."

-" Nh..nhưng."

Không để bà Trần kịp nói hết câu tôi đã nhanh chóng lẻn ra ngoài.

Bà Trần vốn là người tuân thủ phép tắc, hiện tại như vậy chắc chắn là muốn ngăn cản tôi. Trong 36 kế quả nhiên chạy là thượng sách.

Tôi nhanh chóng đi taxi đến chỗ hẹn. Sau khi bước vào quán bar nhộn nhịp, đập vào mắt tôi là một Lâm Uyển Như ngồi tại bàn chính. Trên tay cầm ly cocktail đỏ tươi, thân dưới mặc chiếc váy hai dây có phần gợi cảm.

Lâm Uyển Như sau khi nhìn thấy tôi, hai mắt sáng lên, nhiệt tình nói lớn.

-" Lạc Hi! tớ ở đây."

Sau tiếng gọi này, khóe môi của tôi khẽ cong lên. Tiến về phía cậu ấy.

Vừa ngồi xuống, Lâm Uyển Như gương mặt hiếu kì, đôi mắt tò mò hỏi tôi.

-" Lạc Hi, nghe nói công ty của cha mẹ cậu gặp bất trắc, cậu vì bất đắc dĩ nên phải gả cho Lục thiếu gia nhà họ Lục?"

-" Phải a, hại tớ phải sống những ngày tháng cứ như người mất hồn vậy." - Tôi thuận miệng đáp lại

Lâm Uyển Như tròn mắt, giống như vừa biết được một cú sốc lớn.

-" Sao có thể chứ!? tớ còn tưởng đó là lời đồn bậy bạ....Vậy..cậu đã chia tay Mạc Thần Phong à?"

Nhắc đến việc này, tâm trạng tôi như trùng xuống, ánh mắt né tránh không muốn trả lời.



Lâm Uyển Như vừa nhìn thấy nét mặt này liền hiểu rõ tâm tư của tôi, có ý tốt muốn an ủi.

-" Lạc Hi...Tớ không hỏi nữa..Hôm nay chúng ta mượn rượu giải sầu..chuyện cũ không cần nhắc lại nữa"

Loại chuyện xấu hổ như vậy bị truyền ra ngoài, cậu ấy đối với tôi lại hoàn toàn không có chút khinh thường.

Nghĩ đến đây, tôi vui vẻ đáp lại.

-" Được. Mượn rượu giải sầu!"

Ban nãy Uyển Như sắc mặt niềm nở, nhưng sau khi mở ví tiền liền bị thứ bên trong làm cho kinh động.

-" Ách!! sao có thể chứ!? ngoài một số vật dụng cá nhân ra, tiền đều dùng hết rồi!!"

Tôi bất lực thở dài, tính cách hậu đậu này của cậu ấy, bao nhiêu năm qua vẫn không thay đổi. Với số tiền ít ỏi còn lại của tôi, có lẽ không thể đủ cho cả hai người.

Còn chưa biết nên làm thế nào, một giọng nam quen thuộc bất thình lình xuất hiện sau lưng tôi. Trong một khắc khiến tôi toàn thân bất động, trái tim bất giác run lên.

-" Chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi, vừa được uống rượu thỏa thích, hai người các cậu lại không phải trả tiền. Thế nào?"

Tôi không nhớ rõ bản thân từng nghe qua âm thanh này biết bao nhiêu lần, Nhưng trước kia mỗi khi nghe đến, đều sẽ là loại tâm trạng vui tươi, thoải mái.

Vậy lần này, thứ cảm xúc kì quái đang gào thét trong tôi là gì? Là sợ hãi, là lo lắng? khiến tôi đứng ngồi không yên?

Thanh âm này..rõ ràng là anh ấy..Mạc Thần Phong

Lâm Uyển Như ngồi đối diện tôi, hẳn là đã nhìn thấy rõ khuôn mặt và vóc dáng hiện tại của anh ấy, Uyển Như nhìn hắn sau đó lại nhìn qua tôi, lắp bắp nói.

" Cậu..chẳng phải là.."

Thanh âm chưa dứt ra khỏi miệng đã nhanh chóng nhận được câu trả lời.

-" Không sai. Là tôi, Mạc Thần Phong."

Lần này, chúng tôi thật sự phải chạm mặt rồi.

Nam nhân thuần khiết như anh ấy, đến cuối cùng vì lý do gì lại đến nơi này?