Đến Khi Em Trưởng Thành

Chương 9: Trò chuyện



Tia nắng nhỏ chiếu vào căn phòng, cảm nhận trước mắt như một bức tường cứng chắc mang theo hơi ấm.

Khoảnh khắc tôi dụi mắt tỉnh dậy, cũng là lúc phát hiện bản thân sớm đã nằm gọn trong vòng tay Lục Tưởng Hàn. Hơn nữa tôi còn không chút phòng bị, cứ như thế dựa vào người anh ta, không biết đã trôi qua bao lâu..

Còn chưa kịp phản ứng, thanh âm trầm ấm trong một khắc liền băng qua tai.

-" Giờ mới dậy à? Thấy cô ngủ ngon quá, nếu đẩy ra thì thật không nỡ."

Tôi ngẩng đầu lên, tôi và người đàn ông trước mặt dường như đã chạm mắt trong vài giây.

Gương mặt kề sát tôi hiện tại khiến tim tôi như trật đi một nhịp. Ánh mắt mang theo ý cười, khóe miệng cong nhẹ. Đường nét tuấn mỹ tựa như dòng sông tràn qua đôi mắt tôi, dư vị thầm lặng ấy tựa hồ lại có chút ủy mị.

Tự hỏi cảm xúc vì sao lại loạn lên chỉ vì một ánh nhìn?

Rời khỏi vòng tay của hắn ta, tôi lúng túng quay đầu né tránh, mắt hướng đi nơi khác. Vẫn giọng nói lạnh nhạt hỏi hắn.

-" Vì chuyện hôm qua nên anh đối xử tốt với tôi sao?

-" Tôi không nghĩ những chuyện nhỏ nhặt này lại được xem là đối xử tốt."

-" Người như anh thật sự sẽ dễ dàng để một cô gái nằm trong lòng như vậy sao?" Tôi quay đầu lại, đầy nghi hoặc hỏi.

Dựa vào tính cách có phần kiêu ngạo và lạnh lùng như thường ngày. Lục Tưởng Hàn, hắn không thể có hành động cởi mở như vậy.



Hắn thong thả nằm bên cạnh, đối diện với câu hỏi của tôi, vô thức cười một cái xem như câu trả lời. Sau đó lại nhanh chóng chuyển chủ đề

-" Cô từng có bạn trai nhỉ?"

-" Sao anh biết?"

Nhắc đến việc này khiến tôi tựa hồ có chút hờn dỗi, thái độ bất mãn hỏi hắn.

-" Đêm tân hôn cô không phải đã nói với tôi sao?"

Phải rồi, hôm đó bản thân vì không kiềm chế được cảm xúc nên lỡ buột miệng. Hắn rất quan tâm chủ đề này à? - Tôi thiết nghĩ

Chưa đợi tôi kịp trả lời, Lục Tưởng Hàn đã nhanh chóng tiếp lời.

-" Trước kia khi còn học cao trung, từng có không ít người theo đuổi cô nhỉ?"

Tôi bất giác quay sang nhìn hắn, vừa nhấp môi định hỏi lý do hắn biết chuyện này liền bị cướp lời. Hắn cứ như đọc được suy nghĩ trong lòng tôi vậy.

-" Trong mắt người khác, nhan sắc này của cô hoàn toàn không tầm thường. Cư nhiên không khó để khiến một người dùng hết sức chiếm được tình cảm từ cô.."

Nói đến đây, Lục Tưởng Hàn đột nhiên dừng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn tôi.

-" Vì sao cô lại chọn hắn?"



Quả thực, khi học cấp ba từng có rất nhiều người dùng toàn lực theo đuổi tôi.

Nhưng so với bọn họ, tôi lại cảm nhận được nhiều sự chân thành hơn từ Mạc Thần Phong, trong mắt tôi, cậu thư sinh ấy cứ như mang trên mình một tia sáng rực rỡ, khiến tôi không thể rời mắt khỏi anh ta.

-" Bởi vì anh ấy là đặc biệt nhất." - Tôi sau một lúc suy nghĩ liền không do dự trả lời.

Lục Tưởng Hàn chăm chú nghe tôi nói, sau đó cười lên một tiếng trào phúng.

-" Thật tiếc, cả đời này của cô, không còn cơ hội đến với tên đó rồi."

Trước lời nói thoáng qua lại mang theo ý mỉa mai này, tôi hoàn toàn đã bị hắn chọc giận.

-" Nói vậy là có ý gì? A, là lỗi của tôi. Ngẫu hứng cùng anh nói chuyện, lại quên mất người trước mặt là một kẻ lỗ mãng!"

Tôi lớn tiếng nói, không do dự đứng dậy đi ra ngoài. Ban nãy tôi còn nghĩ hắn chăm chú nghe như vậy là vì bất giác cảm thấy có lỗi. Quả nhiên dạo này bản thân suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Nếu không phải vì sợ công ty của cha mẹ bất đắc dĩ phải phá sản, cả đời này tôi cũng sẽ không gả cho hắn.

Lục Tưởng Hàn, hắn rất thắc mắc về thời cấp ba của tôi sao? còn làm ra dáng vẻ giống như trước đó từng là một trong số những người tương tư tôi vậy.

Người như Lục Tưởng Hàn, vì cớ gì lại hỏi những câu thừa thãi như vậy?

Tôi theo học tại trường ba năm, chưa từng gặp qua hắn..có lẽ vậy.