Không có ai nói cho Lục Chính Minh biết chuyện gì đang xảy ra, Cố Nam Chi - kẻ thù không đội trời chung của anh vậy mà lại là anh của Cố Cẩm Sơ, vậy chẳng phải muốn cưới Cố Cẩm Sơ anh phải gọi tên khốn đó là anh vợ sao? Chỉ nghĩ đến thôi Lục Chính Minh đã rùng mình, nối da gà toàn thân, còn chưa kịp định thần lại đã thấy Cố Nam Chi nhếch miệng cười khinh mình, xoay lưng đưa Cố Cẩm Sơ đi vào trong.
Không có thời gian để suy nghĩ, Lục Chính Minh đuổi theo sát nút hai người, muốn ngồi kế bên cạnh cô nhưng đã bị Cố Nam Chi giành trước, anh chỉ có thể cắn răng ngồi xuống đối diện cô, mặt mũi hầm hầm nhìn hai người.
Cố Cẩm Sơ cũng cảm nhận được ánh mắt của Lục Chính Minh đang nhìn mình, cô cúi thấp đầu để không phải giao tiếp ánh mắt với anh, đứng trong vị trí của anh cô có thể hiểu được anh đang sốc tâm lý đến mức nào.
Thấy không khí có phần ngưng trệ, Cố Nam Chi lại thích nhìn biểu cảm vặn vẹo của Lục Chính Minh, nhiều năm rồi hắn chưa một lần thắng anh nhưng hôm nay hắn biết, hắn đang nằm kèo trên, hắn thích thú hỏi Cố Cẩm Sơ:
"Sơ Sơ... Sao em lại đi cùng Lục tổng vậy?"
"Em nói em vô tình gặp Lục tổng ngoài cửa anh tin không?" Cố Cẩm Sơ vừa xem menu vừa thản nhiên trả lời.
Lời này trực tiếp làm Cố Nam Chi cười thành tiếng, hướng Lục Chính Minh nhìn bằng ánh mắt khinh thường nói:
"Anh tin mà... Em sao còn có quan hệ gì với Lục Tổng được chứ."
Lục Chính Minh từ khi ngồi vào bàn, hai tay đã bấu chặt gấu quần, mặt mày đen kịt liếc Cố Nam Chi chằm chăm, hai anh em này là đang ké xướng người tùy đá anh ra rìa.
Anh nhìn Cố Cẩm Sơ ấm ức như muốn nói với cô: "Sơ Sơ... Vì sao em lại bỏ mặc anh." Anh thì nghĩ vậy nhưng hai con người trước mặt chẳng ai quan tâm còn ung dung gọi món đầy bàn ăn.
***
Suốt bữa ăn, hai người đàn ông thay phiên nhau gắp thức ăn cho Cố Cẩm Sơ làm cô ăn một bữa cơm cũng cảm thấy không được tự nhiên, liền tìm cớ chạy vào nhà vệ sinh để trốn tránh.
Bên này sau khi cô đi, hai người đàn ông nhìn chằm chằm nhau mắt như toé ra tia lửa, Lục Chính Minh có nhiều điều thắc mắc trong lòng liền mở miệng trầm giọng hỏi Cố Nam Chi:
"Tại sao Sơ Sơ lại là con nuôi của mẹ mày... Quê em ấy ở Yên Hà mà... Nếu là con nuôi của mẹ mày sao ở Đài Châu lại làm như vậy với em ấy?"
Cố Nam Chi cười trào phúng nhìn anh, thấp giọng trả lời:
"Xem ra mày chẳng hiểu gì về Sơ Sơ..."
Lục Chính Minh có chút chột dạ, anh nói mình yêu cô nhưng đúng thật là anh chẳng hiểu gì về cô, một chút cũng không hiểu. Anh giương mắt nhìn Cố Nam Chi chỉ thấy hắn chầm chậm nói tiếp:
"Mẹ tao nhiều năm trước vì giận ba tao nên bỏ nhà đi đến Yên Hà sống... Bà gặp Sơ Sơ ở đây em ấy là cô nhi bị ba mẹ bỏ lại trên núi nên bà đưa về nhà nhận làm con nuôi... Lúc đầu tao cũng không hề biết chuyện này... Đêm đó nếu không nhìn thấy sợi dây chuyền mà Sơ Sơ đeo trên cổ, nhận lầm em ấy là em gái ruột của tao... Tao đã làm chuyện có lỗi với em ấy rồi."
Lục Chính Minh mới ngờ nghệch nhớ ra, trên cổ cô đúng là có một sợi dây chuyền hình bán nguyệt, anh từng hỏi cô về nó, cô nói là mẹ đế lại cho mình, anh từng cảm thấy nó rất quen mắt nhưng không nhớ đã từng gặp ở đâu, hoá ra là trên người Cố Nam Chi, lúc nhỏ thường xuyên đánh nhau, anh còn từng giật đứt sợi dây chuyền của hắn, lần đó hắn như điên như dại không biết lấy đâu ra sức mạnh đánh anh bầm cả con mắt trái, nghĩ lại đã thấy đau, giờ anh mới hiểu hoá ra là di vật của mẹ hắn.
Về Cố Cẩm Sơ anh chỉ biết cô có một người bà sống ở Yên Hà. Cô từng bị bỏ rơi anh không biết, cô đồng ý bán mình cho anh vì bà cần tiền phẫu thuật anh cũng không hay, anh quả thật không hiểu một chút gì về cô
Lục Chính Minh còn đang lẳng lặng suy nghĩ thì Cố Nam Chi đã nói thêm một lời đánh thẳng vào đại não đang chất chứa những suy nghĩ tội lỗi của mình:
"Đêm đó tao không làm gì em ấy cả... Em ấy chỉ bị hôn mê, quần áo em ấy cũng là trợ lý của tao cởi ra, mấy vết bầm đó là cô ấy nhéo vào mà tạo thành..."
Đôi mắt Lục Chính Minh hằn lên tơ máu gằn giọng hỏi hắn:
"Mày... Làm vậy là có ý gì?"
Cố Nam Chi vòng hai tay trước ngực mình, thản nhiên đáp:
"Có ý gì được chứ? Mày phải hỏi chính bản thân mày... Lúc đó mày rõ ràng có vị hôn thê nhưng vẫn giữ khư khư em ấy bên mình... Mày lúc đó có thế cho em ấy được gì? Làm tình nhân của mày mãi mãi sao? Tao chỉ là thử mày một chút? Mày lại không vượt qua được... Chung quy là mày không đủ tin tưởng em ấy... Lục Chính Minh mày không xứng với Sơ Sơ."