Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 55: Đến khi nhìn lại đã không có em



Nắm tay đang siết chặt của Lục Chính Minh dần dà nới lỏng, anh nhớ lại đêm hôm đó khi anh đưa cô về phòng, cô đã hoảng sợ run rẩy như thế nào để giải thích với anh "Anh đừng như vậy... Hắn không có làm gì em hết." Rồi lại bật khóc đau đớn "Không có thật mà... Tại sao anh không tin em?" Từng câu từng chữ cô nói khi đó hiện tại như đang cào xé thâm tâm anh.

Người có lỗi là anh nhưng người chịu đựng tổn thương luôn là cô, Cố Nam Chi nói đúng, anh đúng là không xứng có được cô. Chỉ là anh không cam tâm như vậy, không xứng thì anh sẽ nổ lực để có thể bù đắp, đến khi nào được cô công nhận anh lại đường đường chính chính đứng bên cạnh cô.

Lúc Lục Chính Minh lại muốn nói gì đó thì Cố Cẩm Sơ đã trở ra, cô cảm thấy không khí giữa hai người đàn ông này có phần không thích hợp cho lắm, nên viện cớ hơi mệt trong người, muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Cố Nam Chi lo lắng cho cô liền ngỏ ý muốn đưa cô về, nhưng Lục Chính Minh lại giật lấy túi xách của cô trước, hướng Cố Nam Chi cung kính nói:

"Anh Nam Chi còn có công việc ở đây mà... Sơ Sơ để em đưa về là được... Anh yên tâm."

"..."

Cái kiểu nói chuyện này của Lục Chính Minh làm cho cả Cố Nam Chi và Cố Cẩm Sơ đều đứng hình mất mấy giây để khẳng định điều tai mình nghe được là sự thật, tên Lục Chính Minh này vậy mà lại gọi Cố Nam Chi là anh, đúng là trời long đất lỡ.

Cố Cẩm Sơ còn chưa hoàn hồn, người đàn ông bên cạnh đã nhẹ giọng ngọt ngào nói với cô:

"Sơ Sơ... Đi thôi em..." Rồi lại nhìn Cố Nam Chi cười, "Anh cứ yên tâm giao cô ấy cho em."

Cô cứ như vậy, bần thần bị Lục Chính Minh kéo ra khỏi nhà hàng nhét lên xe như một con gấu bông, Cố Nam Chi cũng bị sốc đến chỉ biết ậm ừ nhìn theo bóng lưng của hai người vừa mới rời đi.

Cho đến khi trở về lại khách sạn, Lục Chính Minh ngồi trên giường đặt cô ngồi vào lòng mình, Cố Cẩm Sơ cũng vẫn ngơ ngác nhìn anh.

Lục Chính Minh bị bộ dạng này của cô làm cho bật cười, anh cảm thấy cô càng ngày càng đáng yêu, không nhịn được mà cắn nhẹ lên chóp mũi nhỏ nhắn của cô, chất giọng khàn đục thì thầm bên tai:

"Em đừng nhìn anh như vậy nữa... Không nhịn được anh sẽ ăn em đó."



Cố Cẩm Sơ xấu hổ đẩy anh ra tránh khỏi đối diện với anh, nhỏ giọng hỏi:

"Anh... Anh sao lại tự dưng lại xưng hô như vậy với anh tôi?"

Lục Chính Minh lại không ngượng miệng mà trả lời:

"Anh của em, cũng là anh của anh... Anh xưng hô như vậy có gì sai đâu."

"Anh có biết xấu hổ không vậy?" Cố Cẩm Sơ bất mãn với cách giải thích này liền hỏi lại.

"..."

Lục Chính Minh im lặng nhìn cô một lúc, mới lắc đầu liên tục nói:

"Không... Anh mà biết xẩu hổ là giờ đâu có ôm em như vậy."

Cố Cẩm Sơ lúc này mới ý thức được cả ngày nay hành động của cả hai người thân mật quá đáng như thế nào, cô muốn bật dậy đẩy anh ra nhưng cả người vẫn bị siết chặt, anh nhẹ giọng cảnh báo cô:

"Ngoan đi... Còn cọ nữa là anh không nhịn được đâu."

Cố Cẩm Sơ nghe được lời này liền ngoan ngoãn im ắng trong lòng anh, Lục Chính Minh hài lòng, rúc đầu vào hõm cố của cô, khẽ thì thầm bên tai:

"Cho anh ôm một lúc... Sau khi giải quyết chuyện của hai người đàn bà đó... Anh phải về Bắc Thành một chuyến....



Có công việc... Đợi anh được không?"

Cố Cẩm Sơ im lặng không nói gì, cô từng rất mong anh rời khỏi đây, nhưng trải qua chuyện đêm qua cô lại rất sợ rời xa anh, có anh ở đây cô mới có cảm giác an yên trong lòng, anh bảo cô đợi anh về, liệu cô có đợi được không?

Cố Cẩm Sơ cảm thấy có chút đắng chát nơi cổ họng, hốc mắt ưng ửng đỏ lên, cô nghẹn ngào lên tiếng:

"Lúc trước tôi cũng đã từng đợi anh... Đêm nào tôi cũng đợi anh về... Hức... Nhưng mà mỗi lần tôi đợi được anh, anh đều nói những lời rất khó nghe... Hức... Tôi... Tôi không muốn đợi anh nữa đâu."

Từng tiếng nấc nghẹn ngào của cô càng làm cho Lục Chính Minh cảm thấy muốn giết chết bản thân mình, anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, vừa dịu dàng dỗ dành:

"Không đợi... Không đợi nữa.... Em thích làm gì cứ làm... Từ nay về sau chỉ cần anh đợi em là được... Em đi đóng phim anh sẽ đợi em quay về... Em muốn ăn bánh ngọt anh sẽ xếp hàng đợi mua cho em... Đợi em có thời gian dành cho anh..."

Anh nói rất nhiều, anh bày tỏ hết nổi day dứt trong lòng của mình dành cho cô, Cố Cẩm Sơ vẫn còn bàng hoàng vì những lời thổ lộ của anh, cô chưa kịp trả lời câu nào thì đôi môi đã bị siết chặt, cánh môi bị một lực nhẹ mở ra, đầu lưỡi anh luồn vào trong khoang miệng, dây dưa chiếc lưỡi non mềm của cô, cánh môi cả hai quyện chặt vào nhau, Cố Cẩm Sơ bị kéo theo sự nhiệt tình đó của anh cũng trúc trắc đáp lại, tiếng nhóp nhép của nước bọt nhỏ vụn vang lên bên tai hai người, Lục Chính Minh không nhịn được nữa mà đặt nhẹ cô xuống giường, bàn tay mân mê nơi bầu ngực căng tròn của cô.

Cố Cẩm Sơ lúc này mới choàng tỉnh, cô nắm chặt lấy tay anh cắn nhẹ vào đầu lưỡi làm anh đau đớn mà buông môi cô ra, đôi mắt lờ mờ ám màu của dục vọng, Cố Cấm Sơ chỉ thấy anh nhìn mình thật lâu bằng đôi mắt ấy, rồi mới khe khẽ lên tiếng:

"Sơ Sơ... Sau này em phải đi trước anh, anh sẽ đi nhanh theo em... Không cần em phải đợi anh, cũng đừng đi ở phía sau anh... Anh rất sợ..."

Cố Cẩm Sơ nghẹn ngào hỏi anh:

"Anh sợ gì?"

"Anh sợ đến khi nhìn lại đã không có em... Anh yêu em."

Đêm đó Cố Cẩm Sơ không còn nhớ Lục Chính Minh đã làm gì mình nữa, chỉ là có chút bay bổng, mê man trong tâm hồn, còn thể xác lại truyền đến một trận sung sướng, rã rời. Đến khi thành phố lên đèn, rõ ràng là giờ này mọi người đang quấn quýt cùng nhau chuẩn bị tham gia hẹn hò, tiệc tùng vào buổi tối, nhưng Cố Cẩm Sơ lại lặng im nằm gọn trong lòng Lục Chính Minh mà say giấc cùng trăng sao. Chỉ mong khi thức dậy cô vẫn có thể nhìn thấy anh đang đợi cô.