Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 69: Mang thai



Đêm đó, Cố Cẩm Sơ cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn, cô chủ động ôm lấy eo của Lục Chính Minh, vùi đầu vào ngực anh để sưởi ấm.

Lục Chính Minh hưởng thụ cảm giác thân mật này của cô, nằm yên thoã mãn, được một lúc anh vừa xoa đầu cô vừa hói:

"Lúc nãy em với Huệ Anh nói chuyện gì vậy?"

"Nói chuyện của chúng ta hai năm qua..." Cố Cẩm Sơ thấp giọng trả lời.

"Em ấy nói gì?"

Cố Cẩm Sơ tinh nghịch nhìn anh nói:

"Cậu ấy nói là cậu ấy đá anh trước... Không cần cảm thấy có lỗi."

Lục Chính Minh bị cô nói như vậy cũng không tức giận, chỉ cần cô cảm thấy thoải mái là được.

"Ừm... Ông đây không ai cần cả... Bị vị hôn thê đá, bị vợ bỏ... Đáng thương vô cùng."

"Anh đáng bị vậy mà." Cố Cẩm Sơ vừa nói xong liền cười lớn nhìn khuôn mặt đen kịt của anh, hoá ra trêu anh cũng rất vui.

***

Lục Chính Minh thật sự ở lại đến khi phim đóng máy mới cùng Cố Cẩm Sơ trở về Bắc Thành, tình cảm của hai người ở giai đoạn này là nồng nàn nhất trong những năm qua, mối quan hệ yêu đương bình đẳng, thậm chí Lục Chính Minh có phần lép vế so với nóc nhà của mình. Người phải làm hết việc nhà là anh, phải nấu ăn cũng là anh, đưa cô đi quay quảng cáo, chụp ảnh anh cũng tự mình đưa đi mà không cần tài xế đưa đón cô.

Cố Cẩm Sơ nằm dài trên ghế sô pha, gác chân lên đùi Lục Chính Minh để anh tùy ý bóp chân cho cô, sau khi từ

Hải Châu trở về, Lục Chính Minh đã tự ý dọn nhà cho Cố Cẩm Sơ, đem hết đồ của cô về chung cư cũ hai người từng ở trước đây, chỉ khác một điều lúc trước Lục Chính Minh ngày ở ngày về Lục gia, còn bây giờ chỉ cần cô ở nhà anh sẽ không rời khỏi chung cư nữa bước, trừ khi là bị Cố Cẩm Sơ đuổi ra khỏi nhà vì đòi hỏi cô quá đáng.

Lục Chính Minh nắn bóp đôi chân mịn màng trắng nõn của Cố Cẩm Sơ, cảm giác khó chịu căng trướng bên dưới, anh nhìn chằm chằm cô gái đang đắp mặt nạ xem điện thoại trước mặt, lòng lại khó chịu, một tuần rồi đến sợi tóc cô cũng không cho anh chạm vào, anh thì không dám cưỡng ép cô, lỡ cô tức giận bỏ đi, anh lại mất vợ như chơi.



Lục Chính Minh lại gần gỡ mặt nạ trên mặt Cố Cẩm Sơ xuống, khẽ cười dụ dỗ cô:

"Sơ Sơ... Một tuần rồi đó, em tính cho anh nhịn đói đến chết luôn sao?"

Cố Cấm Sơ bỏ điện thoại xuống, tay câu lên cố anh mà, trầm giọng hỏi:

"Mới một tuần anh đã không nhịn được, vậy lúc chúng ta xa nhau gần nữa năm, anh đi tìm người khác giải toả à?"

Lục Chính Minh nghe cô hỏi thế thì lập tức lắc đầu lia lịa, anh nào dám chứ, anh chỉ có một mình Cố Cẩm Sơ mà thôi.

Cố Cẩm Sơ bật cười khanh khách nhìn bộ dáng ngốc nghếch của anh, cô chủ động kéo áo anh xuống hôn lên môi anh, thấy cô chủ động như vậy Lục Chính Minh cũng thuận nước đẩy thuyền mà hôn xuống, khi môi lưỡi hai người đang giao nhau thì Cố Cẩm Sơ đột nhiên đẩy Lục Chính Minh ra chạy vội về phía nhà vệ sinh.

"Oẹ... ọe..."

lúc đang hôn Lục Chính Minh một cảm giác buồn nôn ập tới, dạ dày cô như cuộn trào. Cô nôn thốc nôn tháo hết những thứ vừa ăn vào tối nay.

Lục Chính Minh cũng bị cô làm cho hoảng sợ, vội vàng chạy đến vuốt lưng cho cô, lo lắng hỏi:

"Sơ Sơ... Em có sao không? Anh đưa em đi bệnh viện nha."

Cố Cẩm Sơ nôn xong liền cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, cô tựa đầu vào vai anh, nhỏ giọng nói:

"Không cần đi bệnh viện... Anh xuống dưới mà mua cho em mấy que thử thai đi... Tháng này em trễ một tuần rồi."

Lục Chính Minh nghe cô nói, bàn tay đang vuốt ve lưng cô cũng khựng lại, anh không phải ngốc, như vậy là đủ hiểu anh sắp có hy vọng làm cha rồi.

Lục Chính Minh phấn khích trong lòng không thể tả được, anh bế Cố Cẩm Sơ ra ghế sô pha đặt cô nằm xuống cẩn thận. Không nói lời nào chạy một mạch ra khỏi nhà để Cố Cẩm Sơ phải ngơ ngác nhìn theo.



***

Cố Cẩm Sơ ở trong nhà vệ sinh nữa tiếng đồng hồ, ngay cả Lục Chính Minh ở bên ngoài cũng sốt ruột đi qua đi lại như con rô bốt lau nhà, cứ cách năm phút anh lại đập cửa, "Sơ Sơ... Sao rồi em?"

Cố Cẩm Sơ ở bên trong nhìn năm cái que thử thai đều hiện lên hai vạch đỏ chói, cô biết mình thật sự làm mẹ rồi, cảm xúc của cô có bất ngờ, có vui mừng, cũng xen lẫn sự sợ hãi, bất an.

Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, dúi hết đống que thử thai vào người Lục Chính Minh rồi ngã sấp lên giường úp mặt vào trong gối.

Lục Chính Minh nhìn đống que thử thai trước mặt, anh đã đọc hướng dẫn sử dụng rồi, hai vạch là có em bé, năm que đều hai vạch, anh thật sự làm cha rồi.

Lục Chính Minh cười lớn, nhào lên giường ôm lấy Cố Cẩm Sơ từ phía sau, cao hứng nói:

"Sơ Sơ... Chúng ta thật sự có con rồi... Anh được làm cha rồi..."

Cố Cẩm Sơ quay đầu lại nhìn chẳm chằm vào mắt Lục Chính Minh, cô thở dài, nhẹ giọng nói:

"Em sợ lắm... Em không biết mình có làm mẹ được không?"

Lục Chính Minh hiểu lo lắng trong lòng Cố Cẩm Sơ, cô chỉ mới hai mươi bốn tuổi, còn quá trẻ để trở thành mẹ, anh còn chưa để cô tận hưởng hết những phồn hoa của cuộc đời trong không gian chỉ có hai người thì đã đề cô làm mẹ, nghĩ tới đây Lục Chính Minh lại cảm thấy có lỗi, anh trầm giọng lên tiếng:

"Xin lỗi em... Đều tại anh."

"Anh có lỗi gì chứ... Con cái là lộc trời cho mà, chúng ta cũng đã dùng biện pháp phòng tránh rồi... Nhưng đứa bé vẫn đến là do nó có duyên với chúng ta thôi." Cố Cẩm Sơ nâng mặt anh lên, nhẹ giọng an ủi anh.

Lục Chính Minh lắc đầu, úp mặt vào hõm cổ cô, thành thật nhận lỗi:

"Không phải... Là anh đổi thuốc tránh thai thành Vitamin... Là anh chọc thủng bao cao su..." 4)

"..."