Cố Cẩm Sơ đẩy mạnh Lục Chính Minh ra, lấy chăn phủ kín đầu mình, tên này vậy mà lại dám làm chuyện vô liêm sỉ như vậy, lúc nãy còn thấy anh nhận lỗi về mình mà thấy anh tội nghiệp, có mà tội chưa xử. Tốt nhất là không nên để ý đến anh nữa.
Lục Chính Minh biết cô giận mình, tức giận không tốt cho thai nhi, anh vội vàng nhỏ giọng dỗ dành cô:
"Sơ Sơ... Anh xin lỗi mà, anh biết lỗi rồi... Sau này anh sẽ không như thế nữa."
"Còn có sau này?" Cố Cẩm Sơ ở trong chăn gắn giọng hỏi lại.
Lục Chính Minh cắn lưỡi, đúng là nói ra câu nào liền sai câu đó, anh lật chăn cô ra kéo cô ngồi dậy đối diện với mình. Nghiềm túc nói:
"Sơ Sơ... Anh biết chuyện tính kế em như thế này là không đúng... Nhưng anh sợ em sẽ bỏ anh, có con rồi em cũng không thể tùy tiện vứt bỏ cha nó được... Em đánh anh, mắng anh thế nào cũng được, đừng có không để ý tới anh mà."
Cố Cẩm Sơ nghe anh nói, mắt nhìn chằm chằm vào Lục Chính Minh, một lúc lâu sao cô nắm lấy chiếc gối cạnh mình đập mạnh vào đầu anh, từng tiếng "bốp bốp" vang lên khắp phòng ngủ, Cố Cấm Sơ quỳ gối trên giường, ép
Lục Chính Minh ngã xuống, mạnh mẽ tấn công. Cô vừa đánh vừa chửi rất thoải mái:
"Ai cho anh đổi thuốc..."
"Ai cho anh chọc thủng bao..."
"Ai cho anh cái gan gạt tôi hả..."
Bốp...
Lục Chính Minh bị đánh đến vui sướng, tốt nhất là vậy, phát tiết hết bực bội trong lòng ra cô sẽ không bỏ anh nữa. Nhưng cô dùng sức nhiều như vậy, anh lại lo ảnh hưởng đến em bé, nên vươn tay giựt lại gối đầu, bế cô ngồi trong lòng mình, nhỏ giọng dỗ dành:
"Được rồi... Mai lại đánh tiếp, phải để cho con nghỉ ngơi chứ...".
Cố Cẩm Sơ thở hồng hộc, vuốt ngực mình, liếc xéo Lục Chính Minh, "Tạm tha cho anh."
Lục Chính Minh khẽ cười, đỡ cô nằm xuống giường ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai:
"'Sơ Sơ... Con cũng có rồi... Em phải cho anh một danh phận chứ."
Cố Cẩm Sơ nghe thấy thế thì ngồi bật dậy, cắn mạnh vào ngực Lục Chính Minh, in hằn cả hàm răng cô trên đó, cô tức giận nói:
"Sao anh trơ trẽn vậy... Được nước làm tới hả?"
Lục Chính Minh khẽ cười, đưa tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, khàn giọng nói:
"Em cũng không thể để con chúng ta sinh ra mà chỉ có mẹ không có cha chứ? Em phải kết hôn với anh mới được."
Cố Cẩm Sơ nhíu mày, bất mãn nói:
"Anh đang cầu hôn đấy à?"
Lục Chính Minh thành thật gật đầu, càng nói càng làm cho Cố Cấm Sơ tức chết, có ai lại cầu hôn như anh chứ, không nhẫn không hoa mà đòi cưới người ta, làm cô mường tượng anh muốn cưới chạy bầu cho cô thôi.
Cố Cấm Sơ uất ức quay mặt đi nơi khác, Lục Chính Minh biết cô đang để ý điều gì, anh ngồi dậy, mở ngăn kéo trên tủ đầu giường ra, lấy ra mấy túi hồ sơ đưa đến trước mặt Cố Cẩm Sơ.
Cố Cẩm Sơ ngơ ngác nhìn nó, như muốn hỏi anh, đây là gì?
"Đây là toàn bộ cổ phần của anh ở Lục Thị, đã sang tên cho em, em chỉ cần kí vào em sẽ là bà chủ của Lục thị."
"Còn đây là giấy tờ nhà đất mà anh đang sỡ hữu, kể cả căn chung cư này đều đã đứng tên em... Em là chủ nhà của anh."
Nhìn ánh mắt không thể nào tin được của Cố Cẩm Sơ, anh nhéo má cô một cái, mở ra túi tài liệu cuối cùng trong tay mình đưa đến trước mặt cô, "Đây là toàn bộ dòng tiền mà anh đang có, mật khẩu két sắt của anh là ngày sinh của em... Anh giao hết cho em đó."
Cố Cẩm Sơ bị anh làm cho hết bất ngờ lại vì xúc động mà bật khóc, chuyển hết tiền cho cô rồi, anh sẽ phải phụ thuộc vào cô, như vậy sao mà được chứ? Cô còn định lắc đầu từ chối, thì Lục Chính Minh đã giữ chặt đầu nhỏ của cô lại, mếu máo thở dài:
"Giờ anh thành người nghèo rồi... Phú bà Cố Cẩm Sơ nhớ đừng bỏ rơi anh, phải bao nuôi anh đó."
Cố Cẩm Sơ bật cười, cô cũng không vừa mà trêu lại anh:
"Vậy em bao nuôi thêm mấy anh đẹp trai nữa được không?"
Lục Chính Minh mặt mày xám xịt, lạnh giọng nói:
"Không... Nuôi một mình anh thôi."
"Vậy còn con thì sao?" Cố Cẩm Sơ chỉ vào bụng mình vui vẻ hỏi anh.
Lục Chính Minh nhíu mày, một lúc sau lại cười nói:
"Miễn cưỡng nuôi thêm nó cũng được."
"Haha... Ai làm cha như anh chứ." Cố Cẩm Sơ bị anh chọc cười, cô nằm lăn ra giường dịu dàng nhìn anh, cô thất sự rất vui, hạnh phúc đến với cô quá nhiều, khiến cô khó khăn mà tiêu thụ cảm giác này.