Dessaro Nhân Ngư

Chương 54: Chương 54




Trong mê mang, tôi cảm thấy Agaras hôn lên môi tôi, nụ hôn của hắn tràn ngập ý tứ chiếm đoạt lại vô cùng ôn nhu, triền miên mút môi tôi vào, giống như đang liếm một viên kẹo ngọt thật vất vả lấy làm của riêng.

Cao trào qua đi dường như cũng rút cạn ý thức của tôi, chỉ còn lại một thứ cảm xúc không biết tên như vừa ngâm trong rượu, trái tim trong lồng ngực phảng phất biến thành một cục bông, mềm nhũn, ướt sũng.
Tôi khẽ mở ánh mắt ướt át mơ hồ, không tự chủ được hôn đáp lại hắn, hơi thở hòa vào nhau cào cào lên chóp mũi ngứa ngáy, thậm chí tôi còn không nhịn được dùng đầu lưỡi liếm lên răng nanh sắc nhọn của hắn, mà hắn thì trêu chọc cắn vào đầu lưỡi đang tỉ mỉ cọ xát của tôi, rồi như còn ngại không đủ mà lần theo cằm lướt xuống hầu kết, không nhẹ không nặng ngậm lấy.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nhắm mắt lại phát ra một tiếng thở dài bất mãn, cẳng chân không tự chủ được cuốn lây đuôi cá của hắn cọ xát, eo dán vào lồng ngực hắn không an phận vặn vẹo, một ngọn lửa trong thân thể lại bùng cháy từ tro tàn.
Sau khi trải qua khiêu khích, chúng tôi không thể tránh khỏi sát súng ra lửa vài lần.

Cũng không biết bị ép buộc bao lâu, rốt cuộc tôi mới tinh bì lực tẫn mất đi ý thức.
Thời gian kéo dài giống như đã qua vài thế kỉ, tôi mới từ từ tỉnh táo lại.
Đại não vẫn còn ở trong trạng thái mơ hồ, tôi theo bản năng vốc một ít nước biển táp lên đầu, ý lạnh xâm nhập cốt tủy, mới khiến đầu óc đang hỗn loạn sôi trào chậm rãi hồi phục.
Thế nhưng ngay khi mở mắt ra, tôi lại bị tình cảnh trước mắt làm cho chấn động – Không gian vốn u ám tối tăm nhỏ hẹp, lúc này lại trở nên sáng sủa hơn không ít, mỗi nơi tầm mắt tôi đi qua dường như đều được đèn huỳnh quang chiếu sáng, ngay cả vết rạn trên tảng đá cũng vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng trong này không có bất cứ nguồn sáng nào.
Cảnh tượng như vậy vô cùng kỳ quái, thật giống như… Tôi đang nhìn bên ngoài qua một màn hình dạ quang vậy.
Sao lại thế này?
Tôi sờ sờ hai mắt mình, bên trên không có bao trùm bất cứ thứ gì, thế nhưng tôi lập tức chú ý tới một tia ám quang mơ hồ ánh trên làn da, phảng phất như phát ra từ hai mắt tôi.

Gặp quỷ, hai mắt của tôi phát quang? Tôi không khỏi liên tưởng đến ánh mắt của Agaras trong bóng đêm, bất chợt rùng mình một cái.


Chẳng lẽ đây cũng là triệu chứng biến dị thân thể — Tôi có được năng lực nhìn trong bóng đêm?
Tôi di chuyển ánh mắt đến trên mặt Agaras, hắn đang ngửa đầu nổi trong nước, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng hắn nhắm hai mắt, lồng ngực rắn chắc phập phồng đều đều, trên người đầy thương tích, vết cắn vết cào cái gì cũng có.

Hắn vẫn còn đang ngủ say, hơn nữa dường như vô cùng mệt mỏi vì tiêu hao quá nhiều tinh lực.
Tôi ngây ngốc nhìn chằm chằm Agaras, có chút không dời mắt được.

Mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng bộ dáng khi ngủ của hắn quả thật tản ra một sức hấp dẫn chí mạng, tôi không nhịn được ma xui quỷ khiến vươn tay ra – đụng vào mấy miệng vết thương kia.
Ngón tay lướt qua xương quai xanh, lồng ngực, thậm chí cả bụng của hắn, một loại xúc động khó nói nên lời chậm rãi mở rộng tựa như gợn sóng khuếch tán khi đầu ngón tay tiếp xúc với mặt nước, tôi mê muội cúi đầu dán sát vào mặt hắn, trong thoáng chốc cũng không biết bản thân muốn làm gì, ngược lại nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình rõ ràng trên mặt nước.

Hai mắt của tôi đỏ bừng, môi cũng sưng lên, mái tóc ướt sũng dán vào khuôn mặt tái nhợt, trên cổ, trên ngực, trên bụng trải rộng dấu vết tình dục đỏ đỏ tím tím, trên nhũ thủ cũng có một vết cắn rõ ràng, mấy dấu răng kia rất sâu, chói mắt tựa như ký hiệu đánh dấu quyền sở hữu vậy.
Đại não hỗn loạn ầm ầm nổ tung, hồn phách đang du đãng bên ngoài phảng phất lại trở về thể xác, tôi nhớ tới bộ dáng bản thân đã phóng túng hầu hạ như thế nào, thậm chí còn chủ động dụ dỗ Agaras, tự tôn trong nháy mắt sụp đổ khiến thân thể chấn động, tôi theo bản năng xoay người lại, tựa đầu vào trên vách đá, hung hăng đập vài cái, lực đạo vô cùng lớn, gần như muốn đập chính mình ngất luôn đi.

Trời biết tôi đã mong bản thân cứ như vậy mà ngất đi đến cỡ nào, sau khi tỉnh lại liền phát hiện đây chỉ là một cơn ác mộng!
Chết tiệt, tôi vậy mà…… lại biến thành bộ dáng này! Tôi mẹ nó còn có thể được coi là một người đàn ông bình thường nữa sao!
Cơ thể của tôi vậy mà đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của lý trí, cái này thì có gì khác với một cái xác không hồn bị bản năng dục vọng thúc giục cơ chứ!
Như vậy xem ra… Khả năng tôi biến thành nhân ngư lại lớn hơn rồi! Thế này quả thật quá tệ! Không biết loại kỳ động dục đáng sợ này còn phải duy trì bao lâu, nếu còn tiếp tục thêm vài lần…

Tôi xấu hổ cả giận đập mạnh một quyền vào tảng đá trước mặt, giống như nó là khuôn mặt của Agaras.

Thế nhưng ẩu đả với tảng đá ngoại trừ làm cho nắm đấm của tôi đau đớn ra, thì chẳng tạo nên bất cứ tác dụng thực chất nào – Sau lưng vẫn truyền đến tiếng hít thở trầm ổn bằng phẳng, người khởi xướng ra tất cả chuyện này còn đang vù vù ngủ say, không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.
Mà trên thực tế tôi cũng không có can đảm đạp lên đuôi cá thật lớn đang chiếm cứ dưới thân, đành phải khóc không ra nước mắt nhắm mắt lại, gắt gao tỳ trán lên mặt đá thô ráp, muốn dùng đau đớn để khiến bản thân mình tĩnh hơn một chút.
Bên trong huyệt động vô cùng yên tĩnh, trong không khí còn tràn ngập một cỗ hương vị nồng đậm hỗn tạp, tôi ngửi ngửi, ngay cả hô hấp bình thường cũng không thể duy trì được nữa.

Chỉ mới hơn mười phút trước thôi, tình cảnh kết hợp kịch liệt với Agaras dường như vẫn còn rõ ràng trước mắt, làm sao cũng không thể xua ra khỏi đầu, cảm giác nóng rực trong người lại ào ào quay về, quả thực khiến tôi lại muốn cứng rắn.
Mẹ nó! Tôi dán trên vách đá hít thở sâu mấy hơi, kìm nén xúc động trong thân thể, quay đầu nhìn thoáng qua Agaras, thấy hắn không tỉnh, liền không chút do dự chuồn ra khỏi động.

Tôi thật cẩn thận quan sát một vòng, hang động vốn tụ tập rất nhiều nhân ngư lúc này lại bình tĩnh không gợn sóng, mặt nước như gương phản chiếu ánh trăng trên đỉnh đầu, hiện giờ tôi đã có năng lực nhìn trong bóng đêm, bởi vậy tầm mắt lại càng sáng như ban ngày.

Sau khi xác nhận trong nước không ẩn chứa nguy hiểm gì, tôi mới rón rén tay chân sờ soạng theo vách đá bò lên trên.
Không biết có phải vì thân thể biến dị hay không, tôi phát hiện tay chân của tôi hiện giờ có lực hơn rất nhiều, hơn nữa ngón tay còn có thể bám chặt vào mặt đá ẩm ướt mà không bị trượt xuống, thân thể dễ dàng leo lên vách đá giống như thằn lằn, rất nhanh tôi đã sắp bò ra được khỏi huyệt động dốc đứng sâu thẳm kia.

Điều này có lẽ là vì trên người nhân ngư sẽ phân bố ra một loại chất nhầy nào đó có lực ma sát, giúp cho bọn họ có thể hành động trên bờ, hơn nữa còn phòng ngừa làn da khô hanh.

Dù sao phát hiện ngoài ý muốn này cũng khiến tinh thần tôi hưng phấn, cảm thấy hi vọng khôi phục bình thường lại lớn hơn vài phần.

Ngay khi chỉ còn cách mấy mét, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng gió rào rào.
Tôi vốn tưởng là cơn lốc nào đó ở bờ biển ập tới, hoảng hốt không ngừng nhanh tay trèo lên, thế nhưng khi tôi đứng vững trên mặt đất nhìn lại về nơi phát ra tiếng gió, tôi mới phát hiện bản thân đã hoàn toàn sai lầm rồi.
–Đó không phải là lốc xoáy gì hết, mà là… mấy chiếc phi cơ trực thăng đang hạ cánh!
Tôi đứng thẳng bất động ngay tại chỗ, nhất thời choáng váng.

Chỉ nháy mắt mấy chiếc phi cơ đã rơi xuống trước mặt, cánh quạt cuộn lên từng đợt gió xoáy, phần phật thổi bay góc áo của tôi, bụi tung mù mịt, khiến tôi không thể không nhấc tay bảo vệ hai mắt bị thổi đến nước mắt chảy ròng ròng, ngay sau đó, mấy chục lính vũ trang mặc quần áo đen lần lượt nhảy xuống từ phía trên, lúc này tôi mới theo bản năng hồi phục tinh thần, lảo đảo lui ra phía sau vài bước, đột nhiên ý thức được đây chính là người bên phía Sacalare!
Thế nhưng, lúc này đã không còn đường trốn nào nữa rồi.

Mấy chục học súng tối om đều xoạt một tiếng nhắm thẳng vào tôi, tôi chỉ có thể lập tức giơ tay làm động tác đầu hàng tiêu chuẩn, biểu lộ tôi hoàn toàn không có ý định phản kháng, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.

Sau lưng bất ngờ bị một bàn tay vươn ta ấn xuống dưới đất, thô bạo túm lấy hai tay tôi quặt ra đằng sau, lấy thứ gì đó trói lại.

Khi tôi chạm phải lưng của chính mình, tôi mới nhận ra bản thân còn đang để thân trần, rất giống một con heo đợi làm thịt.
Thế nhưng ngay cả thời gian để cảm thấy xấu hổ tôi cũng không có, bởi vì tình huống trước mắt xảy ra quá đột ngột, khiến đại não của tôi hoàn toàn mê muội! Ngọn đèn chói lóa trên trực thăng chiếu vào khiến tôi không thấy rõ được thứ gì, trong lỗ tai tràn ngập tiếng vù vù phóng đại, từng bóng người đung đưa kêu gào xung quanh, lại có vẻ không quá chân thật.

Tư duy của tôi ước chừng trống rỗng mất vài chục giây, cho đến khi tôi nhìn thấy những người đó vọt tới phía trên huyệt động, cầm súng nhắm vào bên trong, mới thoáng chốc bừng tỉnh lại!
Đợi đã, Agaras!
Trong nháy mắt, cảm giác khẩn trương cực độ tràn ngập cả lồng ngực, khiến trái tim tôi dồn dập đập mạnh.

Cả người tôi không biết lấy được sức lực ở nơi nào, lại giãy giụa xoay người qua, một quyền đánh ngã kẻ đang áp chế sau lưng tôi, phóng về phía tên lính vũ trang kia, gào lên: “Này, các người muốn làm gì, đừng làm vậy, này!”

“Dessaro!” Sau tai đột nhiên vang lên tiếng rống của Rhine, một cánh tay cường kiện đột nhiên nhào tới từ bên cạnh tôi, lập tức chế trụ tôi lại, kéo về phía sau.
“Chết tiệt, Rhine, anh mẹ nó buông tôi ra!”
Tôi rống to lên, mắt thấy mấy tên lính vũ trang kia đang chia nhau kéo một cái lưới kim loại ra, mặt trên còn phiếm ánh điện lập lòe, ném thẳng vào trong huyệt động.
Chỉ một thoáng, tôi liền nghe thấy tiếng rống giận thống khổ của Agaras truyền đến từ dưới đáy, cùng với tiếng tê tê bốc hơi khi nước dính điện.

Âm thanh này dường như xuyên thấu qua màng nhĩ của tôi chọc thẳng vào đáy lòng, đâm đến cả người tôi run lên, toàn bộ trái tim đều giống như bị móng vuốt sắc bén bóp lấy, không kịp thở.

Tôi không rõ tại sao bản thân lại đau lòng đến vậy, thế nhưng tôi cũng không có thời gian rảnh để tự hỏi, trong đầu chỉ vang vọng một ý niệm: Tôi không thể để Agaras chết như vậy được.
Tôi nhìn chằm chằm vào cửa huyệt động, giống như một con sói đang hấp hối đỏ mắt liều mạng giãy giụa, Rhine nhất thời cũng không khống chế được tôi, để tôi thoát ra chạy về phía trước, lập tức đụng ngã một tên lính võ trang trong đó, cưỡi lên trên người gã đoạt lấy súng, sau đó nhắm thẳng vào một tên đang cầm lưới, khàn cả giọng mắng: “Mấy thằng khốn kiếp chúng mày, kéo thứ đó lên cho tao, bằng không tao sẽ nổ súng!”
Mà khi tôi vừa dứt lời, đùi của tôi lại bất chợt nóng lên, một cỗ sức mạnh cực lớn đánh tôi quỳ rạp xuống đất, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế thoáng chốc ập tới, tôi biết là có người nổ súng về phía tôi, thế nhưng tôi cũng không quay lại nhìn xem là ai, mà không chút do dự động tay bóp cò về phía tên đang cầm võng sắt trước mặt, trong nháy mắt viên đạn bắn ra khỏi họng súng, lực phản chấn khiến tôi lập tức ngã quỵ xuống đất, một đôi tay từ phía sau bóp chặt hai cánh tay tôi, đầu gối đè nặng lên lưng tôi, dùng toàn bộ thân thể áp tôi ở dưới, khiến tôi không thể động đậy được nữa, ngay cả tiếng quát cũng kẹt trong lồng ngực không phát ra được, chỉ có thể thốt lên từng tiếng kêu rên đứt quãng.
Tiếng tê rống truyền đến từ dưới đáy ngày càng đinh tai nhức óc, tôi nghe đến cả người phát run, lại chỉ có thể nằm sấp trên đất, dùng hết sức lực ngẩng đầu lên, trơ mắt nhìn lưới sắt bị trực thăng móc lên trên, nhấc khỏi đáy động.
Kim loại và vách đá ma sát vào nhau phát ra tiếng rít chói tai, giống như một cái chuông vỡ nát, bao lấy một bóng đen thật lớn đang điên cuồng cào xé bên trong, móng vuốt của hắn không thể phá vỡ được lưới kim loại, đuôi cá bị đè ép bên trong, chỉ có thể lộ ra nửa cái vây đuôi, trong quang ảnh loang lổ giữa mắt lưới, tôi chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt tràn đầy lệ khí của Agaras lộ ra ngoài, cặp mắt hẹp dài u ám kia lúc này đang trừng to như muốn nứt nhìn tôi, cơ hồ muốn nhỏ ra máu.
Chết tiệt, đám Nazi đó muốn bắt hắn đi nơi nào!
Tôi cắn răng muốn la lên gọi Agaras, nhưng trong cổ họng lại chỉ thoát ra vỏn vẹn vài âm tiết vỡ vụn, tôi gắt gao cuộn chặt nắm tay cúi đầu muốn giãy giụa đứng dậy làm gì đó, nhưng sức nặng trên lưng lại đè ép khiến xương sống cũng muốn nát bấy, tôi muốn nhìn vào hai mắt hắn, nhưng tầm mắt bản thân lại đột nhiên trở nên mơ hồ.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn võng kim loại càng ngày càng thu nhỏ, bị trực thăng móc lên bay về một phương hướng khác, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.
Chất lỏng nóng bỏng dường như lặng yên không một tiếng động chảy xuống trên khuôn mặt, tôi trừng mắt nhìn, lại phát hiện một giọt lệ cũng không có.

Thế nhưng cơn đau đớn run rẩy trong lồng ngực lại khắc sâu chân thật như vậy, đau đến mỗi tôi phải há to miệng thở phì phò, mờ mịt bối rối ngồi phịch trên đất bùn, giống như một con cá đang hấp hối..