Dessaro Nhân Ngư

Chương 55: Chương 55




“Dessaro, đứng lên.”
Giữa tiếng gió vù vù hỗn loạn của cánh quạt vang lên một thanh âm, sau đó, tôi cảm thấy đầu gối áp chế trên thân thể tôi lùi đi, một bàn tay kéo tôi lên khỏi mặt đất.
Không cần nghĩ tôi cũng biết người vừa rồi áp chế tôi chính là Rhine, tên chó săn Nazi này! Khí lực cực đại bộc phát trong nháy mắt khiến tôi lập tức nhảy dựng lên, hung hăng đụng ngã anh ta ra phía sau, tay dùng sức vung một đấm về phía mặt anh ta, anh ta lại giống như đã sớm đoán được tôi sẽ làm như vậy, nhanh nhẹn nghiêng người né tránh.

Nắm tay của tôi cuối cùng lướt sát qua mũi anh ta, cánh tay bị anh ta bắt lấy, cả người tôi liền nghiêng về phía trước, bị Rhine dùng một chiêu cầm nã thủ tiêu chuẩn chế trụ, cùng lúc đó, sau gáy của tôi truyền đến một trận đau đớn, cả người còn chưa kịp phản ứng, đã ngã quỵ xuống đất, mắt nổi đầy sao.
Tôi lắc lắc đầu, muốn đứng lên, não bộ lại mơ mơ màng màng, cả người choáng váng.

Trong chớp mắt sau đó, tôi nghe thấy vài tiếng soạt soạt, băng dán vô cùng chắc chắn đã bịt kín tay chân tôi, một chiếc áo khoác rộng rãi phủ lên trên người, khiến tầm mắt của tôi rơi vào bóng tối.

Để phòng ngừa tôi cứ như vậy ngất đi sẽ khiến người khác mặc sức xâm phạm, tôi chỉ có thể hung hăng cắn nát đầu lưỡi của mình, đau đớn kịch liệt hoàn toàn ngoài dự liệu thoáng chốc khiến tôi giật cả mình.
Ông trời phù hộ tôi đã không cắn đứt đầu lưỡi của mình, bởi vì sau khi cắn xuống xong tôi mới nhận ra răng nanh của mình đã trở nên cực kỳ sắc bén! Tôi có thể cảm nhận được máu từ trong môi chảy ra ngoài, đầu lưỡi tê dại không có cảm giác.
Cảm ơn trời đất, nhờ Agaras ban tặng nên có lẽ từ bây giờ tôi sẽ phải biến thành người câm!
Mẹ nó, thế này cũng quá xui xẻo rồi……
Đau đớn trong cơn mê man khiến tôi lấy lại chút tỉnh táo, trong lòng giãy giụa oán thầm.

Sau đó cơ thể của tôi đột nhiên nhẹ bẫng, bị một đôi cánh tay cường kiện khiêng lên, đi về phía trước, rất nhanh lại được đặt xuống một cái cáng, bị dây đai trói đến kín kẽ, theo luồng gió xoay tròn xung quanh đi lên trực thăng.
Trái tim tôi nhảy lên bang bang giống như cũng bị treo hờ trên không trung, tay chân toát ra một lượng lớn mồ hôi, y hệt một bệnh nhân mắc chứng sợ độ cao lần đầu tiên ngồi trực thăng vậy.

Cho dù hiện tại tôi cũng không tính là ngồi, mà chỉ giống như một loài súc vật, một kiện hàng hóa để vận chuyển.

Đây là một thứ cảm giác vô cùng khó chịu, phảng phất như đang hãm sâu trong một huyệt động bí ẩn tràn đầy bóng tối.

Tôi không thể điều khiển được hướng đi vận mệnh sau này của mình, tôi không thể biết được tung tích các bạn của tôi và Agaras, thậm chí còn không thể xác định liệu bản thân có còn chút giá trị tồn tại nào đối với đám Nazi này hay không, cho dù có, dưới sự khống chế của thế lực quân đội trong tay bọn họ, liệu tôi có còn cơ hội xoay chuyển hay không?
Xin trời cao phù hộ để tôi có thể.

Tôi muốn cầu nguyện Thượng Đế, nhưng tôi hoàn toàn không tin vào Cơ Đốc giáo, hơn nữa cũng biết rõ lão nhân gia đó sẽ không ngoái đầu nhìn đến một kẻ theo thuyết vô thần như tôi.

Tôi cần phải phân biệt rõ hiện thực – Tôi đang thật sự, triệt để, ở trong trạng thái tứ cố vô thân, trên một hòn đảo cổ cách Nga ngàn dặm xa xôi, trở thành một con tin của đám dư nghiệt Nazi có ý đồ chiếm lĩnh nơi này.
Trong phút chốc, một cảm giác tuyệt vọng đột nhiên tràn lên, thế nhưng tôi lập tức đè nén ý niệm khiến người ta rơi vào vực sâu này lại.

Tôi hít sâu mấy hơi, nhắm mắt lại, ép buộc bản thân duy trì một chút lạc quan theo kiểu của “Dessaro”, phun phì phì một ngụm máu trong miệng ra.
Này, này, Dessaro, đừng dùng một cái tát chụp chết mình trước chứ, ít nhất mày vẫn còn sống không phải sao? Mấy nhân ngư đó là sinh vật mạnh mẽ cỡ nào chứ, có lẽ bọn họ có thể sử dụng quy luật thiên nhiên nào đó để hung hăng phản kích mưu đồ gây rối của đám khốn kiếp này!
Cổ vũ bản thân như vậy, tôi lại cảm thấy trong lòng xuất hiện một chút hi vọng.

Còn có, cơ thể của tôi đã sinh ra một ít biến hóa, khiến thể năng của tôi trở nên mạnh mẽ hơn nhiều [Cho dù có thể sẽ mang đến nguy hiểm không thể lường trước được], nhưng hiện tại lại trở thành điều kiện có lợi nhất đối với tôi, haizz, thật đúng là gặp quỷ.
……
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, trực thăng đã chậm rãi hạ xuống, rất nhanh liền phát ra một tiếng vang của kim loại khi va chạm vào mặt đất bằng phẳng.

Chiếc áo che trên đầu tôi bị thô lỗ kéo ra, khiến tôi thấy rõ được nơi tôi đang ở.
— Tôi đã đi đến quân hạm bên bờ biển mà đám Nazi thả neo.

Sau khi bị vài tên lính vũ trang áp tải lên trên, tôi phát hiện con thuyền của bọn họ được tạo thành từ bốn chiếc chiến thuyền, được những tấm kim loại song song liên kết với nhau, nhìn qua giống như một trạm thủy điện loại nhỏ.

Thế nhưng tôi lại biết rất rõ, nơi này chính là “căn cứ thực nghiệm” mà Rhine và Sacalare đã nhắc đến lúc trước.
Bọn họ sẽ lấy nơi này làm trung tâm, chiếm lấy hòn đảo, sau đó bắt đầu mở rộng phạm vi xâm lược, giống như kế hoạch “Z”(1) của hải quân Đức trong thế chiến thứ hai vậy, mặc dù, kế hoạch đó cuối cùng đã chết non.

Tôi hi vọng bọn họ cũng sẽ thất bại ở đây giống như trong thế chiến thứ hai, thế nhưng đáng cười là khi đó đổ bộ Normandie(2) còn có quân đồng minh cường đại, mà giờ khắc này lại chỉ có một thằng nhóc người Nga là tôi, một sinh viên hệ sinh vật học chỉ biết đến lý luận suông.
(1) Kế hoạch Z: Năm 1935, Adolf Hitler tuyên bố với thế giới, Đức sẽ đóng tàu sân bay để tăng cường sức mạnh của Kriegsmarine (hải quân) Đức.

Ý đồ của Hitler là làm bá chủ ở Bắc Hải.

Việc khởi công đóng 2 tàu sân bay đã được Hitler phê duyệt ngày 28-12-1936.

Năm 1938, đại đô đốc Erich Raeder trình lên nhà độc tài Hitler một kế hoạch đầy tham vọng mang tên “Kế hoạch Z”.

Theo kế hoạch này, dự kiến vào năm 1945 hải quân Đức sẽ có trong tay 4 tàu sân bay.

Nhưng sau đó kế hoạch Z đột nhiên bị ngưng trệ do sự bất đồng sâu sắc trong giới lãnh đạo quân sự.

Để tránh việc nội bộ bất hòa trước tình hình chiến trường ngày một tồi tệ, năm 1943 Hitler đã cách chức Đô đốc Raeder và bổ nhiệm Đô đốc Donitz thay thế; đồng nghĩa với kế hoạch Z bị phá sản.

Đọc thêm tại đây
(2) Cuộc đổ bộ của quân đồng minh vào các bãi biển vùng Normandie, Pháp: còn được gọi là Trận chiến vì nước Pháp, diễn ra từ 6/6/1944 đến 25/8/1944, là một trong những mốc lịch sử quan trọng của thế chiến thứ hai.

Sau nhiều ngày chiến đấu, quân Đồng Minh giành được lợi thế,, đẩy được quân Đức Quốc xã ra khỏi các căn cứ quân sự tại Normandie và trên đà thắng lợi đã tiến hành cuộc giải phóng Paris nói riêng, và cuộc tiến chiếm giải phóng châu Âu nói chung cũng như sự chấm dứt thắng lợi của cuộc chiến.

Xem thêm tại đây
“Này, các người muốn dẫn tôi đi đâu? Nhân ngư bị các người bắt đi ở đâu rồi?”
Tôi ngậm ngụm máu còn sót lại trong miệng, ánh mắt sắc bén trừng một tên phụ trách áp giải tôi hỏi.

Gã lạnh như băng quét mắt nhìn tôi, không thèm phản ứng.

Sau khi tôi ý thức được bọn họ có thể nghe không hiểu tiếng Nga, tôi liền đổi sang tiếng Anh lặp lại lần nữa, thế nhưng miệng lưỡi tôi lúc này có chút lúng búng, còn mang theo khẩu âm Moscow dày dặc, phản ứng nhận lại cũng chẳng khác gì so với vừa nãy.
Tôi uể oải thở ra một hơi, chuyển ánh mắt về một phía khác, trước mắt đột nhiên sáng lên –
Tôi nhìn thấy cái lưới sắt đã vây khốn Agaras kia, lúc này trống rỗng treo trên một cái móc ngoài thuyền, chầm chậm lay động.


Có vẻ như hắn cũng đang ở trên con thuyền này.
Thế nhưng khi tôi đang dò xét sang bốn phía, đầu của tôi lại bị một bàn tay đánh tới từ sau lưng hung hăng ấn thấp xuống, xô mạnh vào trong một cánh cửa cabin trước mặt, giọng nói hung ác: “Idiot, gehen!” [Ngu xuẩn, đi vào mau!]
Tôi nghe không hiểu gã đang nói gì, nhưng tôi có thể khẳng định đây là một câu mắng chửi người, mà trên thực tế thì tôi có nghe bất cứ câu tiếng Đức nào cũng đều cảm thấy giống như đang mắng người hết.

Tôi bị áp vào một khoang thuyền không có cửa sổ, nơi này có rất nhiều xích sắt và còng tay được vắt ngang, bên cạnh còn có một cánh cửa gắt gao đóng chặt, tôi đoán đây là nơi bọn họ muốn giam giữ tôi làm tù bình.
Bàn tay sau lưng đẩy tôi vào vách tường đối diện, trong khi tôi còn chưa kịp phản ứng được gì, một cột nước thật lớn đã đột ngột ập tới từ phía sau, khiến tôi nhảy dựng lên như lo xo, đầu lại bị gắt gao ép trên vách tường, thân thể cũng bị vài đôi tay kìm chế đến không thể động đậy nổi, dòng nước cao áp mang theo vị nước biển công kích đến mọi ngõ ngách trên toàn thân tôi, giống như đang muốn bắn phá trên người tôi không lưu lại đường sống, tôi ngay cả mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể chật vật không chịu nổi mà sặc nước, quả thực giống như đãi ngộ của phạm nhân bị bỏ tù vậy!
Đây là một loại hành động bẻ gãy tự tôn của tội phạm, khiến bọn họ trước khi bị bỏ tù ý thức được rõ ràng bản thân không hề có bất cứ đường phản kháng và riêng tư nào, bọn họ không hề được đối đãi như một “con người”, mà là súc vật.

Mấy tên này đối đãi với tôi như đối với phạm nhân, có lẽ là muốn tra tấn tôi một trận trước rồi mới tiến thành thẩm vấn khổ hình.
Trong lòng tôi bắt đầu có chút e sợ, nhưng tôi cắn răng, không làm ra bất cứ phản ứng nào, vẫn không nhúc nhích giống như một khối thạch điêu.

Cảm giác bị súng phun nước cao áp bắn lên từng góc thân thể quả thật không dễ chịu, thậm chí ngay cả mông và hạ thân của tôi bọn chúng cũng không né qua, điều này khiến tôi cảm thấy khuất nhục vô cùng, khi khuất nhục đến cực hạn, tôi lại nhớ đến những ký ức tồi tệ nhất trong cuộc đời – Tình cảnh lúc tôi bị người cha nghiêm khắc thực hiện hình phạt thể xác tàn khốc khi còn bé.

Thế nhưng đáng sợ hơn là, những người này sẽ không bận tâm đến tính mạng của tôi giống như cha tôi.
Không biết súng bắn nước đã càn quét trên người tôi bao lâu, ngay khi tôi cảm thấy nước trong lỗ tai sắp rót cả vào não, hết thảy rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Màng tai vẫn còn ong ong, tư duy có chút chết lặng, tôi máy móc lau nước trên mặt, vỗ vỗ vào cái đầu nặng nề như bị úng nước, ngay khi tôi còn chưa kịp tỉnh táo lại, tôi đột nhiên cảm giác được một bàn tay thô ráp đụng đến mông tôi.
Điều này thoáng chốc khiến tôi sửng sốt, sau đó liền nghe thấy vài người ồ lên cười ha hả sau lưng, một kẻ trong đó dùng tiếng Anh cứng ngắc trào phúng nói: “Này, thằng nhóc người Nga, nghe nói nhân ngư bị bắt lại kia là tình nhân của mày?”
Đại não của tôi nhất thời nổ tung, hung hăng hất bàn tay bẩn thỉu trên mông ra, xoay người sang chỗ khác, mặt mày âm trầm nhìn về phía kẻ vừa lên tiếng.

Gã có làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, bắp thịt tráng kiện trên cánh tay chằng chịt giống như thân cây, lông ngực rậm rạp xoăn tít, quả thực y hệt một con hắc tinh tinh khiến người ta chán ghét.

Tôi căm ghét dõi theo gã, chậm rãi nói từng câu từng từ: “Mày vừa nói cái gì? Tao nghe không hiểu thứ tiếng người sứt sẹo của mày.”
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, ngay sau đó lại bộc phát một trận cười to, cái tên trước mặt kia không có ý tốt nhìn quét quanh thân tôi một lần, gãi gãi cằm, khinh thường lại ái muội sách một tiếng: “Nghe nói trước khi chúng tao đến, mày đang cùng con mãnh thú kia ở dưới đáy huyệt động tiến hành… cận chiến kịch liệt gì đó?”
Bên tai tôi ầm ầm nóng lên, cảm giác xấu hổ ngập đầu cùng với tức giận ùa lên đại não, khiến thần kinh của tôi giống như dây cót bị thiêu đứt, giận dữ đến mức cả người không ngừng run lên nhè nhẹ.

Nắm tay bên người của tôi không tự chủ được siết chặt, móng tay cắm vào trong thịt, nhưng đau đớn lại khiến lý trí nói cho tôi biết, tôi cần phải nhẫn nại, bởi vì trước mắt tôi không có bất cứ tư cách gì để phản kháng.
Vì thế tôi chỉ gắt gao nhìn chằm chằm kẻ trước mặt, ánh mắt hóa thành lưỡi đao khoét lên gương mặt khiến người ghê tởm kia: “Tao từng là nhân viên nuôi dưỡng của nó, tao đang thử thuần phục nó, thế nhưng quá trình không được thuận lợi.”
Đáp lại tôi là một loạt âm thanh châm biếm càn rỡ, kẻ vừa trêu đùa tôi lại giống như nghe được chuyên cười nào đó, ôm bụng bật cười thành tiếng, một bàn tay đột nhiên thò sang nắm lấy cằm tôi, dùng lồng ngực thị uy áp tôi vào trên tường, gần như mặt kề mặt phun khí: “Ồ, thật sao? Dùng cái gì để thuần dưỡng? Dùng cặp mông nhỏ cong cong này của mày hay là đầu lưỡi mềm mại của mày, xem nào, thằng nhóc người Nga xinh đẹp này lớn lên da thịt thật non mịn…”
Tôi không nghe rõ được điều gì, cũng không thấy rõ được cái gì, tôi chỉ biết lửa giận sôi trào đã thiêu đốt cả đầu óc tôi, thân thể tôi thậm chí còn phản ứng nhanh hơn đại não, nắm tay nện lên xương mũi của gã chỉ là chuyện trong chớp mắt, gã ngao một tiếng kêu đau, tôi lại vung tiếp một quyền, một quyền lần này, lại đánh gã phải lùi về phía sau, mà tôi cũng không chút do dự nhào vào trên người gã, áp đảo gã trên mặt đất.

Người xung quanh đồng loạt giơ súng lên nhắm vào tôi gào thét kêu đứng lên, mà tôi lúc này lại chẳng thèm để ý gì hết, chỉ biết đỏ cả mắt dùng đầu gối áp chế gã đàn ông cường tráng hơn tôi không biết bao nhiêu lần dưới thân, từng chút điên cuồng đánh gã, thậm chí ngay cả khi vài người lấy báng súng nện vào cơ thể tôi, cũng không tạo ra được tác dụng thực tế nào, tôi chỉ cảm thấy như bọn họ đang lấy gối bông đối phó tôi.
Những người này hiển nhiên cũng không ngờ một con dê con thoạt nhìn dịu ngoan như tôi lại đột nhiên tiến hóa thành một con sư tử, mà kỳ thật chính tôi cũng không ý thức được dưới tình trạng phẫn nộ lúc này thân thể tôi sẽ bộc phát ra sức mạnh gì, tôi chỉ đơn giản dung túng cho sự thô bạo trong máu bùm bùm nổ tung giống như ngọn lửa, thoải mái nhào lên triền đấu với mấy tên kia, đánh đến máu chảy đầy đất.


Cuối cùng sau khi tôi đánh ngã vài người, mấy tên ở bốn phía liền lùi lại thành một vòng tròn, không hẹn mà cùng lấy họng súng nhắm vào tôi.
Tôi thở hổn hển phủ phục xuống đất, lau máu tươi chảy xuống từ đỉnh đầu và lỗ mũi, giống như một con dã thú thật sự ngoan lệ mà nhìn chằm chằm những người xung quanh, trên mặt bọn họ không còn mang theo biểu tình khinh thị giống như vừa rồi nữa, mà là kinh ngạc dõi theo tôi, điều này khiến tôi sảng khoái hơn rất nhiều.

Nhưng gay go nhất là tôi biết bọn họ đang tính toán trực tiếp đánh gục tôi.
Thế nhưng nếu phải quay lại mười phút trước một lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy – Tôi mẹ nó thật sự không nhẫn nhịn được loại nhục nhã chết tiệt này.

Nếu như tôi thật sự động thủ giết người, như vậy nhất định chính là xuống tay tại đây.

Tôi chỉ hận không thể lấy súng máy bắn nát nơi này.
“Ca đát.”
Tôi nghe thấy một tiếng giật chốt.

Một thanh âm ở trong đầu liều mạng nhắc nhở tôi nên nói gì đó để bảo vệ tính mạng của mình, thế nhưng trong miệng tôi lại cố tình không hề phun ra một chữ, đơn giản nhắm mắt lại.
Đáng chết, Dessaro, tính tình mày lúc nào cũng quật cường bướng bỉnh như thế, từ nhỏ đến lớn đã nếm qua không biết bao nhiêu thiệt thòi rồi, hiện giờ rốt cuộc mày cũng phải bồi mạng nhỏ của mày vào.
“Đợi đã! Đừng nổ súng, thượng tá Sacalare lưu hắn lại còn có chỗ dùng!”
Ngay trong thời khắc chỉ mành treo chuông này, tôi đột nhiên nghe thấy thanh âm Rhine vang lên ngoài cửa.
Tôi mở to mắt, thấy anh ta đi vào, nhìn cục diện rối rắm và vết máu loang lổ dưới chân tôi, bước chân ngừng một chút, liếc kẻ đáng thương bị gãy xương mũi, răng nanh rơi đầy đất bên kia một cái, không thể tin ngẩng đầu nhìn tôi, hiển nhiên đang có ý hỏi: Đây là cậu làm?
Tôi đứng lên, nhún vai, khép hờ mắt, nhìn anh ta giống như khiêu khích, mu bàn tay cọ cọ chút máu nhỏ ra bên cằm, nhưng khóe mắt của tôi đột nhiên chú ý tới bàn tay tôi có điểm không thích hợp – Giữa ngón trỏ và ngón giữa của tôi lại mọc ra một lớp màng trong suốt, mạch máu trên mu bàn tay lồi hết lên.

Cảnh tượng này khiến cả người tôi run lên, vội vàng rũ tay xuống, mặt không đổi sắc khép lại.
“Sao thế, tôi còn có giá trị lợi dụng sao? Rhine, thầy hướng dẫn thân ái của tôi.” Tôi hừ lạnh một tiếng, ra vẻ bình tĩnh nhìn thẳng anh ta, che giấu đi khủng hoàng dậy lên trong lòng.

Tôi không biết loại dị biến này có phải sẽ lập tức gia tăng hay không, tôi cũng không thể xác định hai chân mình liệu có đột nhiên biến thành đuôi cá, hoặc là xuất hiện kỳ động dục đáng chết khiến người ta xấu hổ đến cực điểm kia.
Không, không, trời ạ… Ngàn vạn lần đừng đến một lần nữa.
“Mang hắn đến đây, nhanh lên.”
Lúc này, một giọng nữ bén nhọn bỗng nhiên cắt qua sự yên tĩnh đến chết lặng trong phòng, đó là thanh âm truyền đến từ máy nhắn tin của Rhine.

Giọng nói này thành công dời ánh mắt phức tạp không biết bao hàm bao nhiêu loại cảm xúc của Rhine ra khỏi người tôi.

Anh ta phất phất tay, ý bảo những người khác buông súng, sau đó lấy cho tôi một bộ quần áo che đậy thân thể, rốt cuộc cũng khiến tôi không phải ở trong tình trạng lõa thể đáng xấu hổ nữa, Anh ta áp giải tôi đi, đến một đầu khác của thuyền.
Đi dọc theo cầu thang thông xuống khoang đáy, tôi lập tức cảm thấy bản thân giống như đang ở trong một nhà giam dưới lòng đất phòng thủ nghiêm ngặt, ôi trời ơi! Tôi thấy được cái gì đây? Trên hai bên khoang thủy tinh được bao trùm một tầng lưới kim loại, xuyên qua những khe hở nhỏ hẹp dày đặc kia, tôi phát hiện bên trong đều là những nhân ngư bị cách ly riêng biệt! Tôi nghẹn họng trân trối lần lượt nhìn lướt qua chúng, cả người đều rét run, trong số chúng có giống cái cũng có giống đực, tuyệt vọng mà hoảng sợ nhìn ra bên ngoài, mấy ánh mắt kia khiến cổ họng tôi nghẹn ứ đến hít thở không thông.
Thế nhưng tôi lại phát hiện, trong đó không có bóng dáng của Agaras.
Hắn ở đâu rồi?
Ngay khi tôi đang mang đầy bụng nghi ngờ, Rhine đã dẫn tôi đi đến cuối khoang đáy, Sacalare đang đứng ở trước mặt tôi, sau lưng cô ta là một cửa cabin bị đóng kín, trên ván cửa rõ ràng có vài dấu vết lõm xuống như bị đập, vũ khí trên tay thậm chí còn dính vài vết máu màu lam.
Trái tim tôi chợt co chặt lại.
“Vận số của cậu rất tốt, Dessaro.” Sacalare hơi hơi cong lên khóe môi đỏ sẫm, lộ ra nụ cười âm hiểm đặc trưng khiến người ta ghê tởm của ả, “Cậu còn có cơ hội sống sót, nhưng không phải bởi vì Rhine cầu tình giúp cậu, mà là bởi vì nhân ngư ở bên trong khoang thuyền phía sau tôi.

Tôi vừa phát hiện nó là thủ lĩnh trên đảo nhân ngư này, nhìn những vật nhỏ đáng thương xung quanh cậu đi, đều là vì cứu hắn mà đến.”
Cô ta dừng một chút, dùng một loại ánh mắt nhu hòa dối trá đến cực điểm nhìn chằm chằm tôi: “Tiểu thiên tài, hiện tại, chúng tôi cần gen của hắn, đáng tiếc không có bất cứ ai có thể đến gần hắn, dùng ống tiêm chọc thủng làn da hắn.

Chỉ có cậu –“
“Thượng tá!” Rhine cắt ngang lời cô ta.
“Câm miệng!” Gương mặt Sacalare trở nên âm trầm, “Bằng không cậu còn có biện pháp gì tốt hơn không? Hay là cậu không muốn tiểu bảo bối của cậu sống sót?”

“Nhưng…”
“Tôi đáp ứng.

Tôi sẽ giúp các người.” Tôi há miệng, mặt không chút thay đổi phun ra vài chữ.

Trời biết tôi quả thật rất muốn phun vài ngụm nước miếng lên khuôn mặt rắn độc kia, lại vung vài cái bạt tai, thế nhưng tôi hiểu rất rõ đây là cơ hội duy nhất để tôi có thể nhìn thấy Agaras và giải cứu hắn.
“Rất tốt…” Cô ta hạ mí mắt xuống, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên mặt tôi, trong đôi mắt màu lục lóe lên ánh sáng khiến tôi không rét mà run, “Bất quá, trước khi cậu vào, tôi muốn cho cậu xem thứ này trước.”
Tôi nhăn mi lại, chỉ thấy cô ta bỗng nhiên nâng tay lên đè xuống một cái nút bên vách tường, âm thanh của cửa kim loại mở ra cũng theo đó vang lên trên đỉnh đầu, tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, bước chân thoáng chốc lảo đảo một chút.
Xuyên qua một khối thủy tinh trên đỉnh đầu, tôi nhìn thấy Lafare, Da Vinci, và Eva, bọn họ đang nhắm nghiền hai mắt nằm nghiêng ở nơi đó, trên tay và chân bị trói bằng gông cùm.
“Cô… đã làm gì bọn họ vậy?” Tròng mắt của tôi gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, cảm xúc kích động khiến thanh tuyến của tôi run rẩy.

Tôi chỉ hận cổ mình không thể lập tức duỗi dài ra thêm một chút, để tôi một ngụm cắn đứt cổ họng người đàn bà khốn kiếp này!
Sacalare ôm hai tay, lùi một chút về phía sau, nhẹ nhàng ấn cái nút kia lần nữa: “Đừng có gấp, chỉ là ngất đi mà thôi.

Thế nhưng tính mạng của bọn họ có thể giữ được hay không, còn phải xem biểu hiện của cậu, Des-sa-ro.” Đôi môi đỏ mọng của cô ta niệm tên tôi, tựa như hạ một chú ngữ chí mạng nào đó buộc tôi phải thực thi.

Cô ta đút tay mình vào túi, lấy ra một ống tiêm được đóng gói trong túi vô khuẩn, đưa tới trước mặt tôi, cũng ra hiệu bảo Rhine buông tôi ra.
Ngực của tôi phập phồng kịch liệt, ánh mắt dừng lại trên ống tiêm, sau đó lại đóng đinh trên mặt cô ta.

Tôi thật sự muốn bóp chết cô ta ngay lập tức, thế nhưng vẫn phải liều mạng áp chế loại xúc động này, vươn tay ra, tiếp nhận cái ống tiêm kia, bỏ vào trong túi.
“Tôi có điều kiện.” Tôi nhìn chằm chằm cô ta, “Trong lúc tôi lấy mẫu, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào.”
Sacalare mỉm cười, lộ ra một loại thần tình vi diệu, kéo cửa cabin ra: “Chúng tôi sẽ chỉ ở ngoài giám thị cậu, tốt nhất cậu đừng giở trò gì, mấy người bạn đáng thương kia của cậu chắc không chống được mấy ngày đâu.”
Bàn tay của tôi chợt siết chặt, nắm đến mức các khớp ngón tay lạch cạch rung động, hít sâu một hơi, bước chân đi vào, cửa cabin phía sau tôi ầm ầm đóng lại.

Bốn phía rơi vào một mảng tối tăm, thế nhưng chỉ duy trì vỏn vẹn có vài giây, năng lực nhìn trong bóng đêm có được sau khi biến dị của tôi liền phát huy tác dụng.
Đây là một khoang thuyền rất rộng, trên sàn tàu ở trung tâm có đặt một bể thủy tinh âm u, mà Agaras đang bị mấy sợi xích thô to trói treo hai tay, cúi đầu.

Khi ở trong biển hắn mạnh mẽ dũng mãnh như vậy, thế nhưng tư thế lúc này lại tựa như chúa Jesus đang cận kề cái chết, hấp hối bị khóa ở đằng kia, nửa người của hắn lộ ra trên mặt nước, lúc tôi đến gần hắn, tôi phát hiện trên lồng ngực phập phồng kịch liệt của hắn còn vắt ngang một vết thương cháy đen – Đó là vết thương lưu lại do bị điện giật.
Tôi choáng váng mất một hai giây, sau đó nghiêng ngả lảo đảo nhảy vào trong bể, lội nước bơi đến trước mặt hắn.

Lồng ngực đột nhiên tràn ngập đau đớn vỡ vụn giống như bị búa giã vào, một loại cảm xúc phình lên tựa hồ muốn chọc thủng quả tim.

Ngón tay tôi run rẩy xoa xoa vùng da xung quanh miệng vết thương, sau đó cả người tôi đều run đến lợi hại, ngay cả cổ họng cũng không thể phát ra được âm tiết hoàn chỉnh.

Đến cuối cùng, tôi vẫn chỉ thốt lên được một tiếng: “Agaras.”
Thanh âm của tôi khàn khàn, thậm chí chẳng thể nghe rõ.
Hắn nặng nề thở hổn hển, cái đầu đang cúi xuống dần dần chuyển động, thong thả gian nan nâng lên, con ngươi sâu thẳm dưới mí mắt hẹp dài giống như mất đi tiêu cự, sau đó mới từ từ tụ lại trên mặt tôi.
“Dessaro…”
Hắn cúi đầu thì thào, gương mặt gần sát mặt tôi, mũi dán mũi, thanh âm thấp đến mức tựa như thì thầm.

Tôi nâng má hắn, phảng phất như muốn xác định hắn sẽ không lập tức chết đi như vậy, run rẩy ấn môi lên..