Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 10: Lời từ biệt.



Chương 10: Lời từ biệt.

Tỉnh dậy đi.

"Là ai..?"

Không có thời gian cho ngươi nghỉ ngơi đâu, nhãi ranh. Đây mới chỉ là khởi đầu cho hành trình của ngươi, tỉnh.

Trương Dạ giật bắn mình ngồi dậy thở hổn hển sau cơn ác mộng, thứ đầu tiên hắn kiểm tra khi bừng tỉnh là đôi bàn tay của mình, kì diệu một điều là nó đã lành lặn trở lại nguyên vẹn. Kể cả v·ết t·hương sâu nơi bả vai, do có chứa lực lượng ăn mòn nên vẫn còn lưu lại sẹo đậm, nhưng phần nào đã được phục hồi che kín miệng v·ết t·hương.

Trương Dạ nhìn xung quanh xem xét tình hình, đây là một gian động thiên cao cấp, chỉ tính riêng lượng linh khí nồng nặc gấp 3 lần bên ngoài là đủ rõ, chưa xét đến chiếc giường bằng hàn băng hắn đang dựa người lên. Hàn băng không những không truyền đến nhiệt độ lạnh, mà còn giúp hắn điều tiết tinh, khí, thần ổn định trở lại, ắt hẳn là một kiện pháp bảo hiếm gặp hệ phụ trợ.

"Đệ tỉnh rồi?" Chúc Ly từ bên ngoài đi vào nhìn hắn dò hỏi.

"Ừm, vừa tỉnh, ta thua, thua đậm. Không, là cuộc dạo chơi một chiều." Trương Dạ nhớ đến liền thẩn thờ, giọng nói có chút run rẩy cùng căm tức. Thấy bóng dáng của cô, ắt hẳn là cô lần nữa chữa trị cứu hắn, ơn tình này Trương Dạ không biết làm sao trả cho đủ.

"Là tên đó quá quỷ dị, đệ làm tốt rồi. Sau này, đừng liều lĩnh như thế, ngươi còn ta bên cạnh, còn núi xanh không sợ không có củi đốt."

"Ly tỷ, ta không nghi ngờ ngươi, nhưng tại sao tỷ lại quan tâm ta đến mức này?"

Chúc Ly vươn cánh tay ngọc ngà áp lên đầu hắn vuốt ve xoa đều, nghe đến câu hỏi của hắn thì nhoẻn miệng cười lộ răng tuyết.

"Ta nói, nếu là duyên, thì ngươi tin không?"

"Tin, ta tin. Tỷ liên tục cứu ta không chỉ một lần, có là giả dối ta cũng muốn tin." Trương Dạ mỉm cười nhìn cô, hắn hoàn toàn buông bỏ phòng bị với người con gái này.

Khuôn mặt ngờ nghệch ngày nào của hắn nay đã có sẹo khiến hắn dường như trông chững chạc hơn, làm người khác có cảm giác muốn dựa vào.



"Nhưng.. ta lại sắp phải đi rồi, không thể không đi được. Nói cho đệ biết một thứ, ta thật ra không phải là người ở nơi này."

Sắc xuân chưa đến được bao lâu, hạ đến rủ bỏ hoàn toàn cái ấm áp mà hắn còn chưa được tận hưởng, chỉ thấy Chúc Ly nhìn vào mắt hắn hiện ra một tia không nỡ nói thành câu.

"Là do ta? Tỷ đi đâu? Không quan trọng, ta chắc chắn sẽ đi tìm tỷ." Trương Dạ choàng tay sang chủ động ôm lấy thân cô vào lòng. Cô không nói ra, chắc là vì muốn tốt cho hắn, hắn hiểu rõ đạo lý này.

Thân nhỏ mềm mại trong lòng hắn khẽ run lên. Tuy nhiên, cô không phản kháng mà lại ôm Trương Dạ phối hợp, cô đoán, lần gặp nhau này có lẽ là lần cuối, vì nơi cô sắp đi không phải địa điểm mà bất kì ai cũng có cơ hội đến được.

"Một nơi rất xa, không thể nói cho đệ bây giờ.. nhưng nếu có ngày đó, ta vẫn hy vọng đệ thật sự làm được." Chúc Ly nở nụ cười thê lương xoa lưng hắn, nàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài khắc chữ "Khổng" lén lút nhét vào tay hắn.

"Tiểu thư, phải đi rồi." Một tên nam nhân với vẻ bề ngoài lịch lãm, không toác ra chút tu vi nào nhưng vẫn tạo ra cảm giác áp lực đè nặng lên người Trương Dạ bước vào trong phá tan không khí lãng mạn của cặp đôi.

"Kim quản gia, ta đến ngay, một chút nữa thôi." Chúc Ly nhẹ đặt lên môi Trương Dạ một nụ hôn nhẹ thay lời từ biệt.

"Không thể nói rõ cho ngươi, nhưng nghe ta, đừng tin lời bất kì ai, luôn giữ lại đường lui cho bản thân." Não hải bỗng vang lên giọng của Chúc Ly, làm hắn có chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu tỏ ý hiểu rõ.

Từ lúc đến dị giới, Trương Dạ nghe câu này không biết đã bao lần, bấy giờ hắn cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc nên phần nào đã khắc ghi trong tâm khảm.

Ánh mắt thù địch nhắm vào làm Trương Dạ không thoải mái nhìn tên nam nhân kia, hắn rõ ràng là không làm gì, vậy thì tại sao đối phương lại thể hiện địch ý với bản thân?

"Thu cái mắt cẩu của ngươi lại. Mặc cho ngươi phụng sự nhà ta đã nhiều năm, nhưng quyết định của ta không phải là thứ mà ngươi có thể khinh thường."

"Ta.. thứ lỗi cho kẻ hèn này, mong tiểu thư trách phạt."

"Lên đường."



Chúc Ly buông thân hắn xoay người đi đến cửa động, trực tiếp tát lên mặt Kim quản gia cảnh cáo, cô như biến thành con người khác xa hoàn toàn với ấn tượng mà Trương Dạ biết.

Kim quản gia nhận lấy cái tát mới thu áp lực lại, xoay người đưa tay chém rách một đạo không gian, không gian bị xé toạc ra. Một màn này làm Trương Dạ kinh hãi không thôi, là trình độ nào có thể làm đến mức này?

Chúc Ly đi vào trong, theo sau là Kim quản gia đi đến một phần liền xoay đầu nhìn Trương Dạ truyền âm.

"Quên tiểu thư đi, thân phận thấp hèn với thực lực không bằng con sâu đó thì cửu kiếp luân hồi vẫn không xứng được phụng sự cho tiểu thư."

Thân ảnh kia dần khuất mắt,Trương Dạ mới hoàn hồn sau sự kiện vừa rồi. Đồng thời, đưa ra một vài suy đoán về bối cảnh của Chúc Ly.

Lệnh tiểu thư của đại gia tộc nào đó ở vực khác sao? Họ Khổng.. có thời gian thử tìm hiểu mới được.

"Aizz.. vẫn nên là cố gắng hơn.. " Trương Dạ mộng bức nhìn lệnh bài trong tay, đôi môi vẫn còn lưu luyến tư vị của nụ hôn kia chưa dứt.

....

Kiếm Ma Tông, 2 ngày sau.

Trong toà đại điện uy nghiêm xung quanh là ánh đèn tối màu thắp sáng lên bằng những ngọn đuốc khắp nơi trang trí chi chít đầu lâu không rõ thật giả.

"Tô Hàn, Trương Dạ, Tư Mã Như Ý, như quy định các ngươi sẽ được thưởng bởi trưởng lão ngoại môn, nhưng lần này có chút thay đổi. Chính tay bổn tông chủ sẽ phát cho các ngươi." Hoắc tông chủ chống tay trên ghế nhìn xuống cả bọn nói.

"Tạ ơn tông chủ." Cả ba đồng thanh đáp.

"Tô Hàn, phần của ngươi, lên đây nhận." Lão tông chủ lần lượt kêu từng người lên hoàn tất lễ trao giải.



"Được rồi, trao giải xong. Từ giờ các ngươi đều đã trở thành đệ tử nội môn. Y phục lẫn chỗ ở đều nên thay, sẽ có người sắp xếp cho các ngươi." Sau khi xong việc của mình với ba thí sinh đứng đầu, Hoắc tông chủ phủi tay ngáp ngắn ra hiệu cho lui.

"Tháng sau, sẽ có di tích bên trong Bách Thú Sơn Mạch xuất thế."

Trương Dạ giật mình ngước lên nhìn Hoắc tông chủ một lúc lâu, gật đầu. Hắn nghĩ, tông chủ không nói trực tiếp chắc là dành riêng cho hắn.

Ba người cúi xuống cảm tạ nhanh chóng lui đi, Trương Dạ nhìn sang bên Tô Hàn lộ rõ vẻ cay độc. Tên quái vật này đã đặt ra ranh giới của hắn và bản thân, nhất định phải một mất một còn mới dừng, hơn hết, Tô Hàn là một người nguy hiểm với quá nhiều bí ẩn.

Dường như cảm giác được điều gì, Tô Hàn quay sang đối mắt hắn mỉm cười, trên trán hiện rõ chữ "ngươi c·hết".

Bước ra khỏi đại điện trở về với bầu không khí lạnh lẽo u khuất, Trương Dạ không về ngay mà ở lại nơi này một chút. Ai biết được, tên khốn này sẽ lên cơn mà ra tay với hắn đâu này? Ma môn dùng thực lực làm trọng, Tô Hàn lại đứng thứ nhất nâng cao địa vị trong mắt các cao tầng.

Chỗ dựa của Trương Dạ còn vừa rời đi, Trương Dạ không khác gì bị "đem con bỏ chợ" đành ở lại tạm trú lúc lâu, tình thế này hoàn toàn nghiêng về một bên Tô Hàn.

Chí ít, trước mặt của các cao tầng hắn sẽ không lỗ mãng, đặc biệt là lão tông chủ vừa rồi đích thân truyền âm cho hắn.

Kiểm tra khắp nơi không thấy dị thường, hắn cất bước thẳng về gian nhà của mình sắp xếp hành trang chuẩn bị cho một chuyến đi xa lịch luyện.

Bách Thú Sơn Mạch, ta lại đến!

....

"Hoắc tông chủ, ngươi nghĩ có tác dụng không?" Lão giả đứng bên cạnh lên tiếng.

"Ý ngươi là tiểu tử Trương Dạ? Đôi mắt của tên đó, là đôi mắt khao khát sức mạnh đến điên cuồng. Về Tô Hàn với Tư Mã Như Ý thì ta có sắp xếp khác, đừng bận tâm." Hoắc Thường Sơn cầm trên tay một quân cờ di chuyển vờn quanh ngón tay.

"Kiếm Ma Tông, sẽ sớm phục hưng trở lại."

"Một lòng vì Kiếm Ma!"