Cả người chìm vào dòng suối đen, độc tố ngay lập tức thấm vào cơ thể gây ra cơn đau nhức dữ dội.
Từng bộ phận trên người Trương Dạ dần dần bị hoại tử đến độ lòi ra cả đốt xương, ấy nhưng điều đó chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn, khoảng chừng nửa phút sau, cơ thể hắn đã phần nào quen được với độc tính của dòng suối.
Năng lực độc huyết trong máu hắn giờ đã mạnh hơn. Trương Dạ nhờ sự bổ trợ của độc huyết mà kháng cự lại với tính ăn mòn của dòng suối độc.
Cơ thể hắn cứ bị hủy hoại rồi lại tái tạo, thao tác liên tục lặp đi lặp lại đến độ mất cả lý trí. Không rõ là chìm xuống suối đen bao lâu, Trương Dạ dần dần thanh tỉnh một ít bởi cơ thể đã thích nghi được với cơn đau điếng xẻ da róc thịt.
Hai mắt hắn nóng rát làm tầm nhìn cũng bị hạn hẹp, Trương Dạ vùng mình cử động cơ thể chống chọi không gian độc hại.
Không rõ là rơi vào độ sâu bao nhiêu, hắn cứ ngày một càng chìm xuống sâu hơn. Lúc định thần lại, Trương Dạ đã chạm đến phần bùn lầy của con suối nguồn đen nhám. Xương khô chất chồng đầy bên dưới, mỗi lúc hắn không để ý liền cảm tưởng như có ánh mắt đang quan sát từ phía sau.
"Dưới này quả nhiên có cổ quái, linh khí bên dưới ta chỉ cảm nhận được một vài chỗ tồn tại"
Trương Dạ đánh người đi về nơi phát ra dao động linh khí, có tất thảy ba điểm, điểm đầu tiên cách hắn không xa nên chỉ vài phút là đã đến.
Điểm dị biệt đầu tiên ngoài linh khí ra thì không có gì khác lạ, điểm thứ hai vẫn thế. Nhưng đến điểm thứ ba, khoé môi hắn liền không tự chủ được mà cong lên vui vẻ.
Trải qua kinh thiên vạn hiểm, trước mắt hắn là một viên cầu màu xanh lục phát quang giữa vòng vây hắc thủy.
Nhìn vào nó làm Trương Dạ có cảm giác quen thuộc như đã từng thấy qua ở đâu đó.
"Chả lẽ.. nó tương tự với khối cầu màu tím ở Huyền Hoàng Giới?"
Bảo vật đã ở trước mắt, hắn không ngần ngại bơi đến bên cạnh sờ lên trên viên cầu xanh lục. Vài giây trôi đi, không có phản ứng nào xảy ra như lần trước.
"Thao tác vẫn vậy mà nhỉ?" Sắc mặt Trương Dạ âm tình bất định, chẳng lẽ đoán sai rồi?
Ngón tay bị hắn tháo rút trên bờ bây giờ đã tái tạo trở lại nguyên vẹn, đồng nghĩa bảo hiểm của hắn cũng biến mất. Thời gian rời khỏi của Trương Dạ cũng đã đến lúc, nếu có bất trắc xảy ra, chỉ sợ hắn sẽ mãi chôn chân ở đây.
ĐÙNG ĐOÀNG!!
Quả cầu xanh lục bỗng dưng vỡ nát, cuồn cuộn khí lưu xoáy vào tụ điểm tạo thành một vòng xoáy nước để Trương Dạ bị liên lụy cuốn vào.
Động tĩnh to lớn dường như đánh thức lũ xương khô bên dưới, các chi xương tách rời dần dần nối khớp, hoàn chỉnh thành bộ dạng quái vật xương.
"Không ổn, phải rời khỏi. Bảo vật có thể lấy sau, cái mạng này nên hạn chế c·hết để tiết kiệm thời gian" Trương Dạ lập tức rụt tay về, hướng lên trên nhằm mau chóng rời đi.
Một chân của Trương Dạ chợt bị vật gì đó níu lấy khống chế, hắn vô thức đạp vào thứ đó để nó buông khỏi.
Ngoái đầu nhìn lại, thứ níu giữ Trương Dạ không phải xương khô, mà là một sợi dây xanh lơ cuốn chặt vào chân hắn.
Nhìn kĩ thì là sợi rong biển dài một cách bất thường, nó trơn trượt, dẫu có đạp thế nào cũng không chịu buông.
"C·hết tiệt, lại phải c·hết lần nữa ư? Không, ta sẽ làm mọi thứ, đừng hòng giữ ta ở đây!" Chân bị quấn chặt, Trương Dạ đành tàn nhẫn đưa tay xuống quả quyết xé toạc đi phần bị khống chế.
Máu đen chảy ra như suối hoà vào dòng hắc thủy, cuộn đến vòng xoáy nước liền làm cơn xoáy xảy ra biến dị. Chỉ thấy dòng xoáy chảy xiết ngưng tụ thành một cỗ khí lực bắn thẳng vào ngực Trương Dạ.
Toàn thân Trương Dạ trở nên nóng rát dữ dội, nửa phần thân người cảm nhận vô tận đau đớn như bị kiến đạn và rết độc thi nhau đốt không ngừng. Đau đớn cứ ngưng rồi lại hồi phục, ròng rã suốt nửa tiếng làm Trương Dạ tạm thời mất đi ý thức.
Mặt khác Trương Dạ hoàn toàn không biết, việc hắn đâm đầu xuống đây đã khiến cho cơ thể liên tục rơi vào c·ái c·hết. Trong vô thức, khả năng tái tạo của hắn ngày một được nâng cao lên cảnh giới mới.
Suối đen của Tử Viện hiển nhiên là dòng suối c·hết, độc tính mãnh liệt cùng sự hung tàn của xương khô khiến bất kì ai đối mặt cũng phải ngao ngán mà quay đầu đổi lộ trình.
Hơn một tiếng sau, Trương Dạ thành công ngoi lên bờ bằng một cách kỳ diệu, trang phục toàn bộ đều bị tan chảy. Nhờ đó mà hắn rốt cuộc cũng chú ý đến hình xăm trên nửa phần cơ thể giờ đây lại được bổ sung thêm vài chi tiết.
"Quả nhiên là cùng một loại.." Sờ đến hoa văn trên người, hắn không cảm nhận được điều gì khác thường liền lắc đầu không nghĩ.
"Loại năng lực tái tạo này quả nhiên là hữu dụng, nhưng từ đâu mà ta có được nó nhỉ? Lý Trung Lâm nhét ta vào thân thể này kiểu gì?" Ngẫm lại mọi chuyện, vốn hắn đâu có khả năng hồi phục, ấy mà nương theo giờ khắc sinh tồn, năng lực hồi phục của hắn hiện tại đã mạnh hơn bao giờ hết.
Mù mịt bao quanh não hải, những nghi vấn của hắn sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời.
Trương Dạ nhìn lên trời đang dần chợp tối, hắn thở dài một hơi cô đơn rồi ngoan ngoãn tìm các vị trí dày đặc linh khí tĩnh toạ.
Màn đêm nhanh chóng bao trùm lấy không gian, một đêm cứ ngỡ sẽ trôi qua như bình thường giống bao ngày khác.
Đại khái canh ba nửa đêm, Trương Dạ b·ị đ·ánh thức bởi cái mùi h·ôi t·hối đặc trưng của xác c·hết phân hủy. Mở mắt ra quan sát, các bộ xương giờ không còn rà soát xung quanh như những lần trước, thay vào đó chúng lại chỉ đứng yên sau khi ngoi lên dòng suối.
Nhìn chằm chằm vị trí Trương Dạ như thể chúng vốn đã biết Trương Dạ ngồi ở đó.
"Không t·ấn c·ông ta là được"
Điều này khiến Trương Dạ lấy làm lạ, nhưng hắn cũng không quá sợ hãi đối với c·ái c·hết mang tính thể xác đến từ phía xương khô.
Bù lại, cái mùi xác c·hết đến từ phía Tây của khu rừng, ngày một nồng nặc hơn. Sự bất an vì đó cũng tăng cao.
"ÁAAAAAAA!!!!!"
Tiếng la hét mang sự u oán, thảm thiết, vui vẻ lần lượt vang lên từ hướng Tây. Trương Dạ hít sâu một hơi, thâm tâm đã trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết.
Vì cái gì mà những ngày trước "sống" bình thường, sau khi hắn động tay vào viên cầu xanh thì lại có động tĩnh khác ngoài xương khô tiếp cận?
Trương Dạ không vội vàng chạy đi là vì hắn có thứ cần xác thực.
Âm thanh la hét lẫn mùi hôi ngày càng gần, từ sâu trong màn đêm được soi rọi dưới ánh trăng, một thân hình khổng lồ 3m với chiều rộng 2m tập tễnh bước ra bằng chi chít chân.
Đến khi nó tiến lại gần, Trương Dạ mới nhìn rõ bộ dáng của nó. Sinh vật kỳ quái có hơn hai chục chiếc đầu người cắm xung quanh, thân của một con hà mã lớn với 8 cái chân người đầy kỳ dị, phần đuôi sở hữu chiếc đuôi bò cạp khổng lồ.
"Mùi xác c·hết phát ra từ nó, thứ quái quỷ gì đây?" Đối diện với sinh vật kia, thâm tâm Trương Dạ thú thực có đôi phần rung lên.
Hắn lo rằng sau khi c·hết, cái đầu tiếp theo cắm trên đầu nó liền là Trương Dạ. Vậy thì hắn mãi mãi sẽ mắc kẹt với thứ quái dị này.
Sinh vật tiến lại gần Trương Dạ, áp chiếc cổ dài thòng của nó lại gần nhảy mũi ngửi sâu kiểm tra mùi vị của con mồi, bỗng hai mươi chiếc đầu toàn bộ đều nhe răng cười đến tận mang tai.
"Tìm thấy rồi!! Là hắn!! Là hắn!!"
"ĂN! ĐỪNG ĂN!! ĂN ĐI!!"
"KHÔNG ĐỦ!! KHÔNG ĐỦ!!"
Hơn chục giọng nói khác nhau từ phía những cái đầu vang lên, dường như bọn chúng không có sự đồng nhất nên tranh luận cãi vả nhanh chóng đã diễn ra.