Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 100: Xác thực suy đoán.



Chương 100: Xác thực suy đoán.

"Thế nào? Vẫn còn lay động bởi người xung quanh?" Phía sau lớp bóng râm được che phủ bởi ngói nhà cao ráo, một thân ảnh dần dần hiện ra.

Khí tức kẻ này toác ra đầy quỷ dị, khí lưu màu đỏ chảy dọc toàn thân thể hiện rõ sự cuồng loạn.

Nếu Trương Dạ ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra khí tức quen thuộc của người này toả ra tương đồng với kẻ mà hắn đã từng gặp trong quá khứ.

Thiên Thư lắng giọng, thanh âm trở nên lạnh lẽo, "Không phải, ta đã bảo ngươi đừng có mà kề kề theo ta trong học viện cơ mà? Niết Bàn cường giả toạ trấn, hai chúng ta đều sẽ bại lộ"

"Khặc khặc, đại nhân bảo ta phải luôn trông chừng ngươi, vì ngươi là một hạt giống tốt" Nhân ảnh cười khặc khặc, dễ dàng nhận thấy hắn không có chút nào kiêng nể đối với lời đe doạ của Thiên Thư.

Bóng đen tiếp lời cảnh báo, "Bước một chân vào hắc đạo, ngươi cứ ở đây mãi sớm muộn gì cũng bị vạch trần"

"Sau khi sự kiện Ngộ Thiên Bi kết thúc, ta chắc chắn sẽ rời đi" Ánh mắt Thiên Thư dần trở nên kiên định.

Bóng đen thấy vậy cũng không nói gì hơn, lặng lẽ chui về sau tiêu thất.

"Aizz.."

...

...

"Rộp rộp.. Mẹ nó, cái thứ này khó ăn quá đi" Trương Dạ cầm đoạn xương đưa lên miệng cố dùng lực cắn, hy vọng khai thác được chút ít gì từ nó.

Mong chờ trả về con số 0, ngoài độ cứng của xương thì hắn chả nhận lại được bất cứ thứ gì.

Qua đợt tái sinh lần trước, hắn phần nào hiểu rõ cơ chế hoạt động của xương khô và đóm lửa xanh kia.

Tròn đúng nửa đêm, các bộ xương sẽ từ bên dưới trỗi dậy đi chung quanh do thám thứ gì đó. Chưa dừng ở đó, khu rừng lúc này cũng sẽ trở nên kì dị, đầy đủ các loại quỷ quái xuất hiện đầy rẫy trên đường.



Đúng canh năm, xương khô và quỷ quái sẽ đồng thời trở về. Về phần chẳng may các thứ khác đụng độ nhau, xương khô mà Trương Dạ đang cắn chính là kết quả.

Trương Dạ kinh lịch qua lần tái sinh với xương khô, lại trải qua thêm một đợt tái sinh khi tìm đường tránh xương khô mà gặp phải các loài quái vật khác.

Tổng thể hắn c·hết hai lần trong vòng một tuần, bù lại thông tin mà hắn thu nhập được xứng đáng không ít.

"Không có người khác ở nơi này? Hay đây là một vùng đất c·hết nên chẳng ai ngó đến?"

Sáng sớm tinh mơ, từng giọt sương đọng lại trên lá, cách một lúc lại rơi xuống vì động tĩnh của Trương Dạ xào xạt, mò mẫm qua những tán cây.

Dưới mặt đất lòi lõm những vũng nước, dường như đêm qua vừa trải qua một trận mưa to để bồi bổ hệ thực vật trong khu rừng nhân lúc Trương Dạ vẫn đang tái sinh.

Mái tóc Trương Dạ giờ đây đã phần nào bạc đi nửa phần, gương mặt sau khi được tái tạo cũng nghiêm nghị không ít. Trái ngược với vẻ trẻ trung, non dạ ngay từ đầu xuyên không.

Cầm ra tấm địa đồ với hình vẽ chằng chịt khó xác định trong tay, hắn đại khái đã đoán được bản thân hiện tại đang đứng ở nơi nào nếu dựa theo vài vết nếp vốn có sẵn.

"Ban đầu ta xuất phát ở nơi chấm nhỏ này.. sau đó đâm thẳng về hướng này.."

"Nếu ta không nhầm thì nếp gạch dài chắn ngang ở đây là dải phân cách của sa mạc và khu rừng, thế thì phía trên còn thêm hai dấu gạch nữa, hẳn là thảm thực vật mới tượng trưng cho mỗi gạch?"

Trương Dạ không rõ tên chỗ hắn đang đứng, chỉ biết rằng nơi này tương đối phức tạp bởi lộ trình được ghi đè lên chằng chịt, nhờ vào ký ức của hắc y nhân, Trương Dạ cũng đã thêm thắt vào một số chi tiết trong bản đồ dù hắn chưa thể nghiệm qua. Nếu muốn đi đến trung tâm chấm đỏ thì bắt buộc phải băng qua hai gạch.

"Cũng chẳng sao, ta mất hơn một tuần, nghĩa là vẫn còn khá nhiều thời gian để rời khỏi. Ngộ Thiên Bi còn hơn một tháng, ổn thoả cả"

"Ưu tiên là phải đến được trung tâm, và một kiện chuyện nhất định phải làm nếu muốn sống sót"

Chân lê bước trên con đường dài vô tận tịch mịch, Trương Dạ băng qua rừng cây xa muôn trùng vạn dặm.

Đáng ngạc nhiên là hắn không gặp phải rắc rối hay phiền phức nào tìm đến trên đường đi.



Tiếng suối chảy róc rách, xen lẫn tiếng xào xạt của rừng cây và tiếng động của hắn không hơn.

Nhàm chán.

Cứ như vậy, một ngày dài Trương Dạ vừa cuốc bộ, vừa suy ngẫm vài vấn đề cho đỡ nhàn rỗi mà thời gian chớp cái đã tua nhanh đến hơn một nửa.

Trời đảo mắt thoáng đã chiều tối, Trương Dạ lần này biết điều hơn mà an phận hoà mình vào khí tức lẫn ngoại cảnh của khu rừng. Tuy linh khí bị phong bế, song xúc giác vẫn cảm nhận được nồng độ linh khí của bí cảnh dày đặc đến mức nào.

Lợi dụng yếu tố dày đặc đó, Trương Dạ chọn cho mình vị trí dày đặc linh khí nhất mà chui vào, dĩ nhiên là ở những nơi khó thấy.

Điểm đúng canh mười hai, xương khô từ dưới dòng suối đen lại trỗi dậy, bóng đêm hoàn toàn bao trùm khu rừng cùng hơi sương lạnh của đêm, đánh thức những loài quỷ vật tà ma thức giấc.

"Cược sai thì lại hồi sinh, hy vọng lần này đúng như ta nghĩ"

Trương Dạ hiện tại đã rơi vào chứng "trầm cảm hồi sinh" đối diện với c·ái c·hết, hắn dĩ nhiên không sinh ra bất cứ tia sợ hãi nào. Chỉ có liên tục lặp lại lần hồi sinh kế tiếp hòng chạm đến kết quả mỹ mãn nhất.

Xương khô và đám lửa xanh sau khi vực dậy thì động tĩnh vẫn rầm rộ như ngày đầu, chúng liên tục rà soát xung quanh cùng dàn ma trơi với đôi mắt đỏ tía kích động.

Phía đối diện Trương Dạ là hai con xương khô thực lực Tiên Thiên nhị trọng đang cầm kiếm tiến đến cạnh hắn với tốc độ chậm rãi.

Ánh mắt Trương Dạ khép hờ, hơi thở thu liễm, lạnh nhạt nhìn xương khô.

Hắn đã sẵn sàng cho một cuộc đuổi bắt nếu bị phát hiện.

Dựa theo lần trước, Trương Dạ có thể lờ mờ đoán được lũ xương khô quái vật này có thể chia sẻ tầm nhìn, nên đích đến của những đòn ném đều chuẩn xác đâm vào một chỗ nhất định.

"Đi đúng rồi.."

Đúng với ý nghĩ của Trương Dạ, xương khô dường như không thể thấy hắn sau lớp sương mù được cấu nên bởi lượng linh khí dày dặc.



Có thể Trương Dạ không biết, phương pháp của hắn là phương pháp nguy hiểm nhất để đối đầu với rắc rối trong rừng c·hết.

Thông thường, các tu sĩ khác đều sẽ có thủ đoạn bảo mệnh để ẩn nấp, không ai muốn tiêu tốn tinh lực một cách vô ích với đội quân không bao giờ c·hết cả. Tỉ như Tham Lang sẽ dùng phù đồ để tạo trận pháp huyễn cảnh đánh lừa xương khô.

Đạt được vị trí an toàn, Trương Dạ bấy giờ mới có thể an tâm mà quan sát kĩ càng lại một lần nữa.

"Nhớ lại lời của Ngưu Nhất, đây là một bí cảnh khắc linh khí, nếu là bí cảnh thì điều ta nghĩ càng ngày càng khả thi hơn"

"Đám xuơng kia chắc chắn đang bảo vệ thứ gì đó dưới dòng suối"

"Đi hơn một tuần chỉ gặp được hai người ở lối vào, khả năng cao xuất phát điểm là ngẫu nhiên ở vùng bên ngoài nội viện?"

Trương Dạ cắn móng tay mạnh dạng đưa ra suy đoán, càng nghĩ hắn càng thấy hợp lý nhưng cũng chưa dám khẳng định.

Bởi vì vậy mà con người ta có câu, thông tin chính là sức mạnh. Chỉ cần một ý nghĩ của hắn được khẳng định, kế hoạch của Trương Dạ trong phút chốc liền được thành lập.

Hắn quá thiếu thông tin.

"Nếu ta nghĩ sai thì sẽ mất rất nhiều thời gian, vào lúc này ta thực sự muốn có một người đồng hành.."

Bất lực đi đôi cô đơn, Trương Dạ chỉ đành lắc đầu thở nhẹ ngao ngán. Hắn tĩnh toạ, để thần hồn chìm vào biển thức hải thư giãn bên trong.

Nghỉ ngơi đôi khi cũng là một cách thức tu luyện.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, trời tờ mờ sáng, đưa bóng đêm về với cội nguồn.

Đôi mắt vốn thâm quầng của Trương Dạ từ nhắm nghiền bây giờ cũng mở ra với trạng thái sung mãn.

"Đến lúc đi xác thực rồi" Hắn đứng dậy vươn vai, hít thở sâu một hơi.

Rộp..

Một ngón tay người lăn lê lóc dưới mặt đất, Trương Dạ mặt chẳng biến sắc nhảy vồ xuống dòng suối đen độc hại.