"Lại cái giấc mơ c·hết tiệt đấy.." Trương Dạ giật mình ngồi dậy thở hổn hển, cảm giác vừa rồi tồn tại y như thực, làm hắn dễ dàng lẫn lộn giữa ảo giác và thực tế.
Phần cổ nhói đau như bị vật gì đâm, Trương Dạ theo bản năng đưa tay lên vỗ vào phần đau nhức.
Bẹp.
Máu tươi xịt ra, tay Trương Dạ dính nhớp lớp vỏ đen cứng cùng dịch thể màu đỏ lẫn lộn.
"Vật gì đây?" Không dại nếm thử nó, hắn kiểm tra v·ết t·hương trên cổ sơ qua một lượt.
"Êu, đắng chát"
Cơ may sẽ nhận được chút ít năng lực đặc thù, còn không thì sẽ nhận phải một lượng độc dược giúp hắn tăng sức đề kháng, củng cố thêm sát thương cho năng lực độc huyết.
Độc, là ăn mòn, đối với khả năng tái sinh của hắn vẫn có cơ hội có thể chống cự được.
May mắn phần cổ vẫn nguyên vẹn, sinh vật vừa rồi lẽ như chỉ cố hút máu của hắn.
Sinh vật này gọi Huyết Phệ Trùng, có khả năng tạo ảo giác và t·ấn c·ông thẳng vào tinh thần trong lúc hút máu của n·ạn n·hân. Chúng thường xuất hiện vào ban đêm, ngay khoảnh khắc con mồi bắt đầu ngửi được mùi hương do chúng toác ra để ru con mồi ngủ.
Sở dĩ Trương Dạ không rơi vào trạng thái nguy hiểm là bởi năng lực độc huyết tồn tại trong máu của hắn khiến cho Huyết Phệ Trùng trở nên t·ê l·iệt.
Mắt thấy trời vẫn còn nhám đen, Trương Dạ nhìn xung quanh một lượt do thám.
Đồng tử chăm chú thất kinh phát hiện ra sự tình kỳ quái, hai tay lập tức phải bịt miệng giấu kín hoàn toàn sự hiện diện của bản thân trong phút chốc.
Bên dưới suối nguồn đen đuốc, lượng lớn xương khô chậm chạp trỗi dậy bò lên lảng vảng vòng quanh, chưa hết, những đóm đèn màu xanh lam phiêu diêu trên đầu chúng như giúp lũ xương khô có thêm tầm nhìn xác định n·ạn n·hân.
Quan trọng, xương khô đều toác ra một cỗ khí tức nguy hiểm! Thực lực đoán chừng ngang ngửa với Tiên Thiên tam trọng nếu chưa tính đến đóm lửa xanh phối hợp.
"Mùi.. mùi hôi của thịt.."
"Bên dưới không có.. dưới nước không có.. xạ thủ.. gah.. triển khai.."
"Bị phát hiện!?" Cảnh giác Trương Dạ được kéo căng, lũ xương vậy mà còn có khả năng giao tiếp?
Ma vật, yêu thú thông thường đều chỉ tồn tại thực lực hùng mạnh với trí lực thấp. Đến một đẳng cắp sinh mệnh cao hơn, trí lực cũng sẽ theo đó mà phát triển song song cùng với thực lực.
Mà Trương Dạ trước giờ, đại đa số đều gặp loại thứ hai, cũng là loại mà hắn xếp vào mục bắt buộc phải tránh né.
Chưa nói đến quỷ dị ba loại bản thân tự xếp.
Cách thức ra tay của lũ xương bên dưới hắn vẫn mịt mờ, nên Trương Dạ chưa thể vọng động vội.
"Biết rõ một điều, nếu ta cứ ở đây thì chúng nó chắc chắn sẽ tìm lên trên. Vì vậy, phải nhanh chóng tìm ra cách thức hoặc là đánh lừa chúng!"
Trương Dạ vươn tay ngắt lấy một chiếc lá dùng một lực nhẹ để phóng chiếc lá đi về hướng đối diện dưới đất.
"Ở ĐÂY!!"
"KHÔNG PHẢI, CHUỘT NHẮT LẠI TRỐN!!! EHEHEHEHEHAHAHAHA!"
Chiếc lá phiêu miểu nhẹ nhàng rơi, ngay lúc nó chạm xuống mặt đất, một lực lượng kinh hoàng bùng nổ vang vọng tiếng đùng to, kéo theo là tiếng cười ghê rợn vang vọng khắp khu rừng.
Hơn ba trăm giáo mác cắm thẳng vào vị trí của chiếc lá, phân nó thành từng mảng nhỏ li ti khó thấy bằng mắt thường.
Xương khô bấy giờ cũng chuyển sang một trạng thái kỳ lạ, đôi mắt rực đỏ kích động chủ động tìm kiếm xung quanh, đóm lửa xanh phân rã nhiều đóm nhỏ xoay vòng soi sáng khắp khu vực cạnh đó.
"Kháo? Quy mô lớn như vậy?" Trương Dạ trố mắt quan sát phía dưới, vạn lần không nghĩ sát thương sẽ cao đến mức này.
Chưa kể đến sát thương, tính đồng đều và nhịp đều của chúng đã là một vấn đề đáng lo ngại. Một con dao có thể đâm không thủng người Trương Dạ, nhưng hàng trăm, hàng ngàn con dao cùng đâm vào một vị trí thì thế nào?
"Dựa vào âm thanh? Không, không phải"
"Nếu chỉ là âm thanh thì không có cớ gì chúng lại lục soát xung quanh, vì vậy cơ chế tìm kiếm như người bình thường?"
Phập!
Từ phía sau một mũi kiếm bay thẳng đến cắm vào bụng Trương Dạ, mũi kiếm bén nhọn sắc lẻm dễ dàng đâm thủng qua lớp da cứng cáp của hậu thiên thập trọng tu sĩ, khiến một lỗ máu róc rách rỉ ra chảy xuống bên dưới.
Tách.. tách..
"Không ổn! Lộ vị trí!" Trương Dạ ngay lập tức thuấn di sang bên cây đối diện chạy trốn, lỗ máu thi thoảng lại rỉ ra máu tươi chảy xuống tí tách.
"GRRRR... rắc.." Binh đoàn xương khô loạn động, phát hiện kẻ địch bên trên thi nhau thi triển công kích bằng từng đợt ném giáo loạn xà ngầu lên trên cây.
Hễ âm thanh nơi nào phát ra, nơi đó ngay lập tức đều sẽ bị cắm đầy giáo mác bằng xương sọ.
Phập phập phập!!!
"AGHHHH!!!!"
"ĐÃ TÌM THẤY!! TÌM THẤY NGƯƠI!!"
"MÁU MÁU MÁU MÁU!!! GIẾT GIẾT!!"
Ngọn giáo xương như vô hạn, từ cánh tay chúng mọc ra hễ khi chúng ném hụt.
Hơn trăm ngọn giáo mác trực tiếp từ dưới phi thẳng lên cắm vào sâu người Trương Dạ. Thân thể hắn bấy giờ như một con nhím xù lông, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn sự sống dần dần hao kiệt cho đến khi tắt ngỏm hoàn toàn.
"Mẹ nó.. thế này cũng quá khó rồi.."
....
....
Trung Đô, Xích Tâm học viện.
Tại giữa sân tập hiu quạnh không một bóng người, có một thân ảnh nhỏ nhắn kiên nghị cô độc miệt mài đứng vững ở đó.
Thiếu nữ mang y phục màu đỏ đậm, đại biểu cho thân phận đệ tử chân truyền của học viện, không ai khác chính là Thiên Thư.
Kể từ biến cố ở Nam Đường Trấn đợt trước, cô đâm đầu hoàn toàn vào tập luyện để cải thiện lại mọi điểm yếu của mình.
Trận chiến lần trước mang lại cho cô vô số kinh ngạc, thất vọng, ngỡ ngàng, ngũ vị tạp trần cảm xúc hợp lại.
Ngoài ý muốn nhất là vị sư tỷ Thanh Tuyền băng giá của cô như bị trúng tà, liên tục vài ngày trời lơ đãng xuất tông như đang tìm kiếm sự tình gì đó.
"Chả có nhẽ sư tỷ trúng tà? Không, không thể, với thể chất của tỷ ấy và sư tôn hẳn sẽ không có gì ngoài ý muốn đi"
Đánh gãy bầu không khí im lặng tịch mịch, Thanh Tuyền lăng không bước đến, "Sư muội là chuẩn bị cho Ngộ Thiên Bi chi chiến hai tháng nữa sao?"
Thiên Thư thu lại bộ dáng tu luyện, thở nhẹ ra một hơi sắp xếp lại tinh thần đối Thanh Tuyền đáp, "Đúng vậy, sư tôn bảo phải chuẩn bị kỹ càng. Học viện đông đảo nhân lực, không có nghĩa là những phương thế lực khác yếu kém, ít ỏi"
Thanh Tuyền gật đầu đồng tình, "Chính xác là như vậy. Không nói những thứ này, ta đến đây không chỉ để chào hỏi, có việc chính cần muội giải đáp"
"Mời sư tỷ nói?"
"Ngày đó ở Nam Đường Trấn.. ngoài đám đổ nát và thôn dân kia, muội có thấy ai khác không? Ý ta là.. không phải những người trong học viện hay Thiên Cơ Diệp." Thanh Tuyền luống cuống trình bày, cảm giác hụt hẫng ngày đó cô vẫn nhớ rõ, tựa hồ đã bỏ qua một thứ gì đó quen thuộc mà lại xa lạ.
Chính cô cũng không hiểu, lẽ ra mọi cảm xúc của cô đã bị Băng Tâm Thiên Thể đóng băng hoàn toàn. Giờ đây lại lung lay không vì bất kỳ ai hay lý do gì.
Cô cũng đã trở về Nam Đường Trấn dò xét thử để giải mối nghi hoặc, kết quả ngoài một đống tan hoang, cô chẳng thu được bất cứ thứ gì.
"Không, chẳng thấy ai khác cả. Ta chắc chắn là đã lục tung mọi ngóc ngách, khẳng định không còn ai ở đó cả. Hơn nữa, tỷ nghĩ có người nào sống khỏi đòn t·ấn c·ông đó của Thiên Cơ Diệp à" Thiên Thư trầm mặc đáp trả.
"Đa tạ, đã thế ta không làm phiền sư muội, cáo từ" Thanh Tuyền lộ rõ vẻ thất lạc, lắc đầu rời khỏi ngay sau đó.
Để lại Thiên Thư cùng dòng suy tư mông lunh tại đó.
Sư tỷ chẳng lẽ đang nói đến Trương Dạ? Chỉ có hắn là bất thường cùng đồng bọn Thiên Cơ Diệp nơi đó.
"Riêng một điều ta có thể chắc chắn, Trương Dạ hắn khẳng định chưa c·hết, vì sao ngày đó hắn lại ẩn nấp trong Nam Đường Trấn nhỉ?"