"Tham Thực Phù Đồ? Là tên của thứ này ư?" Trương Dạ thấy vậy đành ngồi dậy, lúc này đã có sự hứng thú nhất định hơn mà hỏi lão già, "Nó là thứ gì?"
Lão già không trả lời, một mắt mở, một mắt híp vuốt râu nhìn Trương Dạ.
Miệng Trương Dạ hơi cong lên giật vài cái, lão già không ngờ ki bo như vậy?
Nhưng điều này cũng không nằm ngoài dự tính, âm mưu cũng được, phản bội cũng có thể, bái sư học đạo là điều hắn bắt buộc phải làm nếu muốn mạnh hơn một cách rõ ràng.
Hắn không muốn lưu lạc vô bờ bến nữa.
"Nghi thức bái sư là thế này nhỉ?" Trương Dạ vừa định quỳ hai gối xuống, một cỗ khí lực liền ngăn lại không để hai gối chạm giường.
"Không cần làm vậy, lão phu sẽ cảm thấy tổn thọ" Lão già lắc đầu cười cười, "Ngươi đồng ý gọi ta một tiếng sư tôn là được rồi"
"Vậy kính hỏi danh của sư tôn?"
Lão già suy nghĩ hồi lâu liền đáp, "Trần Lễ, gọi ta Lễ sư tôn, đã là sư tôn thì cũng nên cho ngươi một ít lễ gặp mặt"
"Nhìn khí tức và vết chai ở tay của ngươi hẳn là người cầm kiếm. Là đao, thương thì sẽ có vết chai sạn kiểu khác" Trần Lễ chỉ vừa nhìn qua là đã tường tận về cách thức chiến đấu lẫn thực lực của Trương Dạ, "Nhưng ngươi cầm kiếm cả hai tay ư?"
Trương Dạ gật đầu đồng ý, "Ta đúng là chủ tu song kiếm".
"Song kiếm? Biểu diễn cho ta xem một chút" Trần Lễ hiển hoá ra hai thanh kiếm sắt vứt cho Trương Dạ.
Trương Dạ đưa tay đón nhận cả hai, hai thanh kiếm trong tay đơn thuần chỉ là thanh thiết kiếm thông thường.
Hắn ngồi dậy thở nhẹ một hơi, cầm kiếm trong tay, Trương Dạ thấy lòng mình nhẹ nhỏm đi phần nào.
Dường như kiếm có thể tạm thời làm giảm đi tâm trạng bất ổn của hắn.
"Song kiếm.. kiếm kĩ ta cũng chỉ có một bộ"
Đôi mắt thiếu sáng của Trương Dạ chợt trở nên mười phần trống rỗng, áp lực trên người hắn nhất thời biến mất trong phút chốc.
Trần Lễ hơi động dung quan sát bộ dáng hiện tại của Trương Dạ, "Đây là.. ngươi từng bước qua vô ngã cảnh giới để hình thành "thế" rồi ư?"
Trương Dạ dường như không nghe thấy lời ông nói, hoàn toàn chú tâm vào kiếm chiêu của mình. Thanh kiếm trong tay dần dần được bao bọc bởi lực lượng hồng nhạt biến dị, thanh còn lại được bao phủ bởi khí tức đỏ đen đến từ ma, tử, yêu khí.
"Nhật Nguyệt Lưu Tinh!!"
Vô thức, Trương Dạ vụt hai kiếm chém xuống nền đất, hai cỗ khí tức khác nhau v·a c·hạm khiến v·ụ n·ổ lớn trong chớp mắt diễn ra.
Lực lượng ăn mòn xen lẫn hàng chục hiệu ứng khác như con quỷ đói sau v·ụ n·ổ vẫn tham lam ăn mòn mặt đất y như một sinh vật sống có ý thức.
Trần Lễ cũng không ngờ đến chuyện này, ông vạn lần không nghĩ tình huống vi diệu trước mặt đang xảy ra.
"Làm thế nào.. hai cỗ khí lực lại đồng thời tồn tại trong cơ thể ngươi?" Ông hoàn toàn bị sự kinh hãi chấn kinh đầu óc, dù biết rằng Trương Dạ là một người đặc biệt, nhưng có nghĩ cũng nghĩ không ra trường hợp kỳ tích, chưa từng xảy ra đối với nhân loại này.
Để Trần Lễ chưa kịp định hình, Trương Dạ lần nữa vứt bỏ một kiếm xuống, hai mắt nhắm nghiền, một tay đưa kiếm vào thế tựa như trút vào vỏ.
Phù..
Nhịp thở vang lên, cánh tay Trương Dạ run bần bật, thanh kiếm cũng vì đó mà vỡ nát ra từng mảnh do gánh chịu lực lượng kinh khủng bao bọc quanh thân. Chưa hết, một tầng kiếm ý lượn lờ chất chồng lên thân kiếm, khiến cho thanh kiếm sắt bấy giờ giống như một loại ma binh chuyên gia g·iết người.
Trần Lễ lập tức chen ngang, ông đơn thuần búng tay một tiếng.
Leng keng..
Thanh kiếm bỗng chốc vỡ nát, đưa Trương Dạ trở về trạng thái bình thường, ánh mắt dần có sinh khí trở lại mà ngó nhìn Trần Lễ khó hiểu.
Rõ ràng là ông muốn ta thi triển kiếm kĩ, ta còn chưa chơi xong thì ông làm cái gì?
Trần Lễ hiểu rõ ý của Trương Dạ, đáp, "Ta hỏi ngươi hai câu, kiếm kĩ cuối cùng là ai truyền cho ngươi? Và ngươi trông không giống một kẻ lạm sát, thế thì tại sao lại có thể lĩnh ngộ huyết ý và sát ý?"
Nghe xong câu hỏi, đến Trương Dạ cũng phải gãi đầu hồi lâu mới dám đáp lời, "Ý sư tôn là Khoái Kiếm? Ta học từ tông môn đã diệt vong gọi Kiếm Ma Tông. Cái sư tôn nói.. ta không hiểu lắm?"
Rõ ràng Trương Dạ hiểu rõ "Khoái Kiếm" là bí kỹ lợi hại bậc nào thông qua vẻ mặt nghiêm trọng của Trần Lễ, nhưng cũng chỉ có vế đầu tiên, vế thứ hai về ý cảnh, hắn thực sự dốt đặc cán mai.
Đó là lý do Trương Dạ cần một người dẫn đường.
"Là vậy sao.. ngươi không biết về ý cảnh? "Thế" thì sao?"
Trương Dạ tỏ ra vô hại nhún vai lắc đầu, hoàn toàn không hiểu những thuật ngữ mà ông đề cập.
Trần Lễ có hơi nhăn mày, "Nhìn vẻ mặt của ngươi có vẻ không phải là nói dối"
Sau đó ông kiên nhẫn giải thích, "Bắt đầu với ý cảnh đi. Hiểu đơn giản là một loại lực lượng khi ngươi bắt đầu câu thông bản thân được với thiên địa, hiểu sự vật một cách tương đối liền sẽ ngộ ra cho riêng mình một loại. Ý cảnh tương đối nhiều, vô vàn như đạo. Ngộ được thêm hay không, phát triển hay không thì mười phần là hết 8 phần ở cơ duyên, 2 phần ở ngộ tính"
"Còn về "Thế" chỉ ít người mới chạm đến cảnh giới này. Đa phần đều là Niết Bàn cảnh, ngươi hiểu ý ta chứ? Ngươi chỉ mới bước một chân vào, vẫn chưa thực sự gọi là "Thế" hoàn chỉnh được. Ngộ ra một loại "Thế" cho riêng mình, ngươi mới hoàn toàn có thể gọi bản thân là một Niết Bàn cường giả"
"Cuối cùng, vi sư cho ngươi một lời khuyên. Nếu muốn làm tuyên cổ đệ nhất Tiên Thiên thì đừng hấp tấp, ở Tiên Thiên cảnh giới ngươi chắc chắn sẽ ngộ ra lĩnh vực. Mà lĩnh vực mạnh yếu, phụ thuộc vào ý cảnh của ngươi"
Trương Dạ gật gù tiếp thu từng lời dạy của ông, đầu óc thoáng chốc được rộng mở thêm nhiều kiến thức làm sương mù trong tâm trí xua tan đi không ít.
Trần Lễ nói xong, một cuộn sách màu đỏ hiện ra trong tay bay về hướng Trương Dạ.
"Công pháp luyện khí ta sẽ không hỏi, mấy thứ kì lạ khác cũng vậy. Hẳn ngươi có bí mật của riêng mình, vi sư sẽ không làm khó"
"Lễ vật cho ngươi chắc là phần còn lại của Khoái Kiếm, thứ này là của một đạo hữu từng sát cánh với ta. Học hành cho kĩ, đồ tốt đấy. Song kiếm của ngươi kì dị khác thói thường, có lẽ cũng chỉ mình ngươi xài được đi, nên tự phát triển."
Trương Dạ xem xét cuộn kiếm kĩ trong tay, nhất thời không biết phản ứng thế nào, "Đa tạ sư tôn"
Trần Lễ nhìn vẻ mặt bình thản của Trương Dạ liền bực ra mặt, không kiêng nể cốc lên đầu Trương Dạ, "Ta nói tiểu tử ngươi, thứ này là độc nhất vô nhị. Uy lực không nằm ở phẩm giai để xét đâu"
Bàn giao xong xuôi, Trần Lễ đi về phía cửa nhìn lên bầu trời, đưa ra nhiệm vụ đầu tiên cho Trương Dạ.
"Nơi này tương đối an toàn, yên phận ở đây đợi ta về. Vi sư có việc phải đi một chuyến"
"Rõ.." Nhìn bóng dáng Trần Lễ biến mất, Trương Dạ vạch kiếm kĩ trong tay ra xem vài lượt.
Mọi chuyện đến với hắn quá bất ngờ, Trương Dạ hiện tại mới có thể sắp xếp lại từng sự kiện.
Trần Lễ hiện tại không có ý xấu muốn hại hắn, nhưng chỉ là hiện tại, tương lai Trương Dạ không dám chắc.
Trương Dạ chỉ phô ra nửa phần thực lực của bản thân, kiếm ý và thời không chi ý, hắn tất nhiên là giấu nhẹm đi.
Qua đó Trương Dạ cũng rõ được vài thông tin về thực lực của bản thân, chỉ còn dịch màu đen và ngọn lửa màu đen trong người là hắn không hiểu rõ. Về cơ bản, trong người Trương Dạ tồn tại hỗn tạp các loại đồ vật quỷ dị, phải kể đến như thất sắc quang mang, bản nguyên chi khí, dịch đen từ quỷ dị ma nữ, ngọn lửa đen, lôi khí, hình xăm và con mắt tím bị nữ quỷ khoét.
"Mẹ nó, dường như ta quên thứ gì? Hình xăm? Tham Thực Phù Đồ!? Cmn.. ta quên mất hỏi sư tôn!"