Trương Dạ đang an tĩnh cảm ngộ trước sân của căn nhà ngói tranh cổ kính.
Không có bất kì tia linh khí, cũng chẳng có bất kì năng lượng nào bao quanh hắn, Trương Dạ đơn thuần chỉ cảm ngộ tu tâm.
"Cảm phiền được hỏi, vị này là?" Sắc lạnh hiển hiện trên cần cổ, Trương Dạ khép hờ mắt nhìn xuống lưỡi kiếm đang được đặt kề sát bên trên.
Hắn không tránh né, vì đối phương không có sát ý.
"Ta mới là người hỏi, ngươi là kẻ nào?" Đối phương cất ra âm giọng lạnh lùng, lời nói không mang theo bất cứ tia tình cảm nào.
"Trương Dạ" Trương Dạ bình thản dùng tay chạm lên lưỡi kiếm đẩy ra, quan sát đối phương một lượt.
Người trước mắt là một nữ nhân có vẻ ngoài chừng đôi mươi, nàng sở hữu làn da trắng tinh, lông mày lá liễu, hai chiếc gò má cao cùng đôi môi hình trái tim lúc nào cũng căng mọng.
Trái với hành động của cô, gương mặt nhỏ tràn đầy sự non nớt, đến cách cầm kiếm đều không vững, với lực đạo đến từ thân thể hậu thiên thập trọng, hắn dĩ nhiên dễ dàng khống chế cô.
Hắn có thể nhận biết đối phương là vị nào rồi.
"Nhưng chơi đùa một chút chắc không sao đâu nhỉ?" Trương Dạ cong môi nở ra dụng ý xấu xa.
"Đừng động đậy!! Đó không phải ý ta muốn hỏi, ngươi tại sao lại ở đây?" Nữ tử cố kiềm lại sự sợ hãi mà mấp máy môi đỏ cất giọng, một tay cô cầm lấy chiếc hộp đỏ ửng, chỉ cần Trương Dạ di chuyển một li, cô liền sẽ bóp nát nó để liều mạng với Trương Dạ.
Chi tiết nhỏ lọt vào mắt Trương Dạ cũng khiến hắn chú ý, bằng với tốc độ cơ thể lập tức c·ướp lấy hộp đỏ từ tay cô.
Trương Dạ bất ngờ ngả bài, chấn nữ tử ngã xuống nền đất, bàn tay thô ráp vô tình giữ chặt lấy cổ của nữ tử.
Sát khí nổi lên với khuôn mặt có vết sẹo dài đến mang tai, vô hình chung khiến Trương Dạ trong mắt cô như là một con quỷ dữ.
Âm thanh lạnh lùng do chính miệng hắn thốt ra, "Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây? Thành thật trả lời, chỉ cần ta cảm thấy vấn đề, cổ ngươi liền bị bóp nát".
Nữ tử mở to mắt, mí mắt lã chả nước mắt, hai tay nhỏ vùng vẫy cố thoát ra khỏi người Trương Dạ.
"A, ta quên mất, nói đi?" Trương Dạ thả lỏng tay, suýt chút đã dùng lực bóp c·hết nàng, đối phương là một phàm nhân không có chút tu vi, chỉ cần hắn hơi dùng lực một chút là đã gây ra nguy hiểm.
"Khụ khụ.. t-ta.." Nữ tử được thả liền ho sằng sặc, nàng run rẩy không nói rõ thành câu từ hoàn chỉnh.
Ngay lúc nàng sắp ngất đến nơi vì áp lực, một luồng gió xuân thổi sượt ngang khiến tầng áp lực kia biến mất.
"Tiểu tử, đùa giỡn đủ rồi" Cửa tre kẽo kẹt mở ra, Trần Lễ ho khan giải vây cho tình hình hiện tại.
Nữ tử bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng xoay đầu tháo chạy đến bên Trần Lễ khóc lóc, "Sư tôn!! Cứu ta!!"
"Aiz, ngoan nào, không khóc không khóc" Trần Lễ thở dài xoa đầu nữ tử vỗ về. Nói đến ông lại trừng mắt nhìn Trương Dạ, "Ngươi còn không mau qua đây xin lỗi sư tỷ?"
Trương Dạ lắc đầu cười cười, đi đến bên cạnh chắp tay kính cẩn dâng chiếc hộp đỏ lê "Tiểu đệ Trương Dạ, bái kiến sư tỷ. Có chút hiểu lầm nên làm sư tỷ hoảng sợ rồi"
Nữ tử trong lòng Trần Lễ phát ngốc, nhìn lên Trần Lễ lại nhìn qua Trương Dạ, sau cùng chỉ đành phát tiết lên người trông hiền lành nhất, "Ta không để ý đến người nữa!! Sư tôn đáng ghét!!"
Dứt câu nàng chộp lấy hộp đỏ liền chạy một mạch ra khỏi căn nhà ngói tranh. Để Trương Dạ lẫn Trần Lễ chỉ biết lắc đầu thở dài.
Phá tan bầu không khí kỳ lạ, Trương Dạ mở miệng, "Sư tôn, ngươi có thật sự là muốn ta bái sư không?"
Trần Lễ hơi nhíu mày khó hiểu, "Ý gì? Tìm người kế thừa không chỉ ở mỗi phương diện phù đồ, ta có thể giúp ngươi thành tựu nhiều thứ hơn thế".
Trương Dạ lại lắc đầu phản bác, "Không phải ý đó, lão già ngươi biết ta gọi thế nào sao?"
Trần Lễ, "..."
Trương Dạ nét mặt khinh thường tiếp tục, "Tham Thực Phù Đồ ta còn chưa biết là thế nào, lão định bùng luôn à? Sẵn tiện ta gọi Trương Dạ"
"Ahem ahem, ta đến đây vốn là để giải quyết chuyện đó, không đợi ngươi phải nhắc" Trần Lễ ho khan cười gượng gạo tiếp tục, "Không cần ta nói hẳn ngươi cũng biết, vị nãi nãi kia là Hoài Thu, sư tỷ của ngươi".
"Về Tham Thực Phù Đồ, là một loại phù đồ kết hợp với trận pháp thuộc thời thượng cổ, nói là phù đồ thì cũng không phải, trận pháp lại càng không" Trần Lễ tự mình lẩm bẩm như đang gợi nhớ lại những gì ông từng đọc trong sách qua, "Thú thực ta cũng không rõ, chỉ biết rằng nó khá phức tạp, bù lại công hiệu cũng được ví là hàng đầu trong phù đồ trận giải"
Dường như ta lại dính phải chuyện phiền phức rồi? Trương Dạ nghĩ thầm, nhưng có một điều mà hắn không nói cho Trần Lễ, thứ hình xăm trên người hắn đã hấp thu viên ngọc xanh lục để hoàn thiện thêm.
Điều này nghĩa là hình xăm này vẫn chưa hoàn thành, không giống lời Trần Lễ nói, nó vẫn còn có thể phát triển nếu như hấp thụ thêm vài thứ khác trong trường hợp tương tự.
Trương Dạ hơi nhíu mày, "Vậy ý ngài nói có thể hoàn thành phần còn lại của phù đồ là gì?"
Trần Lễ không nói gì, chỉ lấy ra chiếc bút lông được tạo bằng nguyên vật liệu đắt đỏ tiến đến bên Trương Dạ.
Ngay lúc Trương Dạ còn đang mơ màng khó hiểu, phía trước đầu bút hiện lên vài cổ tự đặc biệt, hình xăm trong người bỗng rực sáng nóng lên phản ứng với các cổ tự đó.
"Kính Vạn Tượng chi Mẫu, mời Quan Sơn Thánh Hiền!" Trần Lễ niệm khẩu quyết, bút lông phóng tới đâm vào người Trương Dạ, những cổ tự đặc biệt theo đó cũng từng chút từng chút khắc lên da thịt Trương Dạ bổ sung hình xăm.
Hình xăm tái hiện lại cơn đau thấu xương rõ rệt như lần trước, để Trương Dạ không khỏi mặt nặng mày nhẹ hét thảm thiết.
...
Dù chỉ có hơn 9 cổ tự, nhưng thời gian để khắc chúng đi vào cơ thể tốn ròng rã hơn một ngày trời.
"Phương pháp bổ trợ cho Tham Thực Phù Đồ chỉ đến thế thôi, thường những loại đặc biệt thế này sẽ có điều kiện kích hoạt nhất định, mà trong trí nhớ của ta, nó lại không được ghi trong sách" Trần Lễ thở ra một ngụm trọc khí, khắc phù đồ tiêu tốn của ông không ít tinh lực với những loại có phẩm giai cao.
Đối với Tham Thực Phù Đồ, ông là lần đầu thấy ngoài đời, phẩm giai không thể xác định, chỉ tự tin khắc lên phù đồ bổ trợ để tối ưu hiệu quả cho hình xăm.
Tuy là một phù đồ khắc lớp tông sư gần như đứng ở đỉnh điểm của lục địa, song ông vẫn còn nhiều thành tựu khó có thể hoàn thành được do tính bí ẩn và trừu tượng của mảng xăm hình này.
Phù đồ khắc là một loại nghề phụ trợ tương đối khó nhằn nếu không có người chỉ dẫn, bởi thế loại hình này cũng ít phát triển hơn đại đa số nghề khác. Chưa kể, tác giả của những hình xăm này cũng phải đạt được công nhận hay một mức uy tín nhất định mới có thể huênh hoang rêu rao để kinh doanh được.
Đi với nó là giá cả trên trời, hầu như chỉ có những nhân vật trọng điểm của các thế lực mới có thể sở hữu một loại phù đồ trong người.
Phù đồ chia ra nhiều loại, phù đồ cường hoá tinh thần, phù đồ cường hoá cơ thể, thậm chí là phù đồ triệu hoán vong linh,...
Mỗi cá nhân chỉ có thể sở hữu một loại hình xăm, vì tương sinh tương khắc, cổ tự kỳ bí có thể đấu đá nhau dẫn đến phản phệ không đáng có.
Làm cho chủ thể chắc chắn rơi vào trạng thái tẩu hoả nhập ma, tu vi tiêu tán.