"Còn có điều kiện? Là thu thập mấy thứ như quả cầu à?" Trương Dạ nghe xong vuốt cằm suy đoán.
Trần Lễ để ý tới cũng không nói gì hơn, ông hiểu ai cũng có bí mật của riêng, cơ duyên tùy thuộc mỗi số phận, dù có moi được nhưng khó có thể đoạt lấy trọn vẹn.
Chẳng thà đầu tư vào một mối quan hệ có thể phát triển lâu dài.
Trương Dạ nghĩ tới điều gì liền ngẩng lên, "Sư tôn, ta muốn dùng lại toàn bộ chân thân thực lực trong bí cảnh, điều này phải làm thế nào?"
"Không thể, ngoại trừ phù đồ mở khoá một hạn chế phương diện năng lực của ngươi thì không có cách nào" Trần Lễ tiếp tục nói, "Man Hoang bí cảnh là nơi của man di, chủ tu lực lượng thân thể, về phần tại sao ta dùng được linh khí, dĩ nhiên là do phù đồ và bảo khí bản mệnh hỗ trợ"
Trương Dạ định buông lời hỏi tiếp, ông đã giành câu mà tiếp lời, "Ngươi không chú ý sao? Nếu nơi này đã cấm linh khí, lý do gì mà kiếm kĩ của ngươi vẫn hoạt động tốt?"
Nói đến đây Trương Dạ mới giật mình phát hiện, quả đúng là hắn trong lúc vô thanh vô thức vận dụng toàn bộ kiếm kĩ với lượng linh khí khổng lồ.
Bây giờ kích hoạt lại, linh khí mảy may chẳng buồn hiện ra.
"Thế này là thế nào?"
Trần Lễ lại hoá ra thanh thiết kiếm vứt cho Trương Dạ, "Thử lại lần nữa xem".
Trương Dạ nghe theo ông, lần nữa vận dụng linh khí vào thanh kiếm. Thanh thiết kiếm cứ vậy dễ dàng được linh khí bơm vào hiện lên kiếm quang bao quanh lưỡi.
"Hiểu rồi chứ?"
Trương Dạ trầm ngâm một lúc, nghĩ cả buổi trời vẫn không rõ được nguyên nhân, "Vì ta đặc biệt?"
"..." Trần Lễ cạn lời nhìn Trương Dạ, ông đưa cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ, "Dĩ nhiên là vấn đề nằm ở binh khí ta đưa cho ngươi! Tuy nhiên, thứ này chỉ là hàng dùng một lần"
"Khụ, vậy ngài tặng ta.. khoảng trăm cái được không? Ta nghĩ ta cần nó để đi phiêu bạt đó đây.." Trương Dạ mặt không biến sắc ho khan đòi hỏi.
Đồng thời trong lòng dậy sóng, quy tắc của Man Hoang bí cảnh cứ vậy mà bị sư tôn qua mặt, rốt cuộc ông có thân phận và thực lực thế nào?
"Ngươi xem vi sư là cái mỏ à? Muốn thì tự đi mà học, để khắc phù đồ lên tốn không ít tinh lực đâu. Mà phù đồ chi đạo, đối với ngươi không hợp" Trần Lễ lắc đầu trực tiếp phủ nhận ý định mà ông vừa nêu ra, "Thật ra cũng không cần thiết phức tạp như vậy."
"Vậy thì ngài.."
Trần Lễ khẳng định chắc nịch nói, "Có một thứ mà ngươi chắc chắn rất phù hợp. Sát đạo, dùng máu tươi để tẩm bổ cho phù đồ của ngươi, biến cơ thể ngươi thành một loại v·ũ k·hí không kém cạnh gì thần binh."
"Máu tươi tẩm bổ cho phù đồ?" Trương Dạ vô thức sờ lên người, "Nếu vậy.. ta chẳng khác nào ma đầu rồi? Điều đó đồng nghĩa ta sẽ đối đầu với danh môn chính phái?"
"Việc này thì tùy thuộc vào ngươi. Dẫu sao đường ngươi đi, vi sư chỉ có thể cho ra lời khuyên. Ở đây tu tập kiếm đạo, hai tháng sau ta dắt ngươi đi đánh một trận lớn" Trần Lễ vuốt râu, dặn dò xong liền mau chóng rời khỏi nhà.
Hành tung của ông không ai đoán trước được, lúc đi lúc về, ánh mắt thâm sâu và thực lực hư hư thực thực khiến ông như một loại tồn tại khó có thể chạm tới.
Trương Dạ không rõ mục đích của ông, cũng chẳng rõ lai lịch của ông.
Hắn chỉ biết sư tôn của mình là Trần Lễ.
...
...
Hai tháng thời gian tấm tắc trôi qua, khi mặt trời dần dần trồi l·ên đ·ỉnh của những ngọn núi non hướng Tây.
Dưới mái rợp của ngôi nhà tranh, có một nam nhân thân hình lực lượng đầy mồ hôi, khắp người đầy vết sẹo lòi lõm, cầm kiếm liên tục vung xuống chém vào không khí.
"99999..."
"100000!" Vết kiếm cuối cùng rơi xuống, bình đạm, chậm rãi nhưng lại sắc bén đến cực độ.
Trình độ này đem ra cho người ngoài thấy, chắc chắn ai cũng sẽ trầm trồ tin rằng nam tử này là đệ tử hạch tâm của một đại gia tộc kiếm tu nào đó.
Nam tử không ai khác ngoài Trương Dạ, nhờ công ân của Trần Lễ nên đã có thể ăn nghỉ đầy đủ ở chốn hoang dã.
Đồng thời, có ân sư chỉ dẫn giúp thực lực Trương Dạ phát triển tinh tiến không ít.
Khoảng thời gian vừa qua, Trương Dạ chú tâm tu tập cơ bản kiếm thuật đúc lại căn cơ, thời gian rỗi liền sẽ đọc sách về dược liệu và mảng khác liên quan đến phương diện tu luyện.
Đặc biệt khi đêm đến, hắn sẽ đánh bạo ra bên ngoài làm chút chuyện xấu. Trương Dạ không sợ hãi chuyện đối đầu với cường giả, hắn có sư tôn toạ trấn.
Vài lần rơi vào thảm cảnh, Trần Lễ đều sẽ đúng lúc xuất hiện đúng lúc nguy kịch. Chính điều này mà Trương Dạ nhận ra, ở trong khu rừng không rõ địa điểm này, Trần Lễ có thể cảm nhận tất cả mọi hoạt động của các sinh linh xung quanh.
Chỉ cần không đi đến nơi có dòng suối đen hắn từng ở.
Nên Trương Dạ lợi dụng điều đó, chọc phá các môn sinh khác trong rừng, khiến họ phải đứng ngồi không yên vì bị làm phiền liên tọi chỉ để rèn luyện, mài giũa bản thân.
Nói Trương Dạ trước khi tiến nhập Tử Viện là một con chim non, thì bây giờ hắn đã là con kền kền có thể tự do bay lượn dưới bầu trời xanh.
Nhìn vào đôi bàn tay l·ở l·oét chai sạn, Trương Dạ không những không đau mà còn nở nụ cười.
"Tử Viện toàn mấy tên điên thích đánh nhau"
Đây là quá trình của sự cố gắng, hắn cảm nhận rõ thực lực tăng lên không chỉ một hai phần. Nhận thức về thế giới cũng được phổ biến rộng rãi hơn.
Đang chìm vào tư tưởng, một giọng nói thanh thoát vang lên gọi hắn dậy.
"Dạ, sư tôn cho gọi đệ!!" Mỹ nữ rụt rè đầy địch ý với Trương Dạ ngày đầu, bấy giờ đã có thể dõng dạc, to tiếng thoải mái tiếp cận hắn.
Hoài Thu ban đầu còn khó chấp nhận vị sư đệ ma đầu trước mắt, một thời gian thấy hắn tu tập khắc khổ, cũng dần dần buông lơi cảnh giác mà tiếp xúc với hắn.
Nhận ra ngoài cực đoan thì mọi mặt của Trương Dạ đều phi thường tốt, cô cũng không phải kiềm chế bản thân lại làm chi nữa.
"Rõ, đến ngay đây" Trương Dạ làm sạch bản thân một lượt bằng xô nước gần đó, nhanh chóng thay cho mình một bộ y phục màu đen.
Hắn đẩy cửa đi vào bên trong nhà, nơi có cả hai người Hoài Thu và Trần Lễ đang ngồi đợi hắn.
"Miễn, thời gian không còn. Ngộ Thiên Bi chi chiến lần trước ta nói với ngươi, còn nhớ không?" Trần Lễ nhâm nhi tách trà trong tay mở miệng.
"Thưa, nhớ rõ"
"Thời hạn đến rồi, cả hai các ngươi đều đi đi thôi" Trần Lễ phóng xuất ra hai chiếc nhẫn trữ vật, không quên dặn dò cặn kẽ, "Ta không có gì nhiều do chỉ có thể luẩn quẩn bên trong Man Hoang bí cảnh, nhưng tìm được thứ phù hợp với các ngươi thì không khó"
Trương Dạ nhận lấy một chiếc, bên trong tạm thời không thể truy xét do thần thức bị phong bế.
"Khoan, ngài bảo ta đưa cả sư tỷ đi cùng? Tỷ ấy đâu có tu vi!?" Ban đầu hắn còn tưởng nghe nhầm, nhìn thấy hai chiếc liền tá hoả hỏi Trần Lễ.
Hoài Thu bên cạnh há to miệng gật gật đầu, "S-sư tôn!? Ta không muốn rời đi!! Bên ngoài toàn những tên man di lực lưỡng thôi a!! Ta mới không muốn đi đâu!!"
"Ngộ Thiên Bi không chỉ giúp ngươi cảm ngộ được kĩ năng, tâm pháp. Mà còn giúp ngươi gia tăng ngộ tính" Trần Lễ chỉ giải thích vỏn vẹn một câu, "Đại khái, cuộc thi này là một trận hỗn chiến, chỉ cần trụ tới cuối và đăng quang. Tuy nhiên, chỉ có 9 suất, nên nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ Hoài Thu, đồng thời giúp con bé chiếm được một suất".
Trần Lễ dứt câu lập tức búng tay, không gian chung quanh uốn éo hỗn loạn như bị ông bẻ cong, một lỗ hỏng hư không nhanh chóng hiện ra trước mắt.
"Ngươi tiểu tử thúi, nói thật nhiều. Nhớ tụ tập ở trung tâm của học viện."
Trương Dạ còn định nói gì, Trần Lễ không kiêng nể bốc người Trương Dạ lên thô bạo ném vào bên trong lỗ hỏng cùng Hoài Thu.
"AAAAA!!! Lão già c·hết tiệt, ta biết ngay cmn ngươi lợi dụng ta!!"
"BỔN CÔ NƯƠNG MUỐN NGỦ CẢ NGÀY!! KHÔNG MUỐN TU LUYỆN!!"
Nhìn cổng không gian từ từ đóng lại, khoé môi Trần Lễ khó thấy cong lên một vòng.
Hai tiểu ồn ào rời đi, chỉ còn lại mình lão hiu quạnh trong chốn Man Hoang buồn tẻ này.
Nhìn về phía sau vườn của ngôi nhà, ngay cả chính ông cũng phải âm thầm kinh hãi. Khu vườn hoa lá đầy sinh khí của ông, bị Trương Dạ vung kiếm bằng thanh kiếm gỗ luyện tập mà khiến khu vườn bây giờ trở nên xơ xác, hoang tàn, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sinh trưởng.
"Aiz.. sát nghiệp quá nặng, cử nha đầu kia theo là để ngươi giữ lại phần "người" trong mình đấy.. hy vọng đừng ai làm phiền đến hắn, hắn cũng chỉ muốn an yên mà sống.."