Kết quả tính tới hiện tại đều là phân thân nghe lời, nhưng chẳng rõ lúc nào "Trương Dạ" kia nảy sinh ra m·ưu đ·ồ phản nghịch dẫu biết nó chỉ có thể tồn tại trong nửa tiếng.
"Không đúng, nếu là ý thức của ta thì phải hiểu rõ ta hơn ai hết chứ? Hay là do ảnh hưởng của ma khí?"
Nguy hiểm nhất nằm ở chỗ không biết, không rõ.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc lo cho việc đó. Phản chủ hay không, nếu hiện tại bước vào sai đường có khi cũng sẽ dẫn đến kết cục tồi tệ.
Trương Dạ ngồi giữa hai cửa động chờ đợi, phân thân không ngần ngại tiến vào bên trong "Sinh" động thiên.
Do cùng một ý thức sản sinh, phân thân không cần hiệu lệnh cũng hiểu rõ được vai trò của mình là đi tìm c·hết.
"Thực sự sẽ được sao?" Kỷ Dư tuy là người ngoài, nhưng bước sai vẫn sẽ ảnh hưởng hậu quả.
Nàng không thể để hai người này tiến vào trong còn bản thân thì đơn độc, lỡ như sau đó họ tìm được đường ra thì thế nào đây? Lỡ như c·hết thì lại làm sao này?
Nên ngoài cách này, nàng phải nghĩ thêm cách để phòng trừ hậu hoạ.
Hoài Thu từ đầu đến giờ vẫn duy trì vẻ ít nói mà ngồi bên cạnh sư đệ.
Không ai biết được nàng nghĩ gì trong đầu.
Nửa tiếng sau, phân thân "Trương Dạ" đi ra ngoài không một vết xước.
"Cửa Sinh là cửa đúng, có thể tiến vào trong"
Dứt câu, phân thân vặn vẹo biến dạng nổ to thành bụi linh khí li ti biến mất.
Nhưng Trương Dạ không vội vàng đi vào bên trong, hắn ngưng thần tĩnh khí đến độ nửa ngày trời.
Dưới ánh mắt ngờ vực của cả hai, hắn lần nữa thi triển Tẩu Vi Phân Thân.
Lần này là để phân thân tiến vào cửa "Tử".
Kỷ Dư dường như nhận ra ý đồ của hắn, miệng lập tức mắng người điên.
Nàng chỉ đơn giản là chỉ ra lỗ hỏng công pháp của hắn, thế mà hắn đã sản sinh nghi ngờ đối với thực lực của bản thân.
Tâm tính dễ lung lay, ân nhân là người khó có thể đi theo nếu nàng muốn đảm bảo sống sót.
Không những thận trọng thái quá, người này còn rất tàn nhẫn với chính mình khi mà liên tục cắt đứt một phần ý thức linh hồn để thi triển môn bí thuật này.
Phải nói là đau đớn đến mức nào khi mà linh hồn bị cắt thành mảng nhỏ cơ chứ?
Linh hồn có thể tu bổ lại bằng một số công pháp đặc biệt, nhưng không phải là rau ngoài chợ. Tinh thần là lĩnh vực còn khá thần bí, vì thế để bổ sung và phát triển nó còn khó hơn lên trời.
Trương Dạ đây là đang lãng phí phần hồn của hắn một cách vô bổ.
Thế nhưng nàng không biết, Trương Dạ cơ hồ chẳng cảm thấy chút đau đớn gì, nỗi đau đó đối với hắn tựa đã thành một cảm giác quen thuộc đến chai lì, linh hồn sớm chiều vẫn y nguyên như một.
Sau hơn nửa tiếng, viễn cảnh mà Trương Dạ không muốn nhìn thấy nhất lại xảy ra.
Phân thân "Trương Dạ" lại xuất hiện với nụ cười nhạt trên môi, trên người tồn tại vài đạo v·ết t·hương toác ra linh khí, thời điểm vừa đến, hắn liền nổ tung tiêu thất nơi hư không.
"Chuyện là thế nào? Sao phân thân vẫn còn sống?" Kỷ Dư thắc mắc chứng kiến toàn bộ mọi chuyện. Lời nàng nói vừa nãy chẳng nhẽ trùng hợp là thật?
Rõ ràng hai phân thân vào hai cửa khác nhau, một tên thì khẳng định là đúng, một tên thì lại chi chít lỗ hỏng trên người toàn mạng trở ra.
Nàng cũng phát hiện được dị thường, nếu chọn sai cửa là c·hết, vậy thì sao hai phân thân kia lại toàn vẹn trở ra ngoài? Hay là nói thử thách trước mắt không tính phân thân như là một cá thể?
Nhưng Trương Dạ mặt không đổi sắc, nhìn về phía Hoài Thu, "Sư tỷ, tin ta không?"
"Không.." Hoài Thu bĩu môi đáp lời không chút do dự.
"Ngươi tin là được rồi" Chưa để Hoài Thu kịp phản ứng, hắn vác nàng lên vai đi thẳng về phía cửa Tử.
"Ta mới không tin ngươi!! Thả, ta mách sư tôn!! Ta sẽ mách sư tôn!"
"Kỷ Dư ngươi có theo không thì tùy, việc này ta không chịu trách nhiệm"
Mặc kệ nàng chống đối, Trương Dạ dửng dưng để lại một câu rồi hoà mình vào lối đi sâu hút của Sinh Tử động thiên.
Kỷ Dư hơi ngần ngại, nàng vẫn chọn là ở lại nơi đây. Thực lực của nàng đã sắp khôi phục, tìm được đường ra chỉ là vấn đề sớm muộn.
"Ân công, hy vọng còn có thể gặp lại.."
................
"Ngươi không đem Kỷ sư muội đi cùng sao?"
Trương Dạ bình thản lắc đầu, "Không cần, cô ta tự có cách riêng để sinh tồn. Với cả tuy từng cứu mạng cô ta một lần, nhưng Kỷ Dư vẫn không hoàn toàn tin tưởng ta, việc đem theo là làm khó cô ấy."
"Ta hiểu.. vậy tại sao sư đệ ngươi lại chọn cửa này vậy?"
"Ngươi nghĩ ai hiểu ta hơn chính ta chứ?" Trương Dạ phì cười, bản thân hắn cũng chỉ nắm chắc ba bốn phần khi thực hiện cái kế hoạch kiểm thử đó.
Nhưng khi nhìn thấy phân thân trở ra toàn vẹn với chút v·ết t·hương, Trương Dạ đã nắm chắc hoàn toàn về phương hướng mình sẽ đi.
Xét nếu phân thân bước vào cửa Sinh toàn vẹn trở ra không chút trắc trở, có thể xem như là điều thường thấy, nhưng liệu phân thân đó đã thực sự bước vào bên trong hay chưa hay chỉ mới ở cửa vào?
Phân thân thứ hai mới là vấn đề đáng nói, các v·ết t·hương nông kia tựa hồ là cố ý phô cho người khác xem, mà Trương Dạ hiểu bản thân hắn hơn ai hết, những đòn đó chỉ có thể gây ra bằng kiếm khí của bản thân.
Nhưng cũng không loại trừ trường hợp phân thân không hợp tác y hệt phân thần lần đầu tiên.
Phân thân muốn hắn c·hết, luồng ma tính kia là thứ phản nghịch. Khát vọng khống chế mọi thứ của Trương Dạ là cực kỳ lớn, một phần hồn cho đi cũng bị ảnh hưởng quá nhiều khiến phân thân muốn khống chủ.
Những lần trước có lẽ phân thân đã giở trò gì đó, nhưng Trương Dạ không tài nào biết được.
Vì vậy, bước vào cửa Tử là một canh bạc, hắn chỉ nắm chắc bốn phần.
Ở lại với Kỷ Dư chắc chắn có thể thoát khỏi, nhưng thứ Trương Dạ lo lắng là trong khoảng thời gian bị mắc kẹt, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì?
Nói hắn hấp tấp vội vàng cũng đúng, nhưng nguy cơ khi màn đêm buông xuống còn kinh khủng hơn tất thảy.
Dựa vào năm phút đường đi, tinh thần luôn đề cao cảnh giác tứ phương bốn hướng, đường đi chỉ toàn là bóng đêm hiện hữu.
Hắn không nắm chắc phía trước là đồ vật gì, nhưng với đống năng lực hấp thụ từ yêu ma quỷ quái trong tay chung quy vẫn có thể đối phó được.
Không ít năng lực mới được đản sinh kể từ lúc Trương Dạ tiến vào thông đạo màu đen ở Huyền Hoàng thế giới thông qua ký ức của "ai đó" hắn không rõ tên.
Ký ức đã bị xáo trộn, khiến mọi góc nhìn trong trí nhớ đều biến thành trải nghiệm của Trương Dạ y như thực.
Thực tế hắn có thể nhìn trong đêm một cách rõ ràng, kèm theo năng lực do thám bằng bóng ảnh khiến mọi ngóc ngách đằng trước đều trải qua một lượt khám xét.
Cước bộ Trương Dạ chợt ngưng lại, Hoài Thu đang nắm tay bước đi trong lo sợ cũng đập đầu vào lưng hắn.
"Sư đệ sao thế? Tìm thấy rồi à?"
Trương Dạ thở nhẹ một hơi, tay rút kiếm khỏi bao nhìn về phía trước, "Ừ, thấy rồi. Sư tỷ chuẩn bị đi"
"Chuẩn bị? Hahahaha, ngươi lại có thể tìm tới nơi này, bằng cách nào?" Âm giọng ngạo nghễ từ phía trước vang lên làm Hoài Thu dựng cả tóc gáy.
Ngỡ như chỉ có nàng và sư đệ, bấy giờ lại mọc ra thêm một người nữa?
Nàng rốt cuộc đã hiểu sư đệ nói chuẩn bị là chuẩn bị cái gì, hộp đỏ xuất hiện trong tay tùy thời bóp nát.
"Sư đệ, nơi đây có hơi bất lợi cho chúng ta, ta cần tầm nhìn"
Bóng tối bao quanh khiến nàng chẳng thể nhận thức được đâu là đâu, đây hoàn toàn là tình thế bất lợi đối với nàng.
"Sư đệ?"
Keng!!
Âm thanh thép kiếm giao nhau rơi vào tai nàng, trận chiến căn bản đã bắt đầu trước khi nàng kịp định hình.
Từng đường kiếm của Trương Dạ sắc bén rơi xuống, không ngừng chém vào người của đối phương một cách bất quy tắc.
Vì bóng tối mà Hoài Thu có thể không nhận ra đây là ai, nhưng Trương Dạ biết rõ kẻ này hoàn toàn.
"Thiên Cơ Diệp, không ngờ lại gặp nhau rồi"
Thiên Cơ Diệp nhếch môi cười trừ, dùng tay đỡ lấy kiếm của Trương Dạ như không có gì, "Lần trước ngươi còn sống cũng thật là kỳ tích, nói cho ta, ngươi làm cách nào?"
"Thí Thiên Toái!"
Vệt kiếm khí từ lưỡi gươm bùng nổ làm tay Thiên Cơ Diệp bị áp lực xé thành vài đạo v·ết t·hương nông, sau đó dễ dàng lành lại, hắn không quên buông lời khinh thường, "Tốc độ trưởng thành của ngươi, quá chậm rồi"
Trương Dạ thờ ơ rút thanh kiếm thứ hai từ trong vỏ ra. Khí thế cũng trở nên lăng lệ hơn, dường như đây là một con người khác hoàn toàn.