"Tiên Thiên mà cũng bị nhảy mũi à?" Thiên Thư ngồi bên cạnh bĩu môi khinh thường Thiên Cơ Diệp.
"Tiên Thiên cũng là con người, sinh lý cơ thể vẫn y nguyên như một, thế, Thiên cô nương thấy kế hoạch của ta thế nào?" Thiên Cơ Diệp mỉm cười hỏi.
"Ngộ Thiên Bi chắc chắn ta phải tranh, còn mấy toà núi khác thì ta không quan tâm" Thiên Thư vẻ mặt kiên định nói, nàng trên đường đồng hành cùng Thiên Cơ Diệp đã có chút nhận biết đối với thực lực của hắn.
Bí ẩn, không thu được chút trang bức điểm nào. Khác với Trương Dạ, tên này cứ như là biết thừa nàng cố ý giả vờ.
Nếu phải kích sát Thiên Cơ Diệp, nàng chỉ có 3% để chiến thắng. 3% đó không đến từ thực lực của nàng, mà hoàn toàn đến từ ngoại lực của hệ thống lẫn may mắn.
"Vậy sao? Theo ý ngươi đi" Thiên Cơ Diệp phe phẩy quạt giấy cười nhàn nhạt.
Ánh mắt của hắn luôn híp lại, khiến người khác khó lòng nghĩ ra được hắn đang nghĩ cái gì.
..........
"Nhật Nguyệt Lưu Tinh!"
Hai thanh kiếm sắc bén đối đầu với tay không tấc sắt của Thiên Cơ Diệp phía bên Trương Dạ.
Hai vòng lưu quang xung đột tạo thành v·ụ n·ổ lớn làm động thiên chật hẹp nhất thời rung chuyển.
Thiên Cơ Diệp lùi lại một bước, chưa kịp phản ứng thì một đạo huyết sắc quang mang phóng đến chấn cả người hắn đập vào tường.
"Ngươi chơi hèn, vây công ta thì có gì hay? Bản lĩnh thì đánh tay đôi một trận"
"Hèn cũng không đến lượt ngươi ý kiến" Trương Dạ như nhận ra thứ gì, cơn phẫn nộ cũng được kiềm lại, nhưng đòn đánh vẫn cứ liên tục chém tới hướng Thiên Cơ Diệp không cho hắn ngơi nghỉ dù một giây.
Thủ đoạn của Thiên Cơ Diệp lần này khác hẳn so với lần trước một trời một vực, không có một tí nào gọi là dùng đến thiên cơ chi lực hoặc Thiên Cơ Môn bí pháp để t·ấn c·ông, chỉ toàn dùng thân thể chống đỡ.
"Đông Huyền trận!"
Cột băng từ một góc được kích hoạt chui ra phi đến nơi Trương Dạ, Trương Dạ xoay người sang vung một chém chém nát cột băng thành hai nửa.
"Ahaaha, để ý ta này" Thiên Cơ Diệp nở nụ cười gằn tiến đến, cánh tay sở hữu thần lực định vung ra, lại bị Hoài Thu đang khó khăn vì tầm nhìn cản phá lần nữa bằng thứ năng lực kỳ dị của nàng.
Nàng tuy không thấy, nhưng có thể cảm nhận rõ sóng linh lực, rằng đâu là của sư đệ, đâu là của người kia.
Hộp đỏ sau khi bị bóp liền huyễn hoá thành tấm vải đỏ lượn lờ bao quanh cơ thể nàng, nó không phải là pháp khí, cũng chẳng phải là trang sức phụ kiện gì.
Nó đã bên cạnh nàng từ khi nàng mới hạ sinh, cũng chỉ có mỗi mình nàng dùng được nó. Sư tôn còn bảo rằng, là do thể chất của nàng, nên mọi linh khí tu luyện đều được dùng để bồi bổ cho tấm vải này thay vì tự thân nàng.
"Ngươi thật phiền phức, Tụ Hoa!"
Dưới mặt đất hiện lên vòng tròn trận pháp, chưa kích hoạt đã bị Trương Dạ phóng kiếm đánh gãy quá trình thi triển.
"Nghĩ ta không biết ngươi nhắm vào sư tỷ?"
"Hai người các ngươi! Chôn thây đi!" Thiên Cơ Diệp lộ rõ vẻ khó coi, hai tay kết ấn chú, "Thương Thiên đại trận, diệt vận đồ lục!"
Thương Thiên đại trận!? Trương Dạ kinh hoàng nghe tên trận pháp, bấy giờ toàn bộ thực lực của hắn đều được giải phóng.
"Sư tỷ, đứng sát ta, cẩn thận ứng phó!"
Luồng khí màu hồng nhạt bao quanh khắp người Trương Dạ, một vòng tròn trận pháp to hiện lên bao trùm nóc của động thiên.
Trương Dạ không định chống lại uy lực của pháp trận này, hắn định hướng thẳng đến người thi triển để đánh gãy quá trình thi triển của trận pháp.
Bởi quy mô lẫn uy lực càng to, đồng nghĩa với kết cấu phức tạp thành ra rất tốn thời gian thi pháp.
"Triệt!!"
Trương Dạ nghĩ cũng không ngờ đến, đối phương từ đầu đã là một trận pháp bậc thầy, đối với lý giải trận pháp sớm đã quen thuộc.
Rút ngắn quá trình cũng nằm trong một ý nghĩ của đối phương.
C·hết tiệt, lại thất bại sao?
Vòng tròn phát quang kèm t·iếng n·ổ to, khói trắng nhất thời bay đầy xung quanh cản trở tầm nhìn và thần thức của Trương Dạ.
Nhưng hắn lại chẳng cảm thấy chút sát thương nào. Quy mô lớn như thế, chắc chắn phải có thủ đoạn ẩn giấu.
Huỵch.
Bắt theo hướng âm thanh, Trương Dạ đánh mắt về phía phát ra dị thường.
"Sư tỷ!? Sư tỷ ngươi đâu rồi!?"
"Ta ở đây.. khụ khụ.." Hoài Thu ho hồng hộc đối với Trương Dạ nói.
"Ngươi ở đâu, ta không thấy, lớn một chút.." Trương Dạ hô to khi chân vẫn mày mò đường lại gần với âm thanh kia hơn.
"Ta ở đây, sư đệ, ta không thấy.. ta sợ quá.." Hoài Thu run rẩy lớn giọng kêu gọi.
"Yên tâm, ta đây rồi sư tỷ.."
Trương Dạ cuối cùng cũng thấy được Hoài Thu, nhưng đón nhận Hoài Thu sau đợt tái ngộ là lưỡi kiếm lạnh lùng đâm xuyên thủng cả tay nàng.
Nhưng máu lại không hề chảy ra, nó chỉ thủng một lỗ, dưới hạn chế tầm nhìn, khó có thể nhận biết được v·ết t·hương nông cạn chi tiết thế nào.
"S-sư đệ!? Ngươi.. ngươi làm gì!?"
"Ngươi có phải sư tỷ không? Chứng minh ngươi là sư tỷ đi?"
Hoài Thu không nhịn được rét run, hắn còn chưa xác nhận mà đã xuống tay rồi!?
"Ta.."
Không để Hoài Thu tiếp tục nói, Trương Dạ vô tình đâm một nhát nữa vào cả bụng nàng.
"Ta con mẹ ngươi, nghĩ ta không biết ngươi là ai chắc?" Trương Dạ nhếch môi khinh thường, kiếm kĩ phát động.
Thí Thiên Toái phát ra hai luồng kiếm khí bắn thẳng vào nội thương phía trong da thịt làm Hoài Thu phải lùi bước, gánh chịu tổn thất nghiêm trọng.
"Sau này còn gặp lại.." Hoài Thu cắn răng buông một câu rồi tạm thời rút lui, ẩn mình vào trong làn sương trắng.
Trương Dạ không vội vàng đi tới một góc của động thiên, tay đưa lên cổ Hoài Thu giải huyệt cho nàng.
"Sư tỷ, có sao không?"
"Khụ.. không sao." Hoài Thu thở dốc ngồi dậy, nàng trong lúc mây khói mịt mù đã bị người kia dùng thủ đoạn mà điểm huyệt.
Thậm chí hắn còn muốn g·iết nàng, nhưng đáng tiếc tấm vải đỏ tự có chức năng phòng thủ, khiến hắn chỉ đành thối lui.
Sự việc trước mắt nàng không thấy rõ, nhưng có thể phong thanh nhận biết được chuyện gì đang xảy ra qua cuộc đối thoại.
"Sao đệ biết đó không phải ta?"
Trương Dạ mỉm nhẹ giơ tay lên, Hoài Thu nhìn vào lập tức hiểu ngay.
Là Tương Liên Giới Chỉ! Thứ mà chỉ hắn với nàng sở hữu.
Có điều Trương Dạ chưa tiết lộ cho nàng, hắn đã sớm cấy định vị lên người nàng bằng năng lực của hắn, và khi giao chiến với Thiên Cơ Diệp cũng thế.
"Khói cũng sắp tan, thiết nghĩ tên đó chạy khỏi thì sớm đã nghiên cứu toàn bộ nơi này" Trương Dạ nhìn quanh dò xét một lượt.
Hắn không vội đuổi theo Thiên Cơ Diệp, là vì khí tức của hắn sau khi b·ị đ·âm đã tiêu thất khỏi nơi này mà cách nơi đây cả vạn dặm.
Hẳn lối ra cũng nằm ở đâu đó xung quanh đây.
Mà còn một điều hắn phát hiện được, người giao chiến cùng hắn vừa rồi, tựa hồ không phải là Thiên Cơ Diệp.
Mà là một người khác biết về sự tồn tại của Thiên Cơ Diệp và Trương Dạ.
"Là ai được nhỉ?"
Manh mối hiện tại là Nam Đường Trấn, Trương Dạ nghĩ không ra người nào có khả năng biến diện như tên vừa rồi.
Đẳng cấp khống trận thế kia, không phải thiên tài thì không tài nào làm được.
"Sư đệ đang nghĩ gì thế?" Sương khói tan đi, Hoài Thu nhìn Trương Dạ đang trầm mặc liền hỏi thăm.
"Về kẻ vừa rồi, là kẻ thù của ta, sư tỷ sợ không?"
Hoài Thu lắc đầu mỉm cười, "Không sợ, kẻ thù của sư đệ đều là kẻ thù của ta, hắn tên gì?"
"Không biết, tìm đường ra đã" Thái độ của Hoài Thu chợt trở nên kỳ dị, Trương Dạ không thích loại cảm giác này bèn chuyển chủ đề.
Do vừa chạm mặt đột ngột là giao chiến, làm Trương Dạ chưa quan sát kĩ càng động thiên nơi này.
Bên trong này căn bản là không có cái gì, ngoài chiếc bàn trước mắt ra thì nó đặc biệt trống rỗng.
Trong lúc Trương Dạ còn đang loay hoay, một giọng nói lại phát ra từ sau vách đá ở động thiên cạnh như đang nói chuyện cùng hắn.
"Ngươi đang tìm bảo vật à? Pfft, cái tên đó đã nhanh tay đến trước ngươi rồi"
"Ngươi là ai?" Trương Dạ quát lớn nhưng không có ai đáp lại lời hắn.
"Cửa ngươi chọn thật ra là cửa đúng" Giọng nói như đang nói chuyện một mình, chẳng hề để ý đến Trương Dạ, "Nhưng mà, đúng thì lại quá an toàn, đâu có vui?"
RẦM!!
Đột nhiên vách đá rung rinh, rầm một tiếng, một cánh tay nanh vuốt xuyên thủng vách đá, ngay lập tức thu về.
Đôi mắt bên kia ngó vào lỗ thủng đầy hào hứng, "Xin chào vị vua của Tham Lam và Lười Biếng, tìm thấy ngươi rồi."