Trương Dạ hoang mang nhìn qua lỗ thủng kia, loáng thoáng có thể cảm thấy nguy cơ cực độ toả ra từ người này.
Hơn nữa, bức tường này vốn được tạo thành bởi Niết Bàn tu sĩ, thế mà lại bị đối phương dễ dàng đục thủng.
Thực lực cỡ này khủng bố đến mức nào!?
Nhìn thái độ lẫn lời nói của người kia, hoàn toàn là nhằm vào Trương Dạ mà đến.
Đùng! Đùng!!
Liên tục trên vách tường bị đấm thủng ra các lỗ đá, Trương Dạ cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khung cảnh phía bên kia.
Là một lò luyện dược cùng chi chít thây cốt nằm sát bên, đặc biệt cái mùi từ lò luyện cực kì đặc trưng, toả ra đầy mùi máu và dược hỗn tạp pha trộn lại.
Chưa kể, các đầu lâu được đâm xuyên thành chuỗi sợi vắt ngang hông hắn như một chiến tích đáng tự hào. Trong đó có lớn có nhỏ, không chừa một ai.
Đáng chú ý, trên cổ của Phẫn Nộ chi vương thế mà lại tồn tại thứ quen thuộc đối với Trương Dạ.
Thứ hình xăm xích đen bó buộc bao quanh cần cổ, chính là thiên đạo nguyền rủa.
Nhưng động tĩnh như hồi Trương Dạ lại không xảy ra, tên này rốt cuộc có thủ đoạn gì mà che giấu được cả thiên đạo?
Vách tường đã ngày một được đục rộng hơn, đủ để Phẫn Nộ chi vương chui qua, nụ cười trên mặt hắn ngày càng đậm.
"Giết ngươi, là chỉ còn lại 3 tên cần phải giải quyết"
"Sư đệ, đường này!" Hoài Thu nắm lấy tay người sư đệ còn đang cứng đờ một chỗ dắt theo.
Trong lúc Trương Dạ còn đang mải chìm vào suy tư với tên kia, Hoài Thu đã cảm giác tính mạng bị uy h·iếp, đẩy lên khát vọng sống còn khiến nàng lục tung hang động.
May mắn tìm được lối thoát hiểm phía sau chiếc bàn lớn, dù chẳng đoạt được cơ duyên gì.
Cả hai dưới sự cưỡng ép của Hoài Thu nhanh chóng bước vào thông đạo ẩn giấu đằng sau mà biến mất.
Phẫn Nộ chi vương không đuổi theo, mà nở nụ cười gằn, "Hahaha, mới doạ có chút đã cong đuôi bỏ chạy?"
"Vẫn nên tập trung hấp thụ đống tinh hoa dược liệu này đi.."
Hắn chui vào nồi dược liệu đỏ như máu, yên tĩnh vận công khiến các sợi huyết khí li ti chui vào người chuyển hoá thành chân khí màu vàng, hay còn gọi là tiên thiên chi khí.
..........
Hai bóng người được dịch chuyển ở đâu đó tại Thần Ma chi giới.
Hoài Thu lẫn Trương Dạ sau khi hồi phục lập tức chạy trối c·hết về một hướng bất kì, nàng không quan tâm sẽ đi đâu.
Nhưng nàng buộc phải chạy để sống.
Dù ở trong Tử Viện phải chạm mặt hơn trăm người có tính cách và thực lực khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên nàng trải nghiệm cảm giác đứng trước tử thần thực thụ.
"Sư tỷ? Chúng ta đang ở đâu?"
"Ngươi tỉnh rồi? Vừa rồi ngươi cứ đờ người đứng yên một chỗ"
Trương Dạ định thần lại, theo như hắn nhớ, ký ức của hắn chỉ đến đoạn khi hắn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Phẫn Nộ chi vương.
Mặt còn lại hắn đều không rõ chuyện gì, như thể tinh thần trong thoáng chốc đã bị chi phối.
"Nhưng không thể, t·ấn c·ông tinh thần từ kẻ địch vô hiệu với ta mà?"
Chẳng lẽ Lười Biếng năng lực vô hiệu? Không, không thể nào, đây là năng lực đã được hắn tự chứng thực qua.
"Trước tiên cứ đi sang nơi khác đã.."
"Không, lại bị nhắm vào rồi" Trương Dạ nắm tay nàng giữ chặt, ánh mắt đổ dồn về phía bầu trời.
Một toáng người mặc đồ đen trùm kín mặt lơ lửng trên không trung, trên mặt đeo chiếc mặt nạ quạ đứng thành vòng bao quanh cả hai người từ trên.
"Thật sự không để ta nghỉ một giờ phút nào.."
Có thể dễ dàng nhận ra người đứng đầu trong những kẻ áo đen này, khi những tên khác đều thể hiện thái độ âm u, hắc ám. Thì kẻ khác biệt đứng ở giữa lại mặc trang phục bạch y, khí chất cũng thuộc về dạng trung lập.
Chính cái sự trung lập khác biệt hoàn toàn đó, mới là cái làm Trương Dạ phải chùn bước.
Bạch y nhân cất giọng không mang theo bất cứ tia cảm tình, "Khu Tà chi đội, đến từ Trung Đô, tại hạ tiểu đội trưởng Trương Sĩ Liên có việc muốn hỏi hai vị."
Trương Sĩ Liên ánh mắt cẩn thận lướt qua cả hai, thấy hai người đề phòng mình liền mỉm cười.
"Các vị đã từng gặp qua bất cứ thứ gì kỳ lạ chưa? Tỉ như, giống yêu thú lại không phải yêu thú, có thực lực áp đảo không thể tính theo thói thường"
Trương Dạ trầm giọng, cố tình thay đổi giọng điệu của mình, "Chưa, trước giờ chưa từng gặp"
Chưa rõ thực hư, tốt nhất không nên bại lộ thân phận quá sớm.
Nhưng có một điều làm Trương Dạ nghi ngờ hơn, Khu Tà? Ý là nói những tồn tại quỷ dị sao? Nếu như ta đúng, quỷ dị dĩ nhiên vẫn có thể tồn tại trong không gian này?
Suy đoán này làm Trương Dạ không khỏi cau mày thật chặt, ban đầu chỉ là nghi ngờ, thế nhưng hiện tại gặp Khu Tà đội, suy đoán đã ngấm ngầm được xác thực bảy tám phần.
Dường như cảm nhận được ánh mắt đang quan sát bản thân, đồng tử Trương Dạ phát quang đối mắt Trương Sĩ Liên không nói một lời.
"Sau này còn gặp lại"
Nhận thấy thái độ của Trương Dạ kỳ lạ, Trương Sĩ Liên cũng không hỏi gì nhiều, bèn cảm tạ rồi gật đầu bay về phía sau Trương Dạ.
Lúc này Hoài Thu mới dám lên tiếng, "Sư đệ, chả phải chúng ta nên cầu cứu bọn họ sao?"
"Làm sao tỷ có thể biết đối phương là hạng người gì?" Cục đá lớn trong lòng Trương Dạ rốt cuộc cũng được thả xuống.
"Chưa kể, đối phương là người của Trung Đô, chưa chắc sẽ giúp chúng ta. Tỷ nên nhớ, nơi này là chiến trường, có c·hết cũng sẽ không ai rõ nguyên do"
Hoài Thu đảo mắt, nàng đích thực là kinh nghiệm trải đời còn quá ít, nghe sư đệ nói không khỏi cứng họng.
Thế nhưng chỉ mình Trương Dạ biết, Trương Sĩ Liên ban nãy đã để lộ ra một ít sát ý hướng thẳng về phía hắn.
Nếu đối phương biết rõ tình cảnh và thế lực của cả hai, khó nói sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trương Dạ không rõ lý do vì sao đối phương lại có địch ý với hắn, nhưng Trương Dạ cũng chẳng chịu thua, tận dụng cho trót cái nguồn ma khí bị người khác hiểu lầm này, khiến thân phận của Trương Dạ trong mắt Trương Sĩ Liên phần nào bị xáo trộn.
Trương Sĩ Liên là không dám vọng động, ma khí thanh thuần, chắc chắn đến từ thế lực cao lưu của bên ma giáo, trong đầu hắn đã âm thầm nhận định Trương Dạ là một vị công tử nào đó của ma môn tông phái.
"Tàn hồn? Linh Nô Ấn sao? Thiên Thư ở gần đây?" Trương Dạ rũ mắt nhìn sợi tàn hồn được quấn quanh ngón mỏng dính xuất hiện trên tay từ lúc nào.
Nhờ Linh Nô Ấn được gieo vào đêm đó, khiến Trương Dạ có thể tùy thời khống chế thần trí Thiên Thư, vị trí của nàng cách hắn cũng không quá xa, đại khái khoảng chừng 10 ngày đường đi.
Khoảng cách càng xa, liên kết càng trở nên mờ nhạt, nhưng nó sẽ không biến mất nếu không có người giải. Khác với Hoàn Nô Cực Ma Công, công pháp nô lệ của Kiếm Ma Kinh, thứ có thể dễ dàng đoạn tuyệt nếu quyết tâm phế bỏ.
Còn về Huyền Hoàng Khí Công trong lần chém g·iết Vô Ưu, Trương Dạ cơ hồ vẫn chưa có cơ hội dùng. Nhưng hắn đã sớm có dự định cho riêng mình.
Trở lại hiện thực, Trương Dạ ôm lấy Hoài Thu vào lòng, trực tiếp biến mất khỏi hiện trường, thuấn di sang nơi khác.
Đích đến của hắn vẫn luôn là năm toà núi kia trong bí cảnh lần này. Cơ duyên nếu không thể đến với hắn một cách tự nhiên, vậy thì Trương Dạ chỉ còn một cách là c·ướp đoạt! Dù sao việc g·iết người ở nơi này cũng xem là một loại tranh đoạt thứ hạng.
Nhưng Trương Dạ lại không biết, nhờ đại ân đại đức từ lần hắn c·ướp b·óc các đệ tử của các thế lực môn phái nhất, nhị lưu với hơn chục loại thân phận khác nhau.
Bảng xếp hạng bên ngoài đã bùng nổ rõ rệt, khi mười vị trí đầu liên tục thay người, mệnh bài trong các tông môn cũng đua nhau vỡ nát như bị chó đuổi.