[Chúc mừng bước đầu tiên thành công tiêu diệt được một xuyên việt giả, ngài được thưởng một phần bổn nguyên chi khí.]
[Cố gắng phát huy, ### hài lòng về tiến độ của ngài.]
Ừm..? Bản nguyên chi khí?
Chưa kịp thắc mắc đặt câu hỏi, Trương Dạ đã tỉnh giấc.
Trần nhà cao ráo với xung quanh trống trải, chỉ có một cánh cửa gỗ, tựa như nơi này chỉ có giường để nghỉ vậy. Ắt là chỗ nghỉ ngơi của bệnh nhân.
"Tỉnh rồi? Tốc độ hồi phục của ngươi khác thường thật." Giọng nói đặc trưng vang lên từ phía sau cánh cửa, theo đó cửa gỗ cũng được đẩy ra.
Bước vào là một người đàn ông trung niên tóc dài, râu ria lộn xộn nhưng về trang phục thì lại khá cầu kỳ.
"Ngài là..?" Trương Dạ nội thể săm soi một vòng kiểm tra, v·ết t·hương chí mạng lẫn xương cốt cũng đã lành lặn trở lại. Hơn hết, tại đan điền của hắn tồn tại một luồng khí bảy màu quẩn quanh như thể đang bồi dưỡng trau dồi đan điền.
Đây ắt hẳn là bổn nguyên chi khí, nhưng tác dụng của nó là gì? Trương Dạ nghĩ thầm.
"Ta là Kim Thiên, nhị trưởng lão của Kiếm Ma Tông. Ngươi sao lại ngất trong rừng?" Kim Thiên nhìn hắn hỏi.
"Ta.. đi săn để luyện tập, sau đó.. ta có chút không nhớ.." Trương Dạ nhăn mày tỏ vẻ không rõ.
"Được rồi, ngươi b·ị t·hương nặng thế cũng không lạ gì. Còn nhớ di tích mà tông chủ nói cho ngươi sao?" Kim Thiên mắt loé hàn quang.
"Có, ta nhớ, là trong Bách Thú Sơn Mạch nhỉ?" Bảy phần thật ba phần dối luôn là lời nói dối khó lường nhất, ánh mắt Trương Dạ không thay đổi nhìn Kim Thiên.
"Đúng, ba ngày sau. Đi cùng ta, nó đã xuất thế hơn 5 ngày rồi, tông ta may mắn chiếm được nên đã giấu đi bằng thuật ngụy trang."
"Ta có một thắc mắc, sao trưởng lão ngươi không tự mà khám phá di tích đi? Thực lực ngươi rõ là cao hơn ta rất nhiều."
"Mọi chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ, có phong ấn làm cho thực lực tiên thiên không được phép vào. Cái này, đừng mở ra, là túi may mắn." Kim Thiên trầm giọng đưa cho hắn túi đồ vật.
"A? Đã thế thì phiền trưởng lão dẫn đường cho ta rồi." Trương Dạ nhận lấy như có điều suy nghĩ.
"Được, tĩnh dưỡng đi. Ba ngày sau khởi hành."
...
Trong toà cung điện rộng lớn xa hoa.
Lúc này bên trong một gian phòng của cung điện đó, thân ảnh cô gái trẻ bao trùm bởi hàn chi cực khí đang thiền định tĩnh toạ. Nàng tựa như tiên nữ không vướng bụi trần.
"Đại tiểu thư, đây là báo cáo của tháng này."
Một tiểu nha hoàn lén lút đẩy cửa, tiếp cận cô gái đưa cho cô một viên ngọc tròn.
Bên trên viên ngọc thể hiện ra hình ảnh của Trương Dạ đang uy dũng chiến đấu chống lại Tô Hàn, cả hành trình hắn đi săn bên trong sơn mạch.
"Quả là người ta nhìn trúng..~" Cô nở một nụ cười mê hoặc, nụ cười làm trăm hoa biến sắc thi nhau đua nở.
"Tiểu thư.. đang cười!? Tên này vậy mà xứng làm trò tiêu khiển cho tiểu thư? Lạc Hoa công tử rõ là ưu tú hơn nhiều!" Tiểu nha hoàn há to miệng bất ngờ nhìn cô gái trẻ.
"Tên này? Gọi cô gia, không phải đệ ấy thì đừng là ai." Hàn băng cực khí tạo thành lưỡi gươm sắc nhọn đưa về trước mắt tiểu nha hoàn.
"Có còn để ta nghe ngươi bất kính, dẫu cho phục vụ ta trung thành đến mức nào. Ngươi sẽ thành n·gười c·hết."
"Tiểu thư tha mạng.. Tiểu Xuân biết tội!" Tiểu Xuân ngồi quỳ xuống run rẩy.
"Được rồi, dừng ở đây đi."
"Vưu bà bà, không ai được phép bắt nạt hay có tâm tư xấu với đệ ấy, ngoài ta."
"Haizz.. ngươi ưu tú như vậy, cớ sao lại dính dáng đến người có vận mệnh hư vô?" Vưu bà bà là một bà lão mù, ngồi bên góc phòng hướng ra cửa sổ thở dài.
"Bà bà cũng nghĩ như thế? Đệ ấy, sẽ sớm hoad rồng bay lượn cửu thiên." Cô gái trẻ mỗi khi nhắc về Trương Dạ liền cười tươi như hoa.
"Dạ đệ.. mau đến đây.. ta nhớ đệ rồi."
Cô ôm lấy viên cầu tròn kia vào lòng, dùi mặt vào trong hít hơi.
.
"Ắt xì!" Trương Dạ hắt xì quẹt mũi, ai đang mắng ta sao?
"Ngươi có thật là ổn chứ?" Tư Mã Như Ý đi bên cạnh dò hỏi.
Bên cạnh Tư Mã Như Ý, còn có một người gọi là Khuynh Thành, bài danh hạng bốn của ngoại môn chi chiến. Cô khá ít nói, hay trầm mặc nhưng thực lực cũng thuộc dạng một chín một mười so với Tư Mã Như Ý.
Tin tức Tô Hàn c·hết vẫn chưa về tông môn, hoặc là đã bị giấu nhẹm đi, Trương Dạ ngẫm nghĩ, khả năng thứ hai xem chừng vẫn cao nhất.
Phải, cả ba đang trên đường đi đến Bách Thú Sơn Mạch dưới sự chỉ đạo của Kim Thiên. Trương Dạ xụ mặt, hắn cứ tưởng ban đầu bản thân là người duy nhất được đặc cách đi, tên này thế mà lại rủ cả ba đi cùng làm hào hứng độc chiếm di tích của hắn tịt ngòi.
"Tới nơi rồi." Kim Thiên dừng bước trước một tảng đá lớn, hắn bèn dùng lực đấm mạnh vào tảng đá chẻ nó ra làm đôi.
Cánh cửa lớn sau đó cũng hiện ra sau tảng đá, bên cạnh cửa còn có bốn con nhân sư mồm trống bốn lỗ.
Kim Thiên hiển hoá ra bốn viên ngọc đỏ, xanh lá, trắng, xanh làm nhét vào miệng từng con.
Bốn viên ngọc toả sáng ra ánh sáng nhàn nhạt. Cánh cửa rung lắc dữ dội dần dần mở ra, trước mắt là một đường hầm với ba thông đạo sâu hút, đen thui.
"Trương Dạ, ngươi đi ở giữa. Hai người còn lại, đi hai bên còn lại đi." Kim Thiên nói xong liền đứng ở đó nhìn chằm cả ba như đang chờ đợi.
Trương Dạ và hai người còn lại lập tức cảm thấy điều bất thường, nhìn nhau gật đầu. Dần dần tiến vào bên trong từng thông đạo đen tối kia, mãi khi tiếng "rầm" vang lên, cả ba mới đi ngược trở ra hội ngộ nhau.
"Ngươi thấy thế nào?" Tư Mã Như Ý lấy đuốc ra nhìn cả hai.
"Ta không chắc được.. nhưng có gì đó kỳ lạ ở đây."
"Các ngươi không thấy à? Kim Thiên sở hữu chìa khoá, biết tường tận di tích, rồi còn.. dường như biết rõ thông đạo này sẽ thông đến đâu vậy. Điều này chẳng giống di tích mới xuất thế gì cả." Khuynh Thành với dáng vẻ bề ngoài đầy đặn, ngũ quan cân đối không quá xuất sắc đáp.
"Sao lại nói thế?"
"Nếu ngươi không biết, thì có thể dứt khoát phân chia như vậy không? Trừ trường hợp hắn ta chia bừa, mà ta thì sao nhất định lại ở giữa chứ?" Trương Dạ một bên gật gù đồng tình.
"Vậy thì đi chung nhé? Nếu có bảo vật ở mỗi thông đạo thì sẽ chia theo thông đạo cũ được Kim Thiên phân chia."
"Được."
"Ta không ý kiến."
"Đi ở giữa trước nhỉ? Tô Hàn không hiểu sao không được gọi mà chỉ gọi 2-3-4, nhưng Trương Dạ huynh mạnh nhất ở đây, ta tò mò sẽ là thứ gì." Tư Mã Như Ý cười nói.
"Đường nào cũng là đường, tùy ý ngươi thôi." Trương Dạ lắc đầu cười cười cất bước dẫn đoàn người đi vào sâu bên trong.
Không một sinh vật, cũng không một chút ánh sáng ngoại trừ ngọn đuốc yếu ớt của cả ba toả ra, hầu như chỉ nghe tiếng bước chân vọng lại và tiếng tim đập.
"Đã đi được một khắc rồi.. rốt cuộc là muốn đi bao xa nữa?" Tư Mã Như Ý thở dài, thông đạo đen tối này như không có điểm dừng, cũng không có sinh vật nào sinh sống làm hắn thực sự sinh ra sợ hãi.
"Ta cảm nhận được gió từ bên trong thổi ra, có lẽ là lối đi khác." Trương Dạ trấn an y.
Cả ba đều không biết lúc này, có một bóng đen to lớn vẫn chầm chậm theo sau quan sát bọn họ.
Không phụ sự kỳ vọng, cả ba nhanh chóng đã thấy được một cánh cửa lớn. Trương Dạ khẽ đẩy cửa, cánh cửa lâu năm đổ sập ùm xuống làm bụi văng mịt mù.
"Khụ khụ.. là pháp bảo thượng cổ chắc.." Trương Dạ ho khan lấy tay phủi đi bụi mịn, đợi đến khi bụi tan, tràng cảnh tiếp theo là thứ làm hắn sốc vì độ man rợ kinh hoàng.
Bên trong là khuôn viên hồ nước và hai bên bờ, thây khô chất đống, xương người rải rác tràn cả hồ nước màu đỏ. Họ đều có đặc điểm chung là khoé miệng bị kéo lên đến tận mang tai.
Là một gia tộc nào đó sao? Trương Dạ nghĩ thầm phỏng đoán.
"Thế này.. cũng quá ghê rợn rồi.. quá nhiều người, rốt cuộc là chuyện gì?" Khuynh Thành hốt hoảng nhìn đống xương khô, tay che miệng.
"Ta.. có đẹp không?" Một giọng nói nhỏ nhẹ bỗng vang lên từ phía cánh cửa sau lưng khi cả ba đã bước vào.
Trương Dạ bàng hoàng nhìn về phía sau, chỉ thấy đối phương có dáng vóc cao lớn khoảng 2m50, dùng chiếc mặt nạ che ngang mặt, tay cầm chiếc kéo lớn dính đầy máu.
"Cái!? Là ai? Ngươi là ai?" Tư Mã Như Ý được một phen hết hồn rút kiếm ra hét lớn.
"Ta có đẹp không?" Đối phương dường như không nghe thấy mà chỉ lặp lại một câu hỏi.
"Không thấy mặt thì làm sao biết được chứ?" Trương Dạ rút chuôi đao ra cảnh giác.
Đối phương nghe thế khựng lại, tay đưa lên tháo chiếc mặt nạ xuống để lộ khuôn mặt trắng toác với khoé miệng rộng tới mang tai, là một người phụ nữ cao kều.
"Ý ngươi là ta không đẹp!?"
Ả bỗng phát điên nhào vào Trương Dạ, tay cầm kéo đâm về hướng cổ họng Trương Dạ. Tốc độ của ả nhanh như chớp, chỉ một cái chớp mắt đã lao đến người Trương Dạ sượt qua cả hai người kia.
"Là quỷ.. gặp quỷ rồi!" Trương Dạ dùng đao đỡ lại chiếc kéo kia, nhưng sức lực của ả như thái sơn làm Trương Dạ chống đỡ run rẩy khó khăn.
"Mị Tư Kiếm!"
"Quang Ma Trảm!"
"Không si nhê.. thực lực của nó là tiên thiên!!"
Hai người còn lại dùng kiếm chém liên tục vào người con quỷ giúp hắn. Dường như không cảm nhận được đau đớn, con quỷ miệng rộng lấy sức từ đâu dồn xuống đánh bay thanh đao của Trương Dạ.
"Phập"
"ARGH!!!!"
Ả cầm kéo đâm vào bên khoé miệng Trương Dạ dùng lưỡi kéo sắc bén kia rạch dần lên một đường nhỏ khiến Trương Dạ sợ hãi đau đớn hét thảm.
"Chạy!! Ba chúng ta đánh không lại!!"
Trương Dạ hoảng sợ, dùng toàn bộ sức lực có từ trước đến giờ thoát ra khỏi người con quỷ, một bên máu tươi từ khoé miệng bị đứt không ngừng chảy xuống nhễ nhại.
Sau khi hét lớn một tiếng, hắn cắm đầu bỏ chạy hì hục về hướng gió thổi sâu bên trong thông đạo nhằm tìm lối thoát.
"C·hết thật, cái quỷ gì kia!? Là quái vật trấn giữ di tích sao!? Sao lại chỉ nhắm vào ta chứ!?"