"Thế này thì đủ cho ta xài cả năm không sợ hết." Trương Dạ cầm chiếc nhẫn trong tay săm soi.
Đồ đã được đưa đến, nhẫn trữ vật cũng được vận chuyển loại cấp cao hơn với 30m không gian, bên trong đầy ắp Chân Khí Đan và vài loại đan dược không rõ danh tính.
Bởi Trương Dạ là một tên không có chút kiến thức thường nào về đan dược.
"Cũng may là có thứ này, còn không ta thật sự chẳng biết làm thế nào."
Trương Dạ một tay cầm Bách Đan Toàn Thư quyển, một tay kiểm kê lại đan dược bên trong từng loại, khổ não thở dài.
Quyển sách quá dày, làm hắn phải vạch đi vạch lại kiểm tra cả buổi mới rõ được hầu hết công dụng và hình dáng từng loại đan dược.
Vũ khí chất đống thành hàng phía trong, nhưng chỉ có hai kiện làm hắn để mắt tới. Một thanh trường kiếm đen nhánh đơn giản hoạ tiết và một thanh đoản kiếm sắc nhọn màu trắng thuần.
"Hắc Tinh và Bạch Nguyệt sao?" Sờ lấy hai kiện pháp bảo hoàng giai thượng phẩm trong tay, Trương Dạ có vẻ thích thú với hai thứ này.
Hắn nóng lòng muốn đem đi trải nghiệm nhưng hiện tại bắt buộc phải thu liễm, không được để lộ quá nhiều, sẽ chỉ dẫn tới nghi ngờ không đáng.
Nhưng thứ Trương Dạ nhắm đến từ đầu không phải những thứ này.
Hắn sau một hồi lục lọi tìm kiếm trong đống đan dược kia, bỗng hưng phấn lấy ra một viên đan dược màu vàng tỏ ra mùi hương khó chịu.
"Đây rồi!! Tôi Cốt Đan!!"
Thứ này không dễ tìm đuợc, chỉ có đại sư luyện đan mới có thể luyện ra được thứ đan dược ngũ phẩm này, cũng là phần thưởng hạng nhất bài danh hắn từng bỏ lỡ kia.
Có được thứ đan dược này sẽ khiến thực lực ta như hổ mọc thêm cánh, tư chất rác rưởi, tạm biệt!
Đan dược không như pháp bảo hay võ kĩ, chúng được chia thành cửu giai. Mà luyện đan sư thì lại phân ra thành 5 cấp độ: Luyện đan học đồ - luyện đan sư - Luyện đan đại sư - Luyện đan tông sư - Luyện Đan đại thần.
Tương tự với mỗi chức nghiệp khác, nhưng trên Nam Vực chỉ tồn tại vài móng đại sư, tông sư giả. Cấp độ đại thần dường như chỉ là tồn tại truyền thuyết.
Trương Dạ không lảm nhảm, trực tiếp ngồi xuống phục dụng cỗ đan dược này vào trong miệng.
"Tuyệt vời.."
Viên đan dược được đưa vào miệng hoá thành chất lỏng vàng hoà tan vào trong nội thể hắn. Dịch thể màu vàng phân rã chảy khắp toàn cơ thể Trương Dạ làm hắn thoải mái tận hưởng.
"Rắc!"
Nhưng chưa được bao lâu, bỗng xương cốt hắn nứt vụn từng chút mỗi nơi mà chất lỏng kia đi ngang, dịch thể màu vàng cũng bám vào phần xương cốt thiêu đốt nóng hổi.
"ARGH!!! CÁI Đ!!"
Trương Dạ không lường được hét một trận thảm thiết, cảm giác này hắn đã từng trải qua một lần nhưng thật sự là vẫn không thích nghi nổi.
Từng khúc xương cứ lành rồi lại vỡ ra liên tục, kéo dài đến một khắc sau thì cũng đỡ hơn được phần nào bởi hắn đã dần làm quen được.
Cố nhịn không ăn đan dược chữa trị để tối ưu hiệu suất của Tôi Cốt Đan, Trương Dạ nằm thảm ra sàn đất thở dốc.
Xương cốt của Trương Dạ giờ phút này đã trở nên cứng rắn hơn, lực lượng cơ thể cũng phát triển hơn lần trước không chỉ gấp hai.
Tuy có thứ xảy ra ngoài ý muốn, nhưng Trương Dạ hắn đã thành công thay da đổi thịt.
Tư chất của hắn bây giờ đã được cải thiện đôi chút, con đường tu luyện sau này cũng đã dễ thở hơn, không còn vướng mắc vụ tư chất thấp kém nữa.
"Tạp chất sao?"
Một mùi hăng xộc lên mũi làm hắn nhăn mặt nhìn xuống, cả cơ thể hắn bị bao quanh dính nhớp bởi chất nhầy đen thui có mùi kinh khủng.
"Quỷ sai, vào đây."
Trương Dạ tạm thời bỏ qua vấn đề này, dù sao chỉ có mỗi hắn ở đây, nên ở bẩn vẫn được ngoại lệ cho phép.
Hắn vận Linh Nô Ấn gọi hai con quỷ cao kều vào bên trong, nhị quỷ cảm ứng được lập tức bước vào.
Nhị quỷ không chần chừ, xúc tua và kéo cùng lúc đâm mạnh vào tim chúng, kết thúc sinh mệnh một cách quyết đoán.
Có thể thấy được Linh Nô Ấn đáng sợ đến nhường nào, ấn ký làm cho n·ạn n·hân phải quy phục hoàn toàn từ thần trí cho đến thể xác.
Máu đen toé ra ngoài, Trương Dạ vô cảm nhìn hai bề tôi trung thành ngã xuống.
"Vô Tự Ma Kinh!"
Trương Dạ ngồi xuống chạm tay vào hai cỗ t·hi t·hể vận chuyển công pháp, luồng tử khí dần dần được hút vào dung hoà với lực lượng biến dị của bản thân khiến nó trở nên lớn mạnh hơn.
Hai luồng khí xanh lục bỗng từ đâu chui vào bên trong cơ thể Trương Dạ, chúng bắt đầu bài xích mà động loạn quấy phá bên trong nội thể hắn.
"Cho ta dung hợp!"
Trương Dạ mỉm cười, hắn biết bản thân đặt cược đúng rồi. Luồng quỷ khí lục sắc nhanh chóng bị nghiền ép cho ngoan ngoãn nhập vào lực lượng biến dị của hắn, chân khí của Trương Dạ bây giờ đã biến hoá thành một loại màu trắng khói.
Chưa dừng ở đó, hắn dùng Hắc Tinh mổ xẻ cơ thể của quỷ sai lấy ra hai viên nội đan to tướng. Vô Tự Ma Kinh lại được vận chuyển tự động hút sạch cỗ năng lượng to lớn tàn bạo phía bên trong.
Hắn không yêu cầu quỷ sai lấy nội đan ra trực tiếp đưa, là vì muốn thử độ sắc bén của hai kiện pháp bảo mới này, đúng như kỳ vọng, lưỡi kiếm dễ dàng xuyên thấu được lớp da quỷ rọc tới phần nội tạng phía trong.
"Đùng!"
Quỷ khí, chân khí thẩm thấu làm đan điền được lấp đầy nổ một tiếng to, khí tức từ bát trọng theo đó cũng tấn thăng lên cửu trọng, ngỡ như kết thúc, đan điền hắn vẫn tiếp tục điên cuồng tăng vọt chân khí bên trong.
Chẳng mấy chốc đã đầy ấp chân khí, hắn từ bát trọng trùng phá một đường lên cửu trọng đỉnh!
"Nếu lão già kia nói là thật.. thì ta phải kiềm lại.."
Trương Dạ thở nhẹ một hơi, cảm giác luôn no căng như tùy thời có thể bước qua trang mới bất cứ lúc nào. Vì trang mới kia, hắn biết là Tiên Thiên chi cảnh.
Cảnh giới Tiên Thiên không quá phức tạp, nếu Hậu Thiên mà là tụ chân khí vào đan điền để dưỡng thể, thì Tiên Thiên sẽ là tạo ra tiên thiên chi khí nhằm thuế biến lột xác, nói nôm na là phân định khoảng cách giữa người phàm và người có dị năng.
"Cái kéo này có chỗ dùng."
Trương Dạ nhặt chiếc kéo thu vào, ba tên quỷ sai nhanh chóng chỉ còn lại cái bóng đen ẩn nấp bên dưới bóng hắn.
Tác dụng của con quỷ ảnh này nếu như dùng đúng, còn lớn hơn cả việc sở hữu thuộc hạ tiên thiên cao giai!
Trương Dạ thu dọn hai cái xác vào bên trong nhẫn trữ vật, tiện thể móc ra cho mình viên đan dược chữa thương Hồng Y Đan nhằm khôi phục lại v·ết t·hương đáng sợ trên khuôn miệng.
Dường như chưa đủ đẳng cấp, đan dược sau khi được phục dụng chỉ tạo ra một ít cảm giác ấm nóng nơi bụng liền không có gì thay đổi.
"Ta thế này..thật là quá doạ người rồi."
Khuôn mặt với khoé miệng bị rạch tới mang tai vẫn như thế, Trương Dạ thở dài đeo vào chiếc mặt nạ mặt quỷ, che ngang nửa phần dưới khuôn mặt.
Trương Dạ hắn sau kiện vừa rồi khí tức đã thay đổi rõ rệt. Từ cuồng bạo khí tức tím đỏ giờ đã thành màu trắng khói điềm đạm, thêm chiếc mặt nạ quỷ càng làm hắn dường như trông giống một con quỷ nhìn sâu không thấy đáy hơn.
Mặc cho mình nội môn y phục, Trương Dạ cất bước đi đến Tàng Thư Các không nhanh không chậm.
Cao tầng dường như đã truyền tai nhau mọi chuyện, Các lão cung kính cúi chào hắn, duy trì vẻ im lặng, trong mắt đâu đó vẫn thấy được một tia tiếc nuối.
Các lão hắn không rõ là ai, chỉ biết rằng ông đã ở đây từ rất lâu, cũng là người đối xử với hắn và Chúc Ly nhẹ nhàng nhất. Nên Trương Dạ hoàn toàn không có ác cảm với ông, nhìn vào mặt ông có lẽ đã phần nào đoán được phần tâm tư.
"Ngươi có phải là cảm thấy tức giận?" Trương Dạ mỉm cười nhìn Các lão.
"Tiền bối, ngài đừng trêu chọc lão già như ta." Các lão chắp tay cúi đầu với hắn.
"Ta có nhiệm vụ cho ngươi. Tùy thời sẵn sàng tinh thần để liều c·hết đi." Trương Dạ đi ngang qua lão bước vào bên trong Tàng Thư Các.
"Tuân lệnh.. Nguyện vì Kiếm Ma Tông hy sinh không chối từ." Các lão đáp.
Hắn để lại Các lão phía sau, không cố kỵ bước lên trên tầng 4, tầng cuối cùng của Tàng Thư Các.
Nơi này không nhiều gian sách như các tầng khác, chỉ trưng bày đúng hai bộ công pháp tên Tử Dực Thiên Ma Kiếm và Hoàn Nô Cực Ma Công.
Tử Dực Thiên Ma Kiếm là kiếm kĩ thiên giai thượng phẩm, người tạo ra bộ kiếm kĩ này được ghi chú rằng là người từng một kiếm chém bát hoang, gọi Thiên Ma, đây là một trong số tam kiếm kĩ của ông ta.
Mọi thứ có vẻ bình thường, cho đến khi Trương Dạ mở quyển Hoàn Nô Cực Ma Công ra thì bất ngờ chấn kinh.
"Đây.. chẳng phải là Kiếm Ma Kinh sao!?" Trương Dạ mắt lướt trên từng hàng chữ run rẩy lẩm bẩm, vậy thì thứ họ cho đệ tử ta tu liền là công pháp thiên giai?
Nhưng thoáng na sau đó, Trương Dạ trầm mặc lại hiểu rõ lý do vì sao, khẩu quyết còn lại tiếp tục khai sáng cho hắn.
Cái kia không phải Kiếm Ma Kinh cái rắm gì, là một đoạn công pháp để dưỡng nô, thậm chí còn tàn ác hơn Linh Nô Ấn.
Người tu tập Kiếm Ma Kinh sẽ chia bảy phần chân khí qua cho chủ nhân của chúng khi vận khí, tùy thời có thể làm mịt mờ thần trí của nô đối với chủ thượng tu luyện bản Hoàn Nô Cực Ma Công mỗi lúc gặp nhau.
Dĩ nhiên công pháp vẫn có hạn chế, nhất định phải là Hậu Thiên võ giả tu luyện, vốn quyển công pháp này không mạnh mẽ ở chỗ nó hút bao nhiêu khí, mà đáng kinh ở chỗ nó là một bộ công pháp tín ngưỡng, dễ dàng truyền lan cho mọi người.
Trương Dạ nhíu mày, bản thân hắn cũng đã tu loại công pháp này hơn ba năm, nô ấn chắc cũng đã thấm sâu lớn mạnh rồi.
[Ngươi không cần lo. Ngươi không dính nô ấn nào đâu.] Bất Nhĩ bất ngờ lên tiếng.
"Sao ngươi khẳng định như thế?" Trương Dạ đáp.
[Từ lúc Vô Tự Ma Kinh xuất hiện, nó đã cắn nuốt hết thảy chuyển hoá thành năng lượng của nó rồi.]
Trương Dạ như có điều suy nghĩ, trầm ngâm một lúc rồi đi xuống tầng 4 chọn cho mình những thứ cần thiết.
Xuất Khởi Tùy Phong thân pháp, Độ Ma Kiếm Trảm là thứ hắn chọn sau một giờ phân vân. Trương Dạ muốn học hết toàn bộ võ kĩ, nhưng hắn không có thời gian cho việc đấy.
Hắn có được kiếm kĩ của Kiếm Ma lão tổ, nhưng điều khốn nạn lại là, kiếm kĩ của lão hầu hết đều dựa vào tiêu dao ý cảnh mà lão ngộ ra. Mà đường Trương Dạ đi thì lại không hợp với hai từ "tiêu dao".
Các quyển võ kĩ khác thì còn chả bằng của Trương Dạ hắn, lão già này vốn không nổi danh về mặt kiếm thuật.
Vốn dĩ Trương Dạ còn mang tâm tư tìm nốt Khoái Kiếm tàn quyển còn lại để hoàn thành bộ kiếm kĩ vô giai, lại thất vọng ra về.
Bước ra khỏi Tàng Thư Các, Trương Dạ tiếp đến một đường thẳng hướng Binh Khí Các.
"Nguyệt đao của ta cũng sứt mẻ từ lần đánh nhau với Tô Hàn rồi.. làm cái mới thôi."