Binh Khí Các vẫn một màu đỏ nóng hổi của nhiệt độ toả ra, kiến trúc đơn giản thô sơ đến độ có thể xem là nghèo nàn.
Trương Dạ bước vào bên trong cửa, nhìn ngắm từng loại binh khí đang được trưng bày. Vô hình chung cảm nhận được từng loại áp lực toả ra từ những v·ũ k·hí khác nhau.
"A? Thứ cho Đồ Sơn không tiếp đón ngài chu đáo, lão tổ." Đồ Sơn hơi bất ngờ từ trong đi ra, cung kính chắp tay.
"Đừng nhiều lời, nay ta đến có việc." Trương Dạ vứt ra hai bản thảo cho Đồ Sơn.
"Ta cần một thanh nguyệt kiếm, tương tự thứ này, và một đôi giày có thể gia tăng tốc độ. Ngươi cứ lấy đống này mà rèn." Hắn rút thanh nguyệt đao dưới hông ra đưa cho Đồ Sơn, sau đó búng tay làm hàng đống pháp bảo hiện chất chồng dưới sàn.
"Ta muốn chất lượng phải cực tốt, đừng tiếc tài nguyên vì đại cục."
"Cái này.. có thể sẽ mất chút thời gian. Bản vẽ này cũng là lần đầu ta thấy.." Đồ Sơn cầm bản thảo vạch ra, mắt sáng lên phấn khích.
Kiến thức, đối với chức nghiệp phụ trợ hoàn toàn là báu vật vô giá. Họ chuyên tâm cả đời nghiên cứu, thích nhất là những thứ mới lạ chưa có trong sử sách.
"2 tháng, ngươi chỉ có hai tháng." Trương Dạ dứt câu xoay người rời đi.
An bài cho ta coi như xong, giờ là đến phần hay ho. Trương Dạ thầm nghĩ, đôi chân hắn đã bất giác đi tới đại điện, tìm đến bảo khố của tông môn.
"Lão tổ." Ngũ trưởng lão trông coi bảo khố khom người tỏ ý chào.
"Ta cần lượng lớn linh thạch để mua vật liệu bố trí trận pháp." Trương Dạ nhìn ngũ trưởng lão gật đầu, mặt nói dối không chớp mắt.
"Vâng, tiền bối thong thả. Như này có đủ không?" Ngũ trưởng lão tiện tay vung ra hai chiếc nhẫn trữ vật dò hỏi.
Bên trong hai nhẫn tổng là 70 vạn linh thạch, bằng với nửa năm phí sản lượng của tông môn khi đang duy trì 2 mỏ linh thạch.
"Ừm" Trương Dạ lòng nổi sóng nhận lấy hai chiếc nhẫn, lần đầu hắn sở hữu lượng tài sản khổng lồ như thế này, củ khoai nóng có chút khó cầm.
Khách sáo vài câu, hắn quay người đi khỏi Binh Khí Các ra khỏi tông môn.
Đích đến tiếp theo, Lạc Vương thành!
.
Bên trong đại điện Kiếm Ma Tông,
"Tông chủ, có phải rất kỳ lạ hay không?" Đại trưởng lão Thiên Khải kiếm vương vấn.
"Phải, ta cũng thấy thế. Thậm chí ta còn nghĩ đấy là hậu chứng của việc bị phong ấn quá lâu.." Hoắc Thường Sơn ngồi trên ghế cao trầm ngâm.
"Tiếp tục quan sát, tốt nhất đừng nên bình luận đoán mò đoán non."
Lạc Vương thành là một toà thành trì rộng lớn với dân số cán mốc hàng vạn người, mức sống nơi đây không thấp, vì thế nạn giàu nghèo tồn tại một cách rõ rệt.
"Lạc" trong Lạc Vương, là lạc thú.
"Đứng lại, bẩm báo thân phận." Hai tên hộ vệ chắn thương ngang ngực Trương Dạ cản hắn lại.
Lộ trình đi mất hơn hai ngày, Trương Dạ từ lúc nhận tiền đã không dửng dưng chờ đợi phút giây nào mà lập tức lên đường.
Giờ này mà còn canh gác bằng hộ vệ? Đúng là dư tiền.. Trương Dạ nghĩ thầm chế giễu.
"Thiên Huyền, Kiếm Ma Tông nội môn đệ tử." Trương Dạ lấy lệnh bài ra đưa lên.
"Làm chậm trễ công tử!" Hai tên hộ vệ thu thương lại, lùi người nhìn thẳng hướng khác tránh gây chuyện với tên ôn thần này.
Kiếm Ma Tông, tuy lụi bại nhưng vẫn là một phương có thế lực nổi tiếng tàn bạo. Kể cả trong sự kiện gần đây, nghe bảo cũng có phần của Kiếm Ma Tông.
Trương Dạ không để ý, đi vào trong thành lũy, cảm giác đi đường lúc ở Địa Cầu vô ý lại sượt qua đại não. Không khí này, cũng y như lúc đó, náo nhiệt phồn hoa.
Thở dài một tiếng, hắn vào tửu quán chọn cho mình một góc bàn. Xem xét một lượt tuỳ ý gọi vài món ăn để câu tên tiểu nhị ở lại.
"Này, ngươi biết rõ tình báo trong thành này chứ?" Trương Dạ nhìn tiểu nhị hỏi.
"Cái này.. ta là người mới nên.." Tiểu nhị xoa tay cười cười muốn trốn tránh.
Trương Dạ lắc đầu lấy ra 50 khối linh thạch, đủ bằng 1 tháng lương của tiểu nhị, mắt hắn lập tức sáng lên.
Quả nhiên dù có thay đổi đến mấy, bản tính tham lam luôn là thứ bất biến trong mọi phương thế giới.
"Khách nhân ngài muốn biết gì?"
"Một vài chỗ mua đan dược, v·ũ k·hí tốt nhất. À, ta muốn bán thông tin, loại thông tin quan trọng đấy." Trương Dạ nghĩ nghĩ nói.
"Đan Phường và Khí Phường, nhưng ta khuyên ngài nên đến buổi đấu giá của Ngân Lam thương hội sắp tới, không chắc sẽ có thứ ngài tìm, nhưng toàn đồ tốt! Về chỗ thông tin, ta kiến nghị ngài nên đi Hắc Phường, rất tuyệt mật a." Tiểu nhị nhận lấy linh thạch vui vẻ nói.
"Bao lâu nữa diễn ra đấu giá?"
"3 ngày nữa ạ!"
"Được rồi, ngươi lui đi." Tháo chiếc mặt nạ tận hưởng bữa ăn bên một góc tối, tránh ánh mắt săm soi của người ngoài.
Trương Dạ nhanh chóng đã kết thúc một ngày dài đằng đẳng của hắn bằng bữa cơm nhạt nhẽo.
Sáng sớm tinh mơ, giọt sương còn lắng đọng lại trên tán lá bởi cơn mưa rào đêm qua, thấp thoáng qua cửa sổ có thể thấy bóng dáng một thanh niên đang thiền định tĩnh toạ cạnh giường.
"Vẫn còn sống." Thở nhẹ một hơi, Trương Dạ lẩm bẩm.
Mỗi ngày hắn đều cảm thấy việc bản thân còn sống đến hiện tại như một phép màu, tên sinh viên non nớt ngày nào giờ đã trở nên chín chắn hơn một ít.
Hắn bước xuống rời khỏi giường, đâm ra khu đường phố đông đúc tấp nập người qua lại.
"Kẹo kéo dẻo đây!!! Chỉ 1 linh thạch 1 cây!"
"Hàng mới về, chư vị giúp ta một món!"
Trương Dạ băng qua dòng người đi về một hướng, có sẵn ý định trong đầu, nơi hắn đang đến là Hắc Phường.
Hắc Phường tương truyền có cao thủ Niết Bàn đứng sau duy trì, làm mọi việc nếu có yêu cầu, là một thế lực lớn rải đầy khắp Huyễn Tiên lục địa, đây dường như chỉ là một chi nhánh nhỏ.
Đó là một ngôi nhà lớn nhiều tầng, để mà nói thì nó giống như là một khách sạn thượng hạng hơn là một phường thị trong tưởng tượng của Trương Dạ.
Trương Dạ bước vào bên trong đến trước quầy tiếp tân, đầu đã sắp xếp xong xuôi điều cần nói.
"Khách quan cần gì?"
"Ta muốn bán thông tin." Trương Dạ nhìn một lượt đánh giá xung quanh và con người nơi này.
Cũng may cô thuộc dạng người thường, hắn cứ ngỡ tiên thiên nơi nào cũng có, như các bộ tiểu thuyết mọc đầy đất sau khi nhân vật chính ra khỏi tân thủ thôn.
"Là thông tin loại nào? Ma thú? Tung tích? Bảo vật?"
"Là loại thông tin tuyệt mật ảnh hưởng đến cả đại cục Nam Vực. Gọi chưởng quỹ các ngươi ra đây." Trương Dạ móc ra lệnh bài chứng minh thân phận giơ lên.
"N-ngài đợi một chút!" Tiếp tân rùng mình khi thấy chữ Kiếm Ma trong lệnh bài, bèn chạy đi báo cáo.
Lát sau, lão già béo bụng bước ra ngoài với bộ trang phục và trang sức khiến người khác nhìn vào lập tức đỏ mắt.
"Tiền chưởng quỹ, là người này.."
Tiền!
Trương Dạ nghĩ, chắp tay hành lễ với đối phương.
"Ngươi muốn bán thông tin lớn? Đi theo ta." Tiền chưởng quỹ gật đầu, dẫn hắn vào bên trong một gian phòng kín đặt mông xuống.
"Được rồi, vào chuyện chính. Ngươi có thông tin gì? Tốt nhất là làm cho ta hài lòng."
"Trước hết, ngài có đủ tài lực trả ta sao?" Trương Dạ không khách khí hỏi thẳng.
"Hả? Tiểu tử.. ngươi đang nghi ngờ cơ nghiệp Hắc Phường chúng ta? Thực lực không có.. nhưng tiền thì chúng ta không thiếu."
"Không, ta chỉ nhắc ngài trước thôi. Kiếm Ma Tông hai tháng nữa sẽ có lệnh triệu tập lớn đi đánh chiếm mỏ linh thạch phía Tây của Trung Đô." Trương Dạ híp mắt cười.
"Ta nghĩ ngài hiểu điều này là gì."
"Căn cứ vào đâu mà ta nên tin ngươi đây? Phải biết Kiếm Ma Tông các ngươi im hơi lặng tiếng đã được một quãng thời gian dài rồi." Tiền chưởng quỹ nhăn mày nhìn Trương Dạ.
Cơ mật của tông môn không phải ai cũng có thể nắm được, huống chi một tên đệ tử nội môn như đối phương.
"Ngài có thể cho người đi kiểm tra. Còn về tại sao nên tin ta? Không có, ngài cược để lấy lợi hay không, là do ngài. Dẫu sao ta cũng định đi bán cho kẻ khác nếu phi vụ thất bại. Người muốn lợi, chắc chắn không chỉ có riêng ngài." Vứt lấy mảnh giấy da cho Tiền chưỡng quỷ, Trương Dạ lười biếng nói.
Tiền chưỡng quỷ chộp miếng giấy da, đưa ra phía sau cửa cho một bóng đen thì thầm to nhỏ.
"Ta phải xác nhận, cần 3 ngày. Nếu mỏ linh thạch kia là thật, lời nói của ngươi sẽ có giá trị hơn 4 phần."
"Ngài thong thả. Ta còn ở nơi này sau khi đấu giá kết thúc. Hy vọng ta nhận được câu trả lời trước đó. Và còn.. lợi tức, ta muốn một pháp bảo phòng ngự, phá giới phù ít nhất 10 tấm, một quyển dịch dung công pháp. Được chứ?"
"Chuyện đơn giản." Tiền chưỡng quỷ gật đầu, bước ra khỏi gian phòng riêng tư.
"Nếu chuyện ngươi nói là thật.. các thế lực sẽ dậy sóng.."
"Chắc chắn sẽ xảy ra, và lần sau giao dịch. Thiên Huyền ta không muốn bất kì ai nhắm vào cổ mình phía trên đâu, chưỡng quỷ." Trương Dạ sượt qua người hắn tỏ ra một tia uy áp, đi ra khỏi Hắc Phường.
"À khoan.. nhắc ngài một thứ như lòng thành đảm bảo cuộc giao dịch của hai ta, Kiếm Ma lão tổ phục sinh rồi. Chưỡng quỷ có tay trong mà nhỉ? 20 tấm phá giới phù."
Tiền chưỡng quỷ trầm mặc, nếu là Kiếm Ma lão tổ phục sinh thì thật sự phiền phức, lời tên nhãi này cũng sẽ đáng tin hơn.
Dĩ nhiên Trương Dạ chỉ muốn phát tiết cho đỡ cay cú, Trương Dạ hắn hoàn toàn không có đủ thực lực để làm thế. Đối phương bên trên tạo ra một loại uy áp sánh bằng với Hoắc Thường Sơn, làm cả cuộc giao dịch hắn đều phải soi xét lại lời nói.
"Sột xoạt"
Mảnh áo bên dưới bỗng bị thứ gì níu lại, Trương Dạ bèn cúi xuống kiểm tra.
"Đại ca ca.. ngươi có mùi khác biệt." Một thiếu nữ khoảng chừng 16 tuổi kéo áo hắn, mắt tròn nhìn Trương Dạ.
"Cái..? Đi chỗ khác chơi." Trương Dạ ngẩng người, cảm giác này lâu rồi hắn mới cảm nhận lại lần của Chúc Ly, đối phương không như sư tỷ, là hoàn toàn không có thực lực nên mới làm hắn không cảm nhận được khí tức.
"Không.. đại ca ca, huynh dẫn theo ta đi! Huynh có mùi khác với đám người ở đây, chắc chắn là đại cơ duyên của ta!" Thiếu nữ tinh nghịch ôm hông hắn không buông.
"Ngươi biết ta là ai không? Và.. ngươi làm được gì cho ta?" Trương Dạ cởi bỏ mặt nạ để lộ khuôn miệng toét lên mang tai của mình.
"A.. Kuchisake.. Onna?" Thiếu nữ run sợ nhìn lên khuôn mặt hắn, hai tay run rẩy nhưng vẫn không buông ra.
Một bên Trương Dạ mở to mắt kinh ngạc trước câu đối phương vừa nói. Hắn đến đây cũng khoảng thời gian, theo điển tịch và trí nhớ của Kiếm Ma hoàn toàn không có từ nào như thế.
Mà từ này, còn rất quen thuộc với thế giới cũ của Trương Dạ. Vội đeo mặt nạ trở lại, mắt Trương Dạ loé lên một đạo hàn quang.