Trương Dạ xoay người lại rút chuôi kiếm ra cảnh giác khi khoảng cách đối phương đã sát ngay bên cạnh.
Khoảnh khắc hắn quay đầu lại thì không có một ai phía sau, giọng nói quỷ dị cũng im bặt đi.
"Là ảo giác?"
Thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, Trương Dạ trút kiếm vào vỏ xoay ra trước tiếp bước.
Một màn thất kinh làm tim hắn nhảy khỏi lồng ngực.
Gương mặt trắng bệch, cùng với hai chiếc răng nanh nhọn hoắc, trên đầu trụi lũi tóc bị hóp vào một phần, hai bên hốc mắt rỉ máu đang dí sát mặt Trương Dạ cười nhe răng.
"TA ĐỆT EM NGƯƠI!" Trương Dạ giật bắn người mắng một tiếng, rút kiếm ra chém một đường về trước.
Đường kiếm hư ảo vung xuống chém xuyên cả người thứ quái dị trước mắt.
Ngỡ như mọi chuyện đã kết thúc, hai phần cơ thể b·ị c·hém đứt đôi rung lắc, từng khối thịt nhão, tế bào bên trong đưa xúc tu ra kết nối lại với nhau trở về nguyên vẹn.
Trương Dạ đâu chỉ đứng ngắm, sớm đã cao chạy xa bay về trước không đoái hoài lại phía sau.
"Ca ca ngươi g·iết ta rồi.. đền mạng cho ta..." Giọng nói mềm mại phiêu dật phía bên tai Trương Dạ làm hắn kinh hãi.
Rõ ràng bản thân vừa mới chém nó làm đôi, thế mà lại bám theo rồi? Cái sức mạnh hồi phục gì đây!?
"Ca cái rắm! Lão tử là con một!" Hiển hoá ra mười trương Phá Giới Phù, Trương Dạ truyền chân khí vào trực tiếp biến mất tại hiện trường không xa 100m.
Để đảm bảo, hắn sử dụng thêm ba tấm nữa tạo khoảng cách cho an toàn.
Bầu trời bấy giờ cũng đã bị bao phủ bởi bóng đêm, hiện giờ là canh ba, lại có mưa rào, khiến cung đường hiện tại hắn đi chỉ có một màu tối đen cùng với tiếng mưa lã chã ồn ào.
"Chơi với ca thật vui.." Giọng nói lần nữa vang lên, tâm thần Trương Dạ rung động cực độ sợ hãi.
Thứ này rõ ràng bám theo hắn dai như đĩa!
Con quỷ từ ban đầu không hề đi đâu, vẫn luôn trèo trên lưng hắn, mỗi lần dịch chuyển hắn đều mang theo con quỷ mà đi.
Phập!
Một tiếng phập vang lên, máu tươi bắn toé ra cùng với giọt nước mưa đang đổ xuống. Vai Trương Dạ bị hai chiếc răng nhọn cắm sâu vào, thậm chí phần xương cốt đều cảm nhận rõ chiếc răng nhọn kia bên trong.
"ARGH!!!!" Trương Dạ hét thảm một tiếng, tay cầm kiếm chém về con quỷ phía sau để nó rời khỏi người hắn.
Đạo kiếm mang hư ảo sượt qua dễ dàng cắt đứt sinh vật quái dị.
Con quỷ có vẻ không quan tâm, phần thân b·ị c·hém đứt lần nữa rơi xuống đất, Trương Dạ nhanh chóng dùng tay chém nốt phần đầu con quỷ ra khỏi vai.
Nuốt một viên đan dược, tiếp tục phục dụng liên tục Phá Giới Phù chạy trối c·hết khỏi nơi này.
Tay phải Trương Dạ hiện tại xem như liền phế, v·ết t·hương cơ bản là quá sâu để có thể lành lại ngay lập tức chỉ với đan dược.
"Xúi quẩy.. không chém c·hết được thứ đó.. nó là cái gì cơ chứ!?"
Tạm thời hắn xem như an toàn, sau hai phút không thấy thứ kia đuổi theo thì cũng tìm cho mình một vị trí dưới tảng đá phía trên nhô ra thành mái đủ để che mưa.
"Gặp ma thú thì còn biết đường đánh.. cái thứ ma quỷ kia, ta rõ ràng là không có thông tin." Trương Dạ dùng băng vải bó lên miệng v·ết t·hương cầm máu kết hợp với đan dược tối ưu hiệu quả.
"Thủy Thanh Cốc, trong trí nhớ của Kiếm Ma lão tổ rất thuận lợi dễ đi. Hơn 1000 năm này, đã có chuyện gì xảy ra sao?"
Trương Dạ đưa ra một vài suy đoán liên quan đến chuyện năm xưa, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức suy đoán.
"Chuyện xưa bỏ qua, quan trọng hiện tại phải tránh được kiếp này.." Trương Dạ nghĩ nghĩ, bỗng, hắn chú ý đến bên cạnh người có một đạo bóng trắng ngồi bên cạnh.
"Cho ta nghỉ ngơi một chút được không?" Trương Dạ mỉm cười đối với bóng trắng lịch sự hỏi.
Bóng trắng xoay qua nhìn hắn, gương mặt người phụ nữ không có tròng mắt lộ ra cười toe đầy đáng sợ.
"Aizz.. mẹ nó, các ngươi là muốn dày vò tiểu gia ta.. cười cái chó gì!?" Trảm một kiếm gặt đầu người phụ nữ này, nhưng kiếm vừa vung ra liền xẹt ngang cổ cô không tổn hại.
Như thể đang chém vào không khí.
Một luồng khí đen từ người phụ nữ thổi qua bay lửng lơ đọng lại trên tay hắn hoá thành vòng tay màu đen đính chặt vào cổ tay Trương Dạ.
"Đánh không lại, tiểu gia cáo từ!" Ngẩng một hồi lâu, Trương Dạ lại dùng Phá Giới Phù biến mất tại chỗ.
Cả đêm hắn cứ liên tục tháo chạy dữ dội không ngừng nghỉ, chân khí cạn kiệt liền cắn nuốt đan dược tiếp tục chạy.
Mãi đến khi canh bảy, trời trở sáng, mưa lúc này cũng tạnh đi đôi chút.
Trương Dạ bộ dạng thảm hại chỉ còn cách đường ra sơn cốc 1 ngày đường đi nữa. Nhưng tinh thần hắn đã đến cực hạn, v·ết t·hương nơi vai cũng đã ngưng chảy máu, trái lại tay vẫn chưa lành lặn.
Cộc cộc cộc..
Phía nơi xa, một đoàn người đi qua treo một lá cờ trên xe với dòng chữ Tích Lâm thương hội.
Đoàn người bỗng dừng lại trước mặt Trương Dạ, một tên binh sĩ trèo xuống đến bên cỗ xe ngựa bẩm báo với người bên trong:
"Tuyết tiểu thư, có một người nằm bên ven đường, nhìn bề ngoài có vẻ như không phải người phàm!" Binh sĩ bẩm báo.
Vị gọi là Tuyết tiểu thư kéo cửa sổ ra quan sát Trương Dạ đang nằm ngất đi vì mệt mỏi ven đường.
Tuyết tiểu thư có làn da mềm mại, mái tóc trắng như tuyết tựa tên nàng, đôi môi anh đào với thân hình đầy đặn bốc lửa.
"Tiêu bá, làm phiền người." Tuyết tiểu thư gật đầu nói với vị tráng sĩ trung niên ngồi trước xe đánh ngựa.
Tiêu bá lập tức nhảy xuống, đi đến chỗ Trương Dạ nắm lấy cổ tay hắn truyền một luồng khí vào thăm dò.
"Tiểu thư yên tâm, tên này chỉ ngất đi vì bị đẩy tới cực hạn, với cả, sát tính tên này không cao, không phải loại chuyên đi g·iết người làm chuyện xấu." Tiêu bá ngó lên cửa sổ xe ngựa nói.
"Vậy thì cho hắn theo, giúp hắn một nhân tình đi. Tiêu bá, người ngồi cùng hắn đề phòng." Tuyết tiểu thư nhẹ nhàng nói.
"Rõ, tiểu thư!"
Trải qua hơn nửa ngày sau, Trương Dạ tỉnh lại, cơn choáng váng ập tới làm hắn ôm đầu đau điếng một trận.
"Tiểu hữu, ngươi ổn không?" Tiêu bá giọng nói vang lên cạnh hắn.
Trương Dạ đề phòng nhìn sang bên cạnh, sau đó nghĩ nghĩ lại chắp tay cảm tạ. Cơ bản hắn trong trạng thái vừa rồi ông ta muốn làm gì đều có thể làm, không cần đợi hắn dậy.
Vết thương trên vai đã lành lại một ít, tay của hắn cũng khỏi được 8 phần.
"Mạo muội hỏi, ngài là?" Trương Dạ cất giọng hỏi.
"Ta là Tiêu Huyền, là người hầu của Tiêu gia, đến từ Tích Lâm thương hội. Tiểu tử đừng cảm tạ ta, là tiểu thư cứu ngươi, nhìn bộ dáng của ngươi hẳn là đang đi về Trung Đô nhỉ?" Tiêu Huyền giải đáp nghi hoặc.
"Đúng a.." Trương Dạ gật đầu khẳng định, cũng không có gì phải giấu.
"Bọn ta cũng đang đi về Trung Đô, ngươi cứ ở yên đây đi, muộn lắm sáng mai là đến." Tiêu Huyền mỉm cười nói.
Đoàn người bỗng dừng ngựa lại, Tiêu Huyền cũng theo đó xuống bên dưới ngựa kiểm tra xung quanh khu vực.
"Tối nay tạm nghỉ ở đây, sáng mai sẽ đến Trung Đô!" Tiêu Huyền quát to báo với đoàn hộ vệ.
Trương Dạ theo ông ta xuống xe, lúc này cũng thấy được Tiêu Vận Tuyết, lòng hắn cảm khái, chậc chậc mỹ nữ a.
"Đa tạ Tuyết tiểu thư cưu mang dắt ta theo lần này." Trương Dạ đi đến trước mắt Tần Vận Tuyết chắp tay tỏ ý cảm ơn.
"Không có gì, tiện tay mà thôi. Ngươi xem chừng.. lớn hơn ta nhỉ? Ngươi tên gì? Đến từ đâu?" Tiêu Vận Tuyết nhìn hắn nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
"Tại hạ Thiên Huyền, tán tu đến từ Lạc Vương Thành muốn lên Trung Đô để đổi đời xoay sở nhân sinh." Trương Dạ tiện miệng biện lý do đáp.
Trung Đô là vương đô tập trung tề tụ nhiều tu sĩ, có cả hệ thống học viện do chính quốc vương đề xuất cung cấp trực tiếp tài nguyên. Ngoài ra, còn là nơi có mức sống cao ngất ngưỡng, nôm na có thể hiểu, đây là thành phố lớn, thủ đô của Nam Vực.
Phù chú sư, thợ rèn, đan sư,... đầy đủ loại chức nghiệp phụ trợ đều có cơ hội rộng lớn dành cho toàn dân nếu có thiên phú, vì chi phí kiểm trắc là miễn phí.
Nên nhiều người dưới thành quê vùng khỉ ho cò gáy hay lên đây chỉ để sàng lọc kiểm tra thiên phú hòng đổi đời nếu có tông môn học viện nào nhìn trúng.
"Vậy sao ngươi lại ngất ở đó? Đuờng này đâu có ma thú?" Tiêu Vận Tuyết gật đầu tiếp tục hỏi.
Mà Trương Dạ nghe đến liền nhớ lại, nhìn xuống cổ tay hắn, vòng tay màu đen lập lờ ánh sáng ngày một chói mắt dần dần từng chút một.
"Không ổn, tiểu thư, nơi này có quỷ!" Trương Dạ không biết thứ vòng tay này là gì, nhưng có điềm không hay về nó, lập tức nói với cô.
"Quỷ? Ý ngươi là sao?" Tiêu Vận Tuyết nghiêng đầu khó hiểu.
Các tráng hán binh sĩ bên cạnh cũng cười như được mùa, tưởng như Trương Dạ đang tìm cớ để tiếp cận tiểu thư bọn chúng.
"Tiểu tử, đừng doạ tiểu thư. Tiểu thư trông thế lại nhát lắm đó haha"
"Hahaha, đúng đó tiểu tử, tán gái không phải như thế đâu"
Trương Dạ mắt thấy đám người không tin, mà vòng tay cũng toả ra ánh sáng ngày một đậm hơn, bèn quát to.
"Ta chỉ nói một lần vì ơn cứu mạng, nó sắp đến rồi, không chạy chỉ có đường c·hết!" Bản thân Trương Dạ đã thủ sẵn trong tay mười triện phù lục.
Tiêu Huyền bên cạnh thấy Trương Dạ nghiêm túc như vậy, hiển nhiên cũng cân nhắc đề phòng, nói lớn.
"Tất cả chuẩn bị tư thế chiến đấu!"
Đám binh sĩ như được huấn luyện bài bản mà nghe theo không một lời hỏi han hay thái độ, bu lại sát Tiêu Vận Tuyết chắn cho cô từ cả bốn hướng.
Đảo mắt năm phút trôi qua, động tĩnh một chút liền không có, Tiêu Huyền nhướng mày về hướng Trương Dạ.
"Ngươi trêu chọc chúng ta?"
Chưa để Trương Dạ đáp lại, Tiêu Vận Tuyết c·ướp lời hét toáng lên một tiếng chói tai.
"ÁAAAAA!! Cứu mạng! Tiêu bá!!"
Đoàn binh sĩ bao quanh chấn động quay đầu lại hướng Tiêu Vận Tuyết, một người phụ nữ áo trắng tóc dài với đôi mắt không tròng đang chằm chằm nhìn Tiêu Vận Tuyết.
Một tên binh lính nắm tay Tiêu Vận Tuyết kéo ra ngoài, sau đó cầm giáo chọc về người phụ nữ.
Tiêu Huyền và Trương Dạ cũng chú ý đến màn này, nhanh chóng chạy đến giúp đỡ.