Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 30: Giết quỷ?



Chương 30: Giết quỷ?

Trương Dạ quát lên một tiếng, đưa cả tiểu đội tỉnh lại sau cơn mơ màng.

Tiểu đội nhìn một màn trước mắt đều sởn tóc gáy lên cả. Thương của bọn họ vốn đang đâm ma nữ, giờ lại đang đâm vào tim của nhau.

"Tiêu lão đầu, hợp lực với ta! Hai ta trảm con ma nữ này!" Trương Dạ phóng xuất song kiếm, bay vào phía ma nữ dồn lực chém về hướng ả.

Tiêu Huyền nghe theo cũng bay lên, tay cầm đao trảm xuống vị trí ma nữ.

Nữ ma áo trắng chẳng e ngại sợ hãi, chỉ nhìn cả hai đạo quang mang sắc bén chém về hướng ả mà nở nụ cười.

Hai đòn chém xuyên thấu ả đâm vào hư không, Trương Dạ biết vỡ lẽ rồi, căn bản sát thương vật lý không thể tác động được con nữ ma đầu này.

Ả bỗng nhào đến hướng Trương Dạ nhe hàm răng nhọn chảy dãi cắn về hướng Trương Dạ.

Trương Dạ khó khăn dùng hai kiếm chống đỡ, trong đầu suy nghĩ tìm cách đối phó nữ ma.

"Nó chỉ nhắm đến mỗi ta? Lại như lần ở cái di tích c·hết tiệt kia sao!?" Hắn vừa đỡ đòn vừa nghĩ.

Như đã phát hiện ra điểm bất ổn, Trương Dạ cầm lấy túi vải Kim Thiên cho lúc trước vứt về phía nữ quỷ.

Túi vải này hắn đều đã bỏ quên từ lâu, phải có cớ sự gì Kim Thiên mới kêu hắn mang theo.

Nữ quỷ mắt nhìn túi vải chằm chằm, móng vuốt dài của ả xé nát túi vải để lộ món đồ vật bên trong.

Một mảnh lệnh bài làm bằng đá đen sáng lên toả ra khí tức khó chịu ẩn sau túi vải, đến cả Trương Dạ đối diện cũng phải nhăn mũi vì cảm giác khó chịu này.

Hiện trường xung quanh bừa bộn xác c·hết vì các binh sĩ hiện tại đang đâm chém lẫn nhau bởi khả năng mịt mờ thần trí của con mụ quỷ.

"Kek.. kek.. vong linh khí tức.." Câu đầu tiên ả phát ra là giọng cười ghê rợn có phần mừng rỡ khi bắt gặp vật đại bổ.

Nhưng nữ quỷ trái lại không hề bài xích như Trương Dạ, ả chạm lấy nó, lệnh bài rung lên từng đợt sau đó tắt ngỏm dần đi khí tức. Mà nữ quỷ lúc này như được bón no, hình dạng của ả từ bóng mờ hư ảo đã trở nên chân thực hơn.

"Mẹ nó.. bỏ bu.. Kim Thiên là muốn để ta bón ăn tăng trưởng thực lực cho 3 con quỷ kia sao!? Vong linh khí tức? Tức con này là vong linh!?" Trương Dạ run rẩy mắng.

Kim Thiên ban đầu cũng nghĩ Trương Dạ sẽ c·hết như bao người khác, nên đưa cho hắn tấm lệnh bài thuận tiện bồi bổ tăng trưởng cho thực lực tam quỷ.

Mà Trương Dạ sau khi hấp thụ trí nhớ của Kiếm Ma lão tổ cũng chẳng có thời gian nghỉ ngơi sắp xếp, quên xó túi vải từ lâu.

"Ta cứ ngỡ cái đó là thứ thu hút ta với chúng.." Trương Dạ thu liễm lại khí tức, tay đã nắm sẵn ba trương phù triện.



"Tiểu hữu, ngươi định chạy đúng không?" Tiêu Huyền một bên phát hiện ra động thái của Trương Dạ bèn hỏi.

"Có thể đưa tiểu thư theo không?" Đánh mắt nhìn về hướng Tiêu Vận Tuyết đang run rẩy trốn một góc bên xe ngựa, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng ban nãy tí nào.

"Không thể, ta đưa sẽ là c·hết chung vì bản thân ta cũng phải chạy hết sức thì may ra thoát. Tiêu lão đầu, ngươi có đan dược chữa thương sao? Ta cũng không muốn phụ lòng ân nhân." Trương Dạ cắn răng hỏi, lòng dường như đã quyết định thứ gì khó khăn.

"Vậy phải làm sao? Đan dược.. ta không có thứ đắt đỏ như vậy." Cả đời Tiêu Huyền chưa từng chứng kiến thứ quái dị thế này, ông có chút luống cuống không biết xử lý thế nào.

"C-cho ngươi..!" Tiêu Vận Tuyết bất ngờ từ phía bên phải ném ra ba bình dược ngát hương.

Mùi hương từ trong bình ngọc toả ra cánh mũi Trương Dạ, hương liệu thơm ngát có khi gần sánh bằng với loại đan của Chúc Ly.

"Đều là đan dược ngũ giai thượng phẩm do tông sư luyện chế, giúp ta xử lý nó.. Tiêu gia ta nợ ngươi một ân tình!" Cô dần lấy lại chút bình tĩnh đối với Trương Dạ nói.

Mạng của thiên kim tiểu thư họ Tiêu dĩ nhiên sẽ đáng quý hơn một ân tình, cô sau khi nghe Trương Dạ hỏi lập tức biết tên này có ý định gì đó, đành đánh cược một phen.

Nghiễm nhiên cả Tiêu Huyền và Tiêu Vận Tuyết đều không biết thứ đó chính là do Trương Dạ dẫn đến.

Tiền tự dưng rớt trước mặt, Trương Dạ cũng chẳng phanh phui sự thật làm gì.

Tuy lợi dụng thế này làm hắn có phần ái ngại và xấu hổ, nhưng có thêm lực lượng để bảo toàn mạng sống về lâu dài thì tội gì không lấy. Thế lực của Tiêu gia dù ít hay nhiều vẫn sẽ giúp được hắn.

Đem đan dược ngậm vào trong miệng, hai bình còn lại thì hiển hoá vào nhẫn trữ vật. Trương Dạ truyền chân khí kích hoạt Phá Giới Phù biến mất tại chỗ.

Nữ quỷ nhìn hiện trường chỉ còn vài móng quân thương tật thì hừ một tiếng, tan biến đi mất không rõ tung tích.

Đám người thấy vậy bèn thở phào một hơi nhẹ nhỏm, nhanh chóng thu gom lại xác c·hết đồ đạc tiếp tục lên đường diễu hành trong đêm.

Dường như trải qua sự kiện này khiến họ khắc ghi sâu sắc một bài học nhớ đời, đi đêm có ngày gặp ma!

...

Phía bên Trương Dạ lúc này đã tiêu hao hơn 10 tấm Phá Giới Phù, nhưng vòng tay đen tuyền trên cổ tay vẫn cứ sáng liên tọi, thậm chí ngày một trở nên sáng hơn, đường lớn rời khỏi sơn cốc đã rất gần.

"Kek.. kek.." Giọng cười ghê rợn phía sau vang lên, nữ quỷ dùng tốc độ chóng mặt đã đi đến sát bên cạnh hắn bỡn cợt.

Thứ này dường như sẽ bám theo hắn không buông bỏ miễn là chưa đạt mục đích, có chạy được vào Trung Đô cũng sẽ không ai cứu hắn vì không có lý do phải mạo hiểm.

Trương Dạ rùng mình vội ngừng lại cước bộ, đối mặt với nữ quỷ kia nói.

"Ta nói, ngươi là một loại nguyền rủa đúng không?" Tay rút Bạch Nguyệt ra đặt lên cổ tay dính luồng khí đen quấn quanh, hít thở ngụm khí lạnh đối với nữ quỷ hỏi.



"Kek.. bám theo ngươi.. đến c·hết.." Nữ quỷ cười nói với giọng khàn khàn khó nghe, tùy thời có thể nhào đến Trương Dạ do khoảng cách gần cạnh 10m.

Xoẹt!

Máu tươi toé lên, cổ tay của Trương Dạ đứt lìa, không ngừng ở đó, Trương Dạ cầm kiếm hung hăng chém bàn tay bên dưới thành một khối thịt nát, biến bàn tay dưới sàn đất không nhìn ra hình dáng ban đầu.

Thịt nhão pha loãng máu tươi nhuộm đỏ sàn đất trông rất kinh tởm.

Máu rơi lách tách chảy xuống từ cánh tay cụt của hắn, Trương Dạ nhai rộp viên đan dược trong miệng, đôi mắt hiện rõ từng tơ máu đầy rẫy vì nhịn đau xuống.

"Ngươi đã nguyền tay ta làm định vị, vậy tiểu gia không cần tay!!!"

Tuy Trương Dạ không rõ trước mắt có phải nguyền rủa như Trương Dạ nghĩ hay không, nhưng tay hắn chắc chắn là định vị để ả đuổi theo.

Nữ quỷ chứng kiến một màn kia cũng ngờ ngợ, sắc mặt thay đổi cực độ nhăn nhó nhìn Trương Dạ. Ả nhào đến, cỗ khí tức của ả bùng lên choáng ngợp đối thủ trước mắt, gây bất động cho Trương Dạ.

Trương Dạ thở dốc nhìn chằm phía trước, đối diện với đòn t·ấn c·ông của ả, hắn không làm gì được. Một loại lực lượng bí ẩngiữ người Trương Dạ lại, không để hắn động đậy dù chỉ một chút.

"GRAAA!!!! TA GIẾT NGƯƠI!"

Ả rống lên phẫn nộ, móng vuốt ả đưa đến đâm vào nhãn cầu Trương Dạ, máu tươi phía trong bắn ra đầy tay ả, mà thân hình quỷ nữ cũng dần dần tan biến đi sau đó, móng vuốt đâm vào mắt từng tí một phai đi theo thân ả.

Trương Dạ đến cả hét hay chớp mắt cũng đều không tự chủ được, tâm trí hắn lăn lộn bên trong gào thét.

"ĐM NÓ, ĐAU QUÁ!! ĐAU VÃI!!!! CÁI Đ!!!"

Khoảnh khắc ả tan biến đi, quyền cử động cơ thể Trương Dạ cũng quay trở lại. Nhãn cầu b·ị đ·âm thủng cứ liên tục xuất huyết đau điếng, cảm giác nóng rát tê rần, tầm nhìn một bên tạm thời mất đi hiệu lực.

Mà tay hắn cũng chẳng bỏ bèn gì đau đớn, xuất ra hai bình đan dược không ngừng cắn nuốt hấp thụ hòng kìm lại cảm giác đau đớn vật vã.

Tâm thần Trương Dạ đều phát điên cả rồi, cảm giác này hắn chưa từng thể nghiệm qua. Tầm nhìn một bên, một chi quen thuộc bỗng mất đi làm Trương Dạ hoảng sợ sốt vó cả lên.

Sau một khắc, mắt hắn cũng ngưng việc xuất huyết, tay được băng bó kìm máu cũng đã ổn định.

Đan dược ngũ phẩm đúng là không thể khinh thường, nhưng chẳng chữa lành lặn được thương tật trên người hắn.

Trương Dạ thở hổn hển nhìn xuống vũng nươc mưa đọng bên dưới soi kỹ, con mắt của hắn bị thủng một lỗ ghê rợn, mất đi hiệu lực không thể nhắm hay di chuyển nhãn cầu phía trong.



Hắn có thể dịch dung toàn khuôn mặt, nhưng mắt thì không thể. Vì đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, chí ít hiện tại hắn chưa tới trình độ dịch dung hoàn hảo đánh lừa được cả thiên hạ.

"Khoé miệng vẫn chưa lành.. giờ thì mắt lại thủng lỗ.. tay cụt, mẹ nó, ta đùa ngươi à?" Trương Dạ thở dài mắng đời, đeo cho mình chiếc mặt nạ quỷ như bao lần hòng che giấu đi khuôn mặt xấu xí hiện tại.

Hắn lúc này mới chú ý đến vị trí nữ quỷ, sau khi tan biến đi để lại một vũng dịch đen dưới nền đất. Trương Dạ tò mò chạm lên, Vô Tự Ma Kinh tự động vận chuyển trong cơ thể.

Dịch đen bên dưới tọt một phát chảy vào bên trong nội thể Trương Dạ qua lòng bàn tay.

ARGH!!!

Trương Dạ nằm ngã lăn xuống đất lăn lộn hét thảm, cả cơ thể hắn như bị tàn phá bên trong nặng nề.

Cảm giác hàng triệu con rết đầu đỏ bò bên trong từng giây từng phút cắn xuống gặm nhắm không ngừng nghỉ.

Dịch thể trên mặt Trương Dạ không kiểm soát được chảy khắp mặt, vương vãi đầy thảm hại.

Bên trong cơ thể của hắn máu vốn màu đỏ, nay lại chuyển thành màu đen giống với chất dịch ban nãy. Điều đáng nói là, đan điền vốn được thất sắc quang mang chăm sóc và tiên thiên chi khí duy trì, giờ có thêm dịch thủy màu đen xoay chuyển bên trong.

Quá trình thay máu dừng lại, đau đớn dần tan đi, Trương Dạ ngồi tựa vào một bên góc đá kiểm tra lại thân thể của mình.

Thả thần thức khám xét nội thể, những gì phát sinh bên trong làm hắn chấn kinh tự hỏi, "Máu của ta màu đen!? Đan điền ta.. thứ gì kia!?".

Cộc cộc..

Tích Lâm thương hội xe ngựa sau hơn một tiếng cũng đuổi theo tới, Tiêu Huyền nhận thấy bóng người đeo mặt nạ bên gốc cây liền đề phòng một hơi.

Nhìn kĩ lại, ông nhận ra đó là Trương Dạ qua trang phục bên ngoài, bèn nhảy xuống tiến lại gần hắn hỏi thăm.

"Thiên Huyền tiểu hữu, ngươi xử lý được nó rồi sao?"

Trương Dạ ngẩng lên, thấy người đến là Tiêu Huyền liền gật đầu đứng dậy nói.

"Ừ.. đại khái là g·iết được. Ta còn được phép đi cùng không đây?"

"Dĩ nhiên, ân nhân ngươi lập công lớn rồi." Tiêu Huyền cười nói.

Tiêu Vận Tuyết thấy xe ngựa dừng lại, ngó đầu ra thấy Tiêu Huyền đang giao tiếp với người đeo mặt nạ, đoán chừng đối phương là Thiên Huyền đã cứu cô một mạng nên Tiêu Huyền mới dễ dãi khách khí như vậy.

"Tiêu bá, để Thiên Huyền sư huynh lên cùng xe ta đi, đừng thất lễ." Tiêu Vận Tuyết nói.

"Ngươi cũng nghe rồi đấy, đã sắp đến Trung Đô rồi, nên đành ủy khuất ân nhân ngươi một chút cạnh tiểu thư." Tiêu Huyền cười trừ nói.

Trương Dạ cũng không muốn phiền phức dây dưa, nghe theo leo vào bên trong cỗ xe ngựa của Tiêu Vận Tuyết.

Còn dây dưa điều kiện sẽ trễ nãi thời gian, ở với giai nhân cũng chẳng thiệt thòi gì cho hắn.

Đoàn xe lại bắt đầu đánh ngựa đi về hướng Trung Đô chỉ cách vài tiếng thời gian, Thủy Thanh Cốc cũng đã ngay sát lối ra.