"!?" Trương Dạ ngờ nghệch nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hắn không nghĩ Tiêu Vận Tuyết ôn nhu thùy mị lại có một mặt trái ngược như thế này.
"Giờ thì vào chuyện chính nào." Tiêu Vận Tuyết ngồi lên mặt bàn nói, để lộ phần đùi trắng mịn như cố tình dụ dỗ hắn.
"Ta vốn nghĩ nhân tình của Tiêu gia đã đủ cho huynh xài cả đời, nhưng Kiếm Ma Tông sao? Lão tổ của họ nghìn năm trước gây thù oán không ít người đâu, kéo dài đến cả hiện tại vẫn có người muốn đồ tông đấy."
Trương Dạ trấn định tinh thần, giữ vững đạo tâm bên trong không để yêu nữ này mê hoặc.
Thân phận Tiêu gia tộc nhân của cô cũng được xác nhận.
"Vào vấn đề đi." Trương Dạ gằn giọng nói.
"Tiêu gia không đủ làm hậu thuẫn của Kiếm Ma Tông đâu, thế này thì sao? 4 tên này.. đều là con cháu của tứ đại gia tộc, ta có thể tùy thời lợi dụng khống chế chúng." Tiêu Vận Tuyết nghiền ngẫm nói.
"Có được một phần binh lực của ngũ đại gia tộc, Kiếm Ma Tông xem như vực dậy hơn hẳn các tông phái nhị lưu khác rồi?"
Trương Dạ nheo mắt nhìn chằm Tiêu Vận Tuyết như muốn xem thấu tính chân thực của lời nói.
Tiêu Vận Tuyết vẫn bộ dáng ung du·ng t·hư thả, mị nhãn thướt tha nhìn hắn nở nụ cười.
"Ta không tin ngươi, Tuyết tiểu thư. Làm sao mà ngươi có thể khống chế được hoàn toàn 4 tên này qua mắt của đại năng?" Trương Dạ nói ra điều hắn thắc mắc.
Trương Dạ nghĩ đến một câu nói, trước thực lực tuyệt đối, mọi mưu kế đều là vô ích. Trong thế giới không rõ ngọn nguồn này, thủ đoạn vô biên không lường trước được.
"Đó là chuyện của ta, ta không tẩy não họ. Là họ tình nguyện đơn phương thuần phục ta, để ta gieo ấn nô vào." Tiêu Vận Tuyết đáp với vẻ hiển nhiên.
Mùi hương cơ thể thơm phức của cô truyền qua cánh mũi cũng làm Trương Dạ mê man một ít, muốn tiến lại gần cô.
Bỗng, hắn cắn mạnh môi giữ vững thần trí, toả ra ma khí cường đại hướng về phía cô.
"Tuyết tiểu thư, ta gọi một câu tiểu thư là tôn trọng vì đã có ân giúp ta đi nhờ. Thu cái thủ đoạn hồ ly đó lại, hoặc là đầu ngươi rơi xuống." Trương Dạ rút thanh Bạch Nguyệt ra chỉ về phía Tiêu Vận Tuyết đầy sát ý.
Chỉ một chút nữa là hắn đã rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục, lòng thù địch cảnh giác với Tiêu Vận Tuyết cũng tăng lên một phần.
"Sư huynh, ngươi tàn nhẫn với bản thân thật đấy." Tiêu Vận Tuyết nghe vậy đành cười giòn tan, mị ý cũng thu về làm bầu không khí nóng hổi xung quanh trở lại bình thường.
"Dẹp đi, ý ngươi là mỏ linh thạch đổi với một phần binh lực của ngũ đại gia tộc? Lực lượng thế nào?" Trương Dạ thấy cô an phận thì cũng thu liễm lại ma khí không truy cứu sâu hơn.
"Tính sơ qua, là hơn 5000 nhuệ binh Tiên Thiên hạ giai. Nhân lực thế này, cũng đủ để đi đánh một chín một mười với tông môn tam giai đấy?"
Trương Dạ như có điều suy nghĩ, hắn xoa cằm gật gù.
"Đa tạ, ta sẽ nghĩ lại, mỏ linh thạch ta vẫn chưa xác định là có thực hay không. Vậy, cáo từ." Dứt câu, Trương Dạ xoay người rời đi không chần chừ.
............
"Tiểu thư, người sao lại nương tay với hắn?" Bên trong gian phòng vừa rồi, bên phải Tiêu Vận Tuyết đi ra một người phụ nữ ẩn nấp sau tấm màn che.
"Hắn nói là làm thật, thật sự sẽ làm đầu ta rớt xuống." Tiêu Vận Tuyết bình thản nói, tay sờ lên cổ vuốt ve.
"Ta ở đây bảo vệ cho tiểu thư, tên đó là một nhân vật hữu dụng để quậy đục cả dòng sông đang tĩnh lặng ở Trung Đô. Chúng ta dù sao cũng là thượng cổ gia tộc, sợ gì một tên nhãi ranh?" Người phụ nữ phát ra sát ý nói.
"Dì Mai, ta nói là thật. Vừa rồi còn tiếp tục thì ta sẽ c·hết. Hơn nữa, dì nghĩ ta không thử mê hoặc hắn rồi à? Trên đường về đây, ta đều thử nhưng lại bị thứ lực lượng bí ẩn bên trong cơ thể hắn ngăn cản." Tiêu Vận Tuyết xoay qua ngửa cổ lên để dì Mai nhìn.
Cổ trắng của Tiêu Vận Tuyết hiện ra một vết cắt nhỏ ngoài da, không có một chút ít sát thương nào, vì đây là sự cảnh cáo của Trương Dạ dành cho cô.
Dì Mai thấy vết cắt lập tức kinh sợ, sợ không phải là vì thực lực của Trương Dạ, mà là thủ đoạn của Trương Dạ làm cô không cảm nhận được tia khí tức nào khi vừa rồi phát động t·ấn c·ông.
"Là lúc nào!?" Dì Mai chấn động tinh thần, bà vốn là cao thủ Tiên Thiên cao giai, thực lực Hậu Thiên của Trương Dạ chỉ là tép riu không đáng nói, thế mà bà lại không phát hiện được.
"Tuy không chắc chắn, nhưng vết kiếm đó như có như không, vừa chậm mà lại rất nhanh. Là ý cảnh, ta không rõ loại nào, trong thư viện tộc ta cũng không ghi chép cái nào thế này.." Tiêu Vận Tuyết tiếp lời, nàng đứng dậy đi đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
"Thiên Huyền, lại xuất hiện một biến số phiền phức do ta xây nên à?.."
.......
Trương Dạ không trở về Tích Lâm thương hội ngay, hắn tản bộ dạo ngắm đường phố đông đúc.
Muốn cho lòng hắn được thư giãn thay vì cứ chém chém g·iết g·iết.
Ngó qua bên ven đường, trông thấy một hàng quán ăn nhỏ vắng người, Trương Dạ tiến vào trong.
Chọn cho mình một bàn trống góc khuất, tiểu nhị của quán tiến đến hỏi.
"Khách quan, ngài muốn ăn gì?"
"Cho ta bình rượu ngon, một ít đồ nhắm nháp" Đặt mười khoả linh thạch lên bàn, Trương Dạ nói.
"Vâng vâng, của ngài đến ngay đây, vui lòng chờ một chút." Tiểu nhị gom góp linh thạch, cười tươi đi vào trong chuẩn bị món ăn.
Mười linh thạch không đáng giá với Trương Dạ bao nhiêu, nhưng với những người phàm như này đã đủ vài bữa ấm no.
Thế giới này là một phương tu chân, dùng linh thạch làm tiền tệ, nhưng không phải ai sinh ra cũng có thiên phú. Vài người chấp nhận làm người phàm, cưới một người vợ, mở một tiệm kinh doanh, đầu bạc răng long tới cuối đời.
Một số người thì lại miệt mài tranh đấu vô ích, cả đời kẹt ở cảnh giới thấp đẹt lãng phí thời gian vô bổ, dẫn đến cạn kiệt thọ nguyên mà c·hết.
Có thể thấy, làm tu sĩ chưa chắc gì đã hạnh phúc. So với tên tiểu nhị, Trương Dạ thậm chí còn ghen tỵ với hắn, tầm ngắm của Trương Dạ quá cao để có thể cảm nhận được thứ "hạnh phúc".
Lát sau, bàn ăn cũng được dọn ra trước mắt hắn, đơn giản những món cơm canh cá mặn.
Trương Dạ thở dài, tháo mặt nạ ra, dịch dung tạm thời, gắp lên miệng tận hưởng bữa cơm đầu tiên của mình sau khi đến thế giới này.
Ngọt hay mặn, ngon hay không, hắn đều không cảm nhận được.
"Nghe gì không? Thánh nữ của Thiên Đình vốn là một tạp dịch đệ tử đi lên đấy."
"Thật à? Tin chuẩn không đấy?"
"Ta có người nhà trên Trung Vực kể nghe mà, Tiên Thiên Hào Kiệt Bảng lại có sự thay đổi lớn này.."
"Mạnh Thiên Quân lại đứng đầu mà thôi, tên đó không phải người. Dù sao cũng được Thiên Đình bồi dưỡng."
Trương Dạ nhâm nhi một bên, tai lại lắng nghe từng đoạn hội thoại của đám người.
"Lại một người có hệ thống.. hay là thiên tài thật sự đây?"
Hắn đứng dậy bước tới đám người kia tự tiện chọn một chỗ ngồi xuống, tay cầm cốc rượu hào sảng nói.
"Mấy đại ca, gặp được nhau là duyên, tiểu đệ kính đại ca vài chén. Bữa này ta mời!"
Đám người ban đầu cũng ngờ ngợ, nghe đến được khao liền hào hứng cạn ly.
"Ây da.. tiểu đệ khách khí rồi!"
"Đúng đúng.. nam nhân bốn bể là nhà, tứ bề là bạn nha!"
"Vậy các vị đại ca, tiểu đệ vừa từ quê lên, có chút thắc mắc không biết Tiên Thiên Hào Kiệt Bảng mà mọi người nói là gì?" Trương Dạ nâng chén cười hỏi.
"Ngươi từ núi ra? Đến cái này mà cũng không biết.. Tiên Thiên Hào Kiệt Bảng là một tấm bia lưu danh tự của những thiên tài tuấn kiệt Tiên Thiên chưa quá 30 tuổi. Tấm bia rất lạ, không ai biết nó làm bằng chất liệu gì, hằng tháng đều phát sinh thay đổi một lần."
"Ta nghe đồn là một khối thiên thạch trên trời rơi xuống, được đại năng phía trên Niết Bàn cải tạo lại hai khối, Tiên Thiên Hào Kiệt Bảng và Niết Bàn Phong Đế."
Trương Dạ hớp một hơi rượu, tiếp tục cuộc trò chuyện đến khi bản thân dính men say bèn mò về Tích Lâm thương hội nghỉ ngơi.
Hắn không dùng chân khí để hấp thụ rượu cồn, hắn muốn say, say để mơ về những thứ không có thực ở hiện tại.
Chớp mắt ngày mới lại đến, Trương Dạ ngồi dậy vì nghe thấy tiếng gõ cửa in ỏi.
"Vào đi" Trương Dạ ngáp dài một tiếng cho phép, cánh cửa được đẩy ra.
Tiêu Vận Tuyết đích thân đi vào bên trong gian phòng, hôm nay cô mặc bộ sườn xám tôn lên từng đường cong nét đẹp trên thân thể trưởng thành kia.
Quả là hồ ly.. Trương Dạ cảm thán.
"Thiên Huyền sư huynh, ta thực hiện lời hứa của mình đây." Cô xuất ra một hộp đen bí ẩn đưa cho hắn.
"Cũng mong sư huynh cho ta câu trả lời. Huynh, liệu có muốn phần nhân tình này hay không?"
"Thành giao, nhưng có vấn đề lớn trong đó. Ba tông môn đang t·ranh c·hấp cùng một mỏ, nhưng đều là nhị lưu thế lực." Trương Dạ nhận lấy hộp ngọc, mở ra, một mùi hương từ dược liệu nứt mũi bốc lên.
"Phải đánh nhau à?"
"Ngươi đâu cần phải làm thế? Thế lực của ngươi, đủ để làm bù nhìn hưởng lợi mà?" Trương Dạ nghiêng đầu nhìn cô khó hiểu.
".. Ta hiểu rồi.." Tiêu Vận Tuyết đơ ra, sau đó cười khanh khách.
"Hiểu thì thề đi, ta không tin ngươi. Để giao dịch thành công thì đừng lề mề." Trương Dạ mỉm cười nói.
Hắn trong lúc nghỉ ngơi viên phòng của Tích Lâm, hầu như đều nhốt mình trong thư tịch đọc sách tu chân.
Tồn tại những loại nguyền chú, truy tung, kể cả lời thề. Lực lượng trên thế giới này cực kì đa dạng.
"Được rồi.. Tiêu Vận Tuyết ta thề, sẽ để ngươi lợi dụng ta và 4 vị thiếu gia của tứ đại gia tộc còn lại bổ sung một phần lực lượng binh lực cho ngươi. Nếu vi phạm, tâm ma càn quấy, sét đ·ánh c·hết không siêu sinh!" Tiêu Vận Tuyết cắn đầu ngón tay giơ lên trời thề.
"Thiên Huyền ta thề, mọi thông tin về khu mỏ linh thạch ta nói đều là sự thật. Nếu có sai trái, sẽ bị tâm ma quấn quanh, thiên lôi đ·ánh c·hết." Trương Dạ cũng cắn đầu ngón làm theo.
Một cỗ lực lượng bí ẩn từ trên bao phủ người cả hai hoà vào nhau hình thành một loại liên kết.
"Có vẻ như vấn đề không nằm ở tên.." Trương Dạ nghĩ thầm, hắn chỉ đọc qua chứ chưa từng thể nghiệm.
Sau đó Trương Dạ kể lại mọi thông tin về khu mỏ, thế lực, kế hoạch của Kiếm Ma Tông cho Tiêu Vận Tuyết nghe, lược bỏ những phần riêng tư quan trọng.
"Cáo từ. Làm thế nào đều phụ thuộc vào ngươi, Tuyết tiểu thư."