Sau khi Tiêu Vận Tuyết rời khỏi hiện trường, Trương Dạ kiểm tra viên đan dược thơm lừng trong lòng bàn tay.
"Là đan dược chữa thương mà cô ta bảo sẽ chịu trách nhiệm? Mùi này.. còn thơm hơn cái của Chúc Ly đưa ta."
Trương Dạ ngắm nghía hồi lâu, quyết định vứt vào miệng nuốt xuống.
Đối phương căn bản không có lý do hãm hại hắn, vừa rồi còn thành lập giao dịch với mối quan hệ win-win, không việc gì phải lo.
Đan dược vào trong miệng lập tức hoà tan thành chất lỏng chảy xuống cuống họng phân tán khắp cơ thể.
Nội thể truyền lên một cỗ nóng hổi thiêu đốt toàn thân ngứa ngáy, các mô cơ như bị kích thích lúc thì to lên lúc thì xẹp xuống, khiến cơ thể Trương Dạ lúc này như một con gấu bông không ngừng nhấp nhô.
Trương Dạ bèn ngồi xuống rơi vào trạng thái nhập định, luyện hoá hết dược lực bên trong thân thể.
Dược khí lan ra chảy đều khắp toàn bộ kinh mạch, cánh tay vốn bị chặt đứt lại đang dần dần được từng tế bào phần cổ tay vươn ra nối lại từng chút từng chút một tạo thành chi mới.
Con mắt trái bị tàn phế cũng theo đó mà tái tạo trở lại, tầm nhìn dần quay trở về, một cỗ nóng rát trên mắt thiêu đốt cực độ khó chịu khi quá trình phục hồi diễn ra.
"Lạ quá.. lần nào cũng đau thế này.."
Cảm giác đau đớn là không thể tránh khỏi, nhưng Trương Dạ sớm chiều đã quen với chút ít đau đớn này nên cũng kiềm lại được, không để bản thân quá mức kích động.
Chốc lát quá trình toàn bộ đều đã chấm dứt, tay hắn tái tạo lại nguyên vẹn như ban đầu, không một chút tì vết.
"Sao mặt ta.. lại không lành?" Tay vô thức sờ lên khuôn miệng gớm ghiếc lẩm bẩm.
Từ ban nãy đến giờ, mặt hắn hoàn toàn không có chút dị động, Trương Dạ đoán được phần nào nó sẽ không hồi phục.
"Là do thuộc tính của cái kéo sao?"
Chiếc kéo của khẩu liệt nữ quỷ dưới trướng Kiếm Ma lão tổ, ngoài gây ảo giác còn làm v·ết t·hương rơi vào tình trạng hoại tử.
"Vậy phải tìm một loại đan dược cấp cao hơn mới có thể hồi phục"
"Thế giới này.. quá thần kì, đan dược lại có thể mọc ra cả chi, có khi nào.. tồn tại loại có thể cứu sống n·gười c·hết không?"
Hắn thở dài một tiếng bước ra khỏi phòng, không quên để lại phong thư cáo biệt trước khi rời đi nơi này.
Ở đây tiêu tốn thời gian quá lâu, thời hạn của khu mỏ đại chiến đã sắp đến, hắn phải thật gấp gáp chuẩn bị cho kế hoạch của mình.
Trương Dạ hướng thẳng đến Lôi Sa Chi Địa nằm ở phía Tây của Trung Đô, cùng hướng với mỏ linh thạch cách đó không xa.
Phía Tây của Trung Đô là khu vực đất đai cằn cỗi, tài nguyên khan hiếm do vị trí gần cạnh tuyệt địa, sét thường xuyên lạc hướng đánh tan tành, phá hủy mọi thứ nơi đây.
Trương Dạ một thân hắc bào, dịch dung khuôn mặt, chậm rãi bước đi giữa tiết trời đang ngả tối, gió đông kề cạnh thổi vào lung lay tà áo của vị tu sĩ cô độc.
Ngó mắt lên trời, sau đó lại nhìn xung quanh vùng đất hiu quạnh không một bóng người này, Trương Dạ thật sự hối hận rồi.
Vốn theo kế hoạch ban đầu, sẽ chỉ tốn vài tiếng để đi đến tuyệt địa, ấy thế mà đã đi hơn một ngày vẫn chưa đến.
Trái lại, còn rơi vào thời điểm âm khí dần lên cao bởi mặt trời xuống núi.
Chưa kể, hình như hắn còn đang bị tình trạng "ma dẫn đường" bản thân cứ đi mãi mà không thấy bất kì lối ra hay đường đi nào khác.
Mỗi lần bước ra khỏi cánh rừng đi vào đường mòn, bản thân đi một lát lại lần nữa tiến nhập cánh rừng khác, lặp lại.
"Ác ý với ta thật lớn nha.." Trương Dạ ngồi xuống điều chỉnh lại tâm tình, nghĩ biện pháp thoát khỏi tình huống này.
"Ma dẫn đường? Làm thế nào để thoát nhỉ? Ta trước giờ đều không tin ma quỷ nên chưa từng xem qua.."
"Là ma quỷ? Hay là trận pháp? Nếu là trận pháp thì sẽ có mắt trận.. là ma quỷ thì phải đánh một trận"
Nghĩ mãi không ra, đành dập tắt luồng suy nghĩ, tìm cho mình một góc khuất tạm tá qua đêm, hy vọng sáng mai sẽ có gì khác biệt thay đổi.
Còn đi nữa, không chừng sẽ gặp mấy thứ kì dị khó đoán.
Nơi được hắn chọn làm địa điểm tá túc là vị trí dưới một mõm đá khuất bóng, đủ che đi một phần gió lạnh của không khí nơi đây.
"Bất Nhĩ, có đó không?" Trương Dạ ngồi xuống, thì thào.
[ Ta biết ngươi muốn hỏi gì, nhưng ta không nghĩ ra được ý nào khác ] Bất Nhĩ lên tiếng.
Trương Dạ nghe vậy, đành từ bỏ việc cầu cứu, mọi sự chỉ đành hy vọng vào bản thân.
Hắn cũng từng thử dùng Truyền Âm Cầu để liên lạc Hắc Phường, nhưng lại vô dụng, quả cầu tròn hoàn toàn không phản ứng khi truyền chân khí vào.
"Chắc chắn phải có manh mối nào đó.. không gì là hoàn hảo.."
Vù..
Âm thanh bởi tiếng gió của lực cản không khí từ đâu phát ra bên tai Trương Dạ. Phát hiện chút manh mối dị thường, Trương Dạ xoay người quan sát tìm kiếm nơi phát ra tiếng.
Một thân ảnh to lớn đang bức tốc phóng về phía Trương Dạ, nhìn kĩ lại, là một đầu quái trư da xanh, phía sau vác cây đại đao to lớn, trên vai vác túi vải.
"Kiệt kiệt kiệt.."
Quái trư rõ ràng thấy Trương Dạ nên mới phóng về hướng này, nó nở một nụ cười hung tợn lao nhanh về đây.
"Mẹ nó.. vậy mà lại là org!?"
Trương Dạ rút song kiếm ra, chờ đợi nó tiến về phía mình liền phát động t·ấn c·ông.
"Thí Thiên Toái!"
Khoảng cách còn một điểm, Trương Dạ chém về phía trước bốn đạo kiếm khí từ hai thanh kiếm. Quái trư né sang bên, nhìn về phía hắn rống lên một tiếng giận dữ.
"RỐNG!!!"
Nộ hống vang lớn làm màng nhĩ Trương Dạ xuất huyết.
Nhăn mày bịt tai lại khó chịu, Trương Dạ không có ý định chịu đòn một cách thụ động.
Thanh Hắc Tinh được bao bọc bởi cỗ khí tức đỏ đen, Bạch Nguyệt được cuộn vào lực lượng biến dị trắng khói, toàn thân Trương Dạ toả ra một cỗ khí tức áp đảo hơn hẳn mọi lần hắn từng thể hiện ra.
"Ngươi là đại boss của mắt trận à? Vậy nếm thử thứ ta dày công nghĩ ra đi!" Trương Dạ cười tà, vận dụng Tam Lôi Bộ Pháp hết công suất, tốc độ cũng được tăng lên rõ rệt nhờ hiệu ứng Phong Tốc Hạng Liên, khiến bộ pháp hiện tại của hắn không thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Quái trư sững người, xung quanh nó bao bọc bởi chân khí màu xanh tinh khiết, tay cầm đại đao thủ thế, hai cỗ năng lượng màu vàng kỳ bí hiện ra sau lưng quái trư.
"GRAHH" Quái trư tiến lên chém về hướng Trương Dạ, đại đao cường hãn quật xuống dưới nền đất do chém hụt Trương Dạ.
Nền đất bị đại đao v·a c·hạm lập tức nổ nát, đại đao lực lượng dường như chỉ ở sức mạnh.
"Dính một đòn.. ta sẽ không ổn"
Phía sau quái trư, Trương Dạ chém rạch một đường chéo ngay lưng quái trư, miệng v·ết t·hương xé toạc ra lộ cả xương trắng.
Hai đạo năng lượng màu vàng sau lưng quái trư tự động bắn về người Trương Dạ làm vị trí hắn đang đứng nổ tung một mảng bụi mù.
GAH!!!
Quái trư gào lên đau đớn, nó quay ra sau nhìn Trương Dạ với ánh mắt cay độc. Biết địch không lại, con quái vật định chạy trốn, nó mò vào túi vải lấy ra mảnh thịt tươi nhai rồm rộp, miệng v·ết t·hương sau lưng dần dần khép lại.
Một luồng chân khí từ quái trư ngào ngạt phun ra bao phủ khắp cả khu vực quanh nó.
"Cái lực lượng phục hồi kinh khủng gì đây.. ta mà có nó.." Trương Dạ chứng kiến liền ghen tỵ đỏ mắt.
"Nhưng mà, kiếm kĩ ta đâu phải phụ thuộc vào việc chém sâu hay không!"
ĐÙNG!
Một v·ụ n·ổ trên lưng quái trư diễn ra, tung toé máu tươi vung vãi khắp bầu trời, toàn thân Trương Dạ hứng trọn cơn mưa máu bên trên trút xuống.
"Gọi là.. Nhật Nguyệt Lưu Tinh đi.."
Đòn này Trương Dạ nghĩ tới cũng đã lâu, nhưng chưa có cơ hội được thử. Đơn giản là hai cỗ khí khác nhau, phát động truyền vào cùng một điểm sẽ bài xích lẫn nhau p·hát n·ổ.
Là truyền vào, không phải chém. Đòn chém kia chỉ là thứ yếu ngụy trang cho mục đích ban đầu mà thôi.
Ma khí của Trương Dạ hắn thậm chí còn không cần dung hợp, nó tồn tại song song với lực lượng biến dị không một chút bài xích bên trong cơ thể. Nhưng khi phát động ra bên ngoài, nó lại phản ứng như thông thường.
"Vô Tự Ma Kinh, không thể lường a.."
Vội mổ xe cơ thể quái trư hư hại trước mắt hòng tìm nội đan, nhưng hoàn toàn không có thứ gì ngoài đống nội tạng bùi nhùi.
Không bỏ sót chiếc túi vải trên vai quái trư, Trương Dạ may mắn lục lọi được một vài miếng thịt tươi và mảnh da thú.
Bỏ thịt sang bên, xem xét kĩ mảnh da thú, hắn nhận ra được đây là một môn bí thuật, gọi Tẩu Vi Phân Thân.
Môn này sẽ tạo ra một phân thân giống với 30% thực lực của bản thể, trong lúc đó sẽ tiết ra một vụ khói chân khí che giấu bản thể tạm thời, khiến đối phương không thấu được thực giả.
Điều kiện để dùng cũng đặc biệt khó, thiêu đốt 70% chân khí, để lại lượng chân khí tương đồng với phân thân, sau đó kết chú ấn đồng thời.
"Vậy ra ban nãy nó định dùng thứ này à? Quái trư cũng biết xài công pháp?" Trương Dạ nhớ đến một màn khói xanh phủ đầy người quái trư.
"Thứ này tuyệt đối có lợi với ta, tuyệt đối là thứ bảo mệnh khi đấu không lại đối thủ trên dưới 3 giai. Còn trên quá thì bỏ, 30% chân khí cũng chẳng chạy được bao xa."
Cất đại đao và da thú vào trong giới chỉ, nhặt được thu hoạch ngoài ý muốn khiến hắn không khỏi vui ra mặt.
Niềm vui chưa đến được bao lâu lại bị dập tắt, chỉ thấy lúc này, một đoàn quái trư 5 con cầm những v·ũ k·hí khác biệt chỉ về hướng Trương Dạ rống lên.
Trương Dạ đang gom góp đồ, nghe được tiếng rống, nhận thấy tình hình không ổn, quay đầu chạy một mạch về phía trước mặc cho đây có là pháp trận hay không.
"Mẹ nó!? Cái đám này từ đâu ra!?"
Đám quái trư gay gắt đuổi theo phía sau, trong đó có vài con làm Trương Dạ cảm thấy áp lực, đấu tay đôi có khi còn cảm thấy khó nhằn.
Tốc độ hiện tại không bì được hai con quái đầu đoàn.
Phá Giới Phù trong này vẫn có thể dùng được, Trương Dạ kích hoạt, bản thân đã ở 100m sâu trong rừng.
Lũ quái trư nhìn về phía cánh rừng, cũng đuổi vào theo bởi khí tức Trương Dạ hiển hiện sâu trong rừng rậm.
"Cứ bị động chạy trốn mãi thế này cũng không phải ý hay.."
Cảm nhận được 5 luồng khí tức đang hướng về phía mình với tốc độ chóng mặt, Trương Dạ theo đó cũng biết được tu vi của đối phương. 3 con Hậu Thiên thất trọng, 2 con Tiên Thiên nhất trọng.
Trương Dạ thu liễm khí tức, Thiết Huyết Ma Y trên người phát huy công dụng ảo giác của nó, làm bản thân như thể hoà hợp lại thành một với thiên nhiên.
Quái trư đang truy đuổi thì ngừng lại, dường như đã mất dấu, quay sang đồng bọn phát ra tiếng gầm gừ, có vẻ như đang giao tiếp.
Sau một lúc, 1 con tu vi Tiên Thiên đi với 2 con Hậu Thiên thất trọng, con còn lại thì rẽ hướng khác đi chung truy lùng Trương Dạ.
Phía bên dưới khu rừng, Trương Dạ lẳng lặng nhìn về hướng hai con quái trư kia.
Ban đầu hắn lo rằng lũ này đi chung thì bản thân liền bất lực, nhưng phân tán thế lực thế này, lại dễ dàng cho Trương Dạ.