Linh khí như có như không bao quanh toàn thân Trương Dạ lượn lờ.
Ánh sáng bảy màu bên trong mi tâm bị kích phát chui ra ngoài một ít hoà hợp với tia linh khí cuộn quanh người hắn, sau đó quay ngược về mi tâm trở lại não hải.
Thất sắc quang mang chiếu vào tâm thức soi rọi xoá tan chướng khí mịt mờ bên trong đang giăng đầy như tơ nhện.
Cảm giác thư thái, tâm trí Trương Dạ được gột rửa lột xác khỏi những tạp niệm tiêu cực vốn có lên một tầm cao mới.
Khẽ hé đôi mắt nhàn nhạt tím quang, nhìn kĩ khung cảnh lúc này, đây vốn chẳng phải cổ điện hay một đại điện xa hoa cổ xưa nào.
Đơn thuần là một hang động sâu tối đen với chu vi không quá rộng lớn, phía bên phải hang động vẫn là cánh cửa thông với gian sách, nhưng bấy giờ thì không còn quyển nào trên gian cả.
Bên dưới Trương Dạ là một cánh tay người bằng xương bằng thịt, hắn ngỡ ngàng nhận ra một sự thật bản thân không muốn nhìn nhận.
"Tay người..? Khoan đã.. chả nhẽ từ đầu đến giờ không có thứ gọi là quái trư? Thế còn đống thịt tươi thì sao!?" Lòng run nhẹ lên, thần thức thả vào giới chỉ, bên trong hoàn toàn chẳng có thứ nào là thịt, chỉ toàn đan dược phía bên trong thay thế phần thịt trước giờ.
"Nếu là như vậy, bàn tay ta đã nhuốm máu của người vô tội? Con đầu tiên là khởi nguồn của hận thù.. vì thế nên mới có một đoàn đội dẫn đến báo thù? Mấy con không có thực lực cơ bản đều là phàm nhân?"
Lòng hắn chùn xuống đáy cốc, g·iết người cơ bản hắn có thể làm được thuần thanh ngay bây giờ. Nhưng đó chỉ là với kẻ thù, với người vô tội, Trương Dạ chẳng có lý do gì để xuống tay.
Nguyên tắc của hắn là người không phạm ta, ta không phạm người. Thế mà hiện tại, bản thân hắn đã đi sai đường.
Cùng lúc này, hắc khí từ đâu tạo thành nổi lên như cục lửa tồn tại bên trong đan điền, Trương Dạ cũng chẳng để ý để nhận ra điều này.
Đan điền hắn như nồi lẩu thập cẩm, tiên thiên chi khí, lửa đen, thất sắc quang mang, dịch thủy màu đen đồng thời đều tồn tại.
"Ta cũng là người bị hại.. Vì sống sót, xin lỗi." Lương tâm cắn rứt, nhưng hắn vẫn phải tiếp tục bước đi. Không có một vị trí nào dành cho người ủy mị đa cảm.
"Có kẻ muốn hại ta? Vì sao lại nhìn thấy ảo giác? Từ khi nào?"
"Viên cầu và Vô Ưu là thực, thế thì còn pháp trận làm ta quẩn quanh mãi một chỗ thì sao?"
Trương Dạ cất bước đến cửa hang đi ra một đoạn sâu, khoáng thạch bên trên được dùng như ánh đèn soi sáng đường đi cho hắn.
Bên đường đi chia thành nhiều lối rẽ, có lẽ chính vì vậy mà Trương Dạ mãi đi vào các thông đạo giao nhau.
Cánh rừng tượng trưng cho các mõm trụ đá bên trong hang động cấu tạo thành.
"Không sao.. miễn là ta còn sống, thì việc gì cũng phải làm, cho dù có phải chống lại cả lục địa này đi chăng nữa."
Ý chí cầu sinh của hắn không phải dạng xoàng, còn rất nhiều tâm tư chưa thực hiện nên chưa thể từ bỏ bây giở.
Một lúc lâu, Trương Dạ cảm nhận được gió thổi sượt qua khuôn mặt, đặc trưng của lối ra hang động.
"Sắp đến rồi"
"Có gió, đầu trước mắt hẳn là lối ra"
Đi thêm chục bước, ánh sáng xung quanh dần dần tăng lên, soi sáng con đường Trương Dạ đi cho đến khi hắn bước ra bên ngoài hoàn toàn.
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi ấm áp cả phần tâm hồn hắn, đã lâu chưa được thấy ánh sáng nên bản thân có chút hưng phấn.
"Đây là đâu?" Trở về với hiện thực không mơ mộng, Trương Dạ quan sát xung quanh xem xét.
Không có sét, cũng chẳng có đất đai cằn cõi, đơn thuần là một vùng đất màu mỡ tươi đẹp, càng nói lên đây không phải Lôi Sa Chi Địa.
Tứ phía đều là rừng, không có đường mòn, chỉ có cây và cây.
"Phía Tây Trung Đô đâu có thế này?"
"Quan trọng nhất bây giờ là phải đi hướng nào"
"Trước kia có một trò tìm đường rất hiệu quả." Nghĩ nghĩ, hắn cởi chiếc dép quai của mình ra, ném lên trên cao. Chiếc dép rơi xuống mũi dép chỉ về hướng bên trái.
"Chốt, bên trái!" Nhặt dép đeo lại, Trương Dạ cước bộ cất lên chậm rãi đi về phía trái.
Hơn 3 giờ đường đi, căn bản không có gì tồn tại ngoài cây cối, kể cả ma thú đều không có một con.
Bù lại, tồn tại các loại cây kỳ lạ mọc san sát bên đường. Trương Dạ không biết nó là gì, nhưng đều gặt hái đưa vào trong giới chỉ đề phòng hờ vật quý.
"Là hồ? Đồng nghĩa việc có hy vọng tìm thấy người dân sinh sống quanh khu này"
Kiến thức thông thường người dân sẽ sinh sống ở gần bờ hồ tiện cho việc lấy nước, trồng trọt.
"Nhưng ở chỗ này.. không biết là có ai dám sống không.."
Giữ vững hy vọng của mình, Trương Dạ tiếp tục đi về phía trước.
Hai canh giờ nữa trôi qua, tiết trời từ nóng rực đã dịu đi phần nào, mặt trời cũng đang dần ló dạng xuống núi trả lại bóng đêm về với thực tại.
"Mặt trời lặn, không thể tự do di chuyển ở nơi không rõ thực hư, vẫn nên tìm một chỗ trú tạm."
"Cũng phải xem lại phần thưởng đạt được từ lần trước"
Trương Dạ nhìn lên tiết trời, than thở một hơi rồi nhảy lên thân cây cạnh bờ hồ.
Lấy ra hai tấm thẻ tre của Vô Ưu, truyền thần thức vào dò xem lần lượt cả hai tấm thăm dò nội dung bên trong.
"Ra ý hắn là thế.. cơ bản hai môn này cũng như Kiếm Ma Kinh và Hoàn Nô Cực Ma Công ở Kiếm Ma Tông."
"Đều là công pháp tín ngưỡng thu hút linh khí của tín đồ, nhưng mà ta luôn thắc mắc, nếu cả hai đều tu công pháp chủ gặp nhau thì thế nào? Có phải ai cũng có thể khống chế nô ấn hay không?"
"Thứ này có ích.. khẩu quyết khác với Kiếm Ma Kinh hoàn toàn, không có thẻ tre giải thích chi tiết chắc ta cũng nghĩ nó là công pháp địa phẩm đỉnh cấp"
"Ừm?"
Đốm lửa phía xa xa bén lên gây chú ý Trương Dạ, hắn nheo mắt quan sát kĩ một lần nhưng vẫn không có ý định làm lộ hành tung.
Trái lại, đề phòng cảnh giác được nâng lên trong tâm. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
"Sa sư muội, vẫn là nên về thôi.. đi quá sâu khu rừng có thể bị lạc đấy"
"Minh Toàn sư huynh yên tâm, chỉ đi kiểm tra một chút nhằm không có thứ gì xấu xa lạc vào đây"
Cuộc trò chuyện bên dưới thân cây toàn bộ đều lọt vào tai Trương Dạ.
Bên dưới là một cặp nam nữ, có vẻ là sư huynh muội của một thế lực nào đó đang đi tuần tra.
Nữ nhân sở hữu thân thể gọn gàng, ngũ quan cân đối, nốt ruồi dưới mí mắt tô đậm vẻ kiêu sa của cô. Nam nhân mày sáng mắt kiếm, thân cao đồ sộ, Trương Dạ đánh giá người này thuộc loại tứ chi phát triển.
"Toàn bộ đều dưới Tiên Thiên, có thể hỏi thăm nhẹ nhàng thử một phen" Trương Dạ nghĩ nghĩ, song không làm ngay mà lại ném đá sang tứ phía bên dưới.
Cặp sư huynh muội giật bắn người, vội móc ra lệnh bài trong túi đưa ra phía trước.
"Là ai!?"
"Ra mặt đi!"
Trương Dạ nhìn xuống tấm lệnh bài ngẫm nghĩ, đấy hẳn là một loại pháp bảo mang tính công kích? Vì thế mới che chắn trước mắt.
"Ta không muốn tự tay chứng thực uy lực của nó đâu" Đeo mặt nạ vào, Trương Dạ nghĩ.
Đạo kiếm khí từ trên cây bắn xuống bụi rậm, nữ tử Chu Sa vận luồng khí màu xanh lá truyền vào lệnh bài quay về hướng ồn ào tiếng động nhất.
Lệnh bài phản ứng bắn ra một tia ánh sáng xanh bắn về hướng được chỉ định. Uy lực của nó gây p·hát n·ổ xuyên phá cả 3 thân cây liền kề nhau, hoá bụi rậm trở thành một mảng cát bụi.
Vèo một phát trong lúc mọi thứ xảy ra, Trương Dạ bắn người xuống bên cạnh nam tử gọi Minh Toàn kia không một tiếng động, một tay khống chế gã nam tử một tay lặng yên kích hoạt Phá Giới Phù biến mất.
"Minh Toàn sư huynh!!!" Cảm nhận được khí tức sư huynh biến mất, Chu Sa quay người lại gọi lớn, nhưng chẳng có hồi âm.
......................
Bên trên đại thụ cách đấy không xa,
"Im lặng, hoặc là ta g·iết sư muội ngươi" Lưỡi kiếm sắc lạnh kề vào cổ Minh Toàn đe doạ.
"Hiểu rồi thì gật đầu 3 lần"
Minh Toàn hồi hồn, gật đầu ba cái tỏ ý thuận theo.
Trương Dạ hiển hoá ra sợi dây thừng kì lạ buộc vào tay Minh Toàn, sau đó nhìn hắn hỏi, "Yên tâm, ta sẽ không làm hại ai nếu ngươi thành thật trả lời. Nơi này là đâu? Ngươi là ai? Đến từ thế lực nào? Ban đêm đến đây làm gì?"
Minh Toàn thử dùng sức nhưng tay lại không hề vận được lực lượng, không muốn làm kẻ trước mắt nổi giận đành ngoan ngoãn đáp, "Đây là Ma Lâm, ta là Minh Toàn đến từ Huyền Hoàng Thành, đại nhân tha mạng.. ta được lệnh đến điều tra vụ án ma đầu bên trong Ma Lâm làm loạn gần đây.."
"Huyền Hoàng Thành? Ma đầu trong Ma Lâm?" Trương Dạ có điều suy ngẫm.
"Ngươi nói đây là Huyền Hoàng Thành? Là một trong cửu đại tuyệt địa sao?" Trương Dạ hỏi thẳng.
"Cửu đại tuyệt địa? Ta không hiểu đại nhân nói gì, nhưng đây đúng là Huyền Hoàng Thành" Minh Toàn khó hiểu nhìn hắn đáp.
"Ngươi biết đường ra khỏi đây không? Ý ta là Huyền Hoàng Thành" Trương Dạ nhăn mày tiếp tục hỏi, tên này không biết đến cửu đại tuyệt địa? Hay là nói đây không phải Huyền Hoàng Thành đó?
"Ta không biết, cả đời từ nhỏ ta đã sống tại thành rồi. A, nhưng ta nghĩ là thành chủ đại nhân biết đó!"
"Thành chủ? Được rồi, ta cũng không bắt nạt tiểu bối làm gì.. nhưng để cho ta biết được ngươi lừa ta, liền chỉ có c·ái c·hết chờ đợi cả ngươi và người xung quanh" Cỗ ma khí cường bạo toả ra áp lực về hướng Minh Toàn, làm lời nói Trương Dạ lúc này càng thêm vững chắc.
"Dẫn đường đi, ta muốn gặp thành chủ của các ngươi"
Cởi sợi dây thừng ra khỏi tay hắn, Trương Dạ nắm gáy áo Minh Toàn nhún người xuống, lần lộ diện tiếp theo là trước mặt Chu Sa.
"Sư huynh!? Ai đây!?" Chu Sa giơ lệnh bài phía Trương Dạ hỏi.
"Đừng đừng.. sư muội bình tĩnh, tiền bối không có ý xấu. Hắn muốn gặp thành chủ trò chuyện." Minh Toàn che người can ngăn, gượng cười nói.
"Ta là Trần Nhất. Thu pháp bảo lại, hoặc tay ngươi là thứ tiếp theo rớt xuống trước khi ngươi kịp ra tay" Trương Dạ phía sau lẳng lặng nói.
Nữ tử run lên, thấy vị sư huynh mình gượng cười gật đầu, đành cắn môi không cam lòng nhưng vẫn hạ xuống lệnh bài, cúi người cung kính tạ lỗi, "Chu Sa biết sai, tiền bối thứ tội."
"Không sao, thoải mái đi. Ta không có ý định giở trò với bọn tiểu bối các ngươi." Thu sát khí lại, tranh thủ trên đường đi, hắn hỏi mấy cái vấn đề về thế giới này.
Đây căn bản không phải Huyễn Tiên Lục Địa nữa, mà là Huyền Hoàng giới. Có thể giải thích vì sao bọn người này không biết đến Cửu Đại Tuyệt Địa.
"Vấn đề là.. ta làm sao lại đi xuyên qua giới diện khác rồi? Là ảo giác?"