"Tìm hiểu tình hình trước rồi tính tiếp vậy, lão thành chủ trong miệng bọn họ có khả năng đưa ta ra khỏi, thì trực tiếp gặp mặt quá nguy hiểm"
Tổng kết lại thông tin trong đầu, Trương Dạ biết được Huyền Hoàng Thành là thành lũy duy nhất tồn tại trong giới diện này. Xung quanh bốn bề đều là cảnh cây lá mọc đầy rẫy, không có dấu hiệu kiến trúc tồn tại.
Từng có người khai phá thêm đất mở rộng lãnh thổ liền bị thứ gì g·iết c·hết dã man đầy bí ẩn. Sau này mới có luật, khuôn viên xung quanh cổng thành đều có thể tá tạm nếu dân số quá đông, như thể chỉ khu vực Huyền Hoàng Thành mới có thể sinh sống.
Hằng năm lượng người t·ử v·ong vượt mức trên nhân số một vạn, chủ yếu là các nam thanh niên trai tráng được cử đi tuần tra bên trong khu rừng.
"Nói mới nhớ, ma đầu trong Ma Lâm là thế nào?" Trương Dạ vừa đi vừa hỏi.
"Chuyện đó.. gần đây tuần tra viên của chúng ta c·hết bất đắc kỳ tử, chấp pháp đội đi theo điều tra cũng bị g·iết mất một người. Đến giờ vẫn chưa bắt được, bù lại gương mặt ma đầu đã bị truy nã khắp nơi rồi, một trong số người tại hiện trường đã thấy hắn." Minh Toàn cũng quen dần với không khí hiện tại, hắn cảm thấy đối phương khá dễ nói chuyện.
"Mẹ nó.. cái này hẳn là ta rồi.." Trương Dạ xác nhận suy đoán của mình.
"Nhưng từ khi nào ta lộ mặt? Chẳng lẽ.."
Một vài suy đoán chảy qua não hải của hắn, mặt Trương Dạ vặn vẹo hồi lâu trở thành bộ dáng thư sinh trẻ tuổi, cởi mặt nạ ra giấu vào giới chỉ.
"Có khi nào nhầm với ta hay không?" Hắn cố ý thở dài gây chú ý hai người phía trước.
Chu Sa và Minh Toàn ngoái lại ngó một lượt rồi thu mắt, nhìn nhau ngầm hiểu ý đối phương.
"Tiền bối không phải người trong bộ lạc kia sao?" Minh Toàn nhìn hắn hỏi.
"Bộ lạc nào?"
"A.. tiểu bối mạo muội suy đoán, người ắt hẳn là từ bên ngoài vào đúng không?" Minh Toàn không trả lời ngay, e ngại nói ra.
"Sao lại như thế?" Trương Dạ không phủ định cũng như công nhận, hắn chỉ tò mò lý do đối phương đoán ra được.
Dường như người từ bên ngoài vào không phải việc quá lạ với dân bản địa nơi đây.
"Tiền bối có điều không biết, thứ khí ban nãy ngài toả ra khác chúng ta." Chu Sa bên cạnh đáp. Nàng cũng chẳng tỏ ra sợ hãi e dè nữa, đối phương không có động cơ gì để hại bản thân, sau vài cuộc trò chuyện đã biết được phần nào tính cách, chí ít không phải dạng lạm sát.
"Ừm? Là thế nào?" Trương Dạ hơi nghiêng đầu hỏi.
"Giải thích khó nói thành lời, ta trực tiếp để ngài hiểu vậy." Dứt câu, Chu Sa quanh người hiện lên vầng hào quang xanh lục bao quanh.
Không những khác về màu sắc, tính chất nó cũng khác biệt chân khí.
Tay vươn ra chạm vào người Chu Sa, ngón tay hắn lập tức cảm nhận được nhiệt độ đang tăng dần lên bề mặt da ngón.
"Đây là.. tính ăn mòn? Giống lực lượng của ta.. không hẳn." Trương Dạ rụt tay về, tuy không bằng lực lượng của hắn nhưng cũng đã ghê gớm hơn chân khí thông thường.
"Chúng ta gọi nó là đấu khí, căn cứ vào thiên phú sẽ sinh ra biến dị đấu khí hoặc là tứ đại nguyên tố." Chu Sa giải thích.
"Người thường sẽ có đấu khí tượng trưng cho một trong bốn nguyên tố. Cấp bậc đấu khí được chia ra làm năm cảnh giới: Đấu Sĩ - Đấu Sư - Đại Đấu Sư - Đấu Vương - Đấu Đế."
"Ta và Minh Toàn chỉ đạt mức Đấu Sĩ, vì thế nên mới được phân đi tuần tra xung quanh rừng. Mạng sống chúng ta không quá quan trọng đối với cao tầng của thành trì quá 3 ngày không về nội thành điểm danh báo cáo sẽ được xem như t·ử v·ong, đồng nghĩa với khu rừng có nguy hiểm."
"Hệ thống tu luyện khác sao? Lại quá thích hợp với ta rồi.." Ý nghĩ hão huyền xẹt qua trong đầu Trương Dạ.
"Tu luyện đấu khí thế nào?"
"Buộc phải có công pháp, mà công pháp của ta e rằng không cho ngài được" Chu Sa mỉm cười nói, nàng nhìn ra được vẻ tham lam trong mắt nam tử.
"Công pháp là truyền thừa của tông môn học viện, khi được công nhận làm học viên chính thức đã phải thề độc không thể tiết lộ."
"Ta hiểu rồi, còn cách nào để đạt được công pháp không?" Trương Dạ cũng không làm khó nàng, suy cho cùng, đoạn đường tiếp theo vẫn cần hai người này làm hướng dẫn viên.
"Có thì cũng có.. Nhưng ngài không phải đã sở hữu khí của thế giới bên ngoài rồi sao? Nạp cả đấu khí vào, sẽ gây xung đột." Chu Sa nhìn hắn kiên trì giảng giải.
"Đã từng có người bên ngoài có ý định giống ngài, đổi lại đều bị nổ banh xác. Không có ngoại lệ nào."
"Việc đó ngươi không cần lo. Còn có thiên phú, làm thế nào kiểm tra?" Trương Dạ gật gù nói.
"Thiên phú.. A, tới thành rồi. Có mấy điều ngài cần phải nhớ, đừng quan tâm mọi thứ xung quanh, đừng tỏ ra khí quá mạnh bên trong thành, quan trọng nhất là đừng gây hấn với thành chủ." Chu Sa dặn dò vài ba câu lập tức chạy đi đến thủ vệ gác cổng trao đổi điều gì đó.
"Muội ấy nói đúng, đó là ba điều cấm kị trong Huyền Hoàng Thành. Tuy ta không rõ vì sao, nhưng người lớn trong thành đều dạy trẻ như thế từ bé, nên bọn ta cũng nghe theo" Minh Toàn mặt tươi cười bảo.
Sau một lúc trao đổi hàn huyên cùng thị vệ, Chu Sa tiếp cận cả hai nói, "Được rồi, vào thôi. Ta có báo lại cho thị vệ thông cáo phủ thành chủ rồi."
"Chờ ta một chút" Nói xong, Trương Dạ khẽ đi vào một bên góc khuất trong giây lát rồi lại đi ra.
Trương Dạ gãi má cười cười, "Giải quyết chút chuyện cá nhân, giờ đi thôi.".
Đi đến cạnh gần bên thủ vệ, mắt đối mắt nhìn hắn, Trương Dạ cong khoé môi nở một nụ cười khó hiểu, "hân hạnh, làm phiền ngươi rồi"
Thủ vệ không hiểu sao trong lòng trào dâng cảm giác run sợ, "Khách của thành chủ thì không cần khách khí đâu ạ"
"Ừm? Có vẻ như Chu Sa trao đổi với tên này kỹ càng rồi, năng suất làm việc thật tốt" Trương Dạ ngoái về sau nhìn kĩ lại Chu Sa một lượt, bản thân cất bước dạo một vòng trong thành.
Huyền Hoàng Thành, một toà thành với phạm vi có thể chứa cả hàng chục vạn người, gấp mấy lần các toà thành trì khác. Không có gì đặc biệt nổi trội, dân cư đông đúc khiến cho không khí đô thị phồn hoa cũng được phô rõ, nếu nói về điểm dị biệt duy nhất thì ắt là toà cao ốc chọc trời giữa trung tâm thành.
"Một trong cửu đại tuyệt địa, hữu danh vô thực sao?"
Minh Toàn sau khi đi vào trong lập tức cáo từ với hắn, "Tiền bối, ta còn có việc phải báo cáo, phần còn lại nhờ Chu Sa hướng dẫn cho ngài vậy"
"Được rồi, đi đi"
Chu Sa dẫn Trương Dạ đi đến một tửu quán, gặp gỡ ông chủ đăng ký một gian phòng nghỉ riêng tư.
Nàng ngồi xuống giường, bỗng nhìn hắn tò mò, "Tiền bối, bên ngoài thế nào?"
Trương Dạ nhìn cô khó hiểu, "Thế nào là thế nào? Ta khoẻ a."
Chu Sa ho khan che giấu sự ngượng ngùng, "Ý ta là, bên ngoài Huyền Hoàng Thành, có khác gì nơi đây không?"
Trương Dạ nghĩ nghĩ nói, "Ý ngươi là ngoài giới? Kiến trúc khắp nơi, có biển, có nhiều thứ. Nhưng cũng có nhiều nguy hiểm, chỉ nhân tâm là không khác"
Chu Sa có vẻ vẫn là một thiếu nữ mơ mộng, cô sau khi nghe xong liền trưng đôi mắt tò mò ngưỡng mộ nhìn hắn.
"Ngươi muốn ra đến thế, sao không bảo thành chủ để ngươi ra ngoài?" Trương Dạ nhìn cô thắc mắc.
"Ta không phải là không muốn ra.. chỉ là, ngài ấy không cho phép người không có thực lực đi ra bên ngoài. Tối thiểu phải đạt Đấu Vương." Chu Sa thở dài.
"Cũng đúng, bên ngoài tồn tại rất nhiều loại nguy hiểm. Có đôi khi, trong vòng tay được bao bọc lại là một loại phúc khí"
"Tiền bối nghĩ vậy? Cũng muộn rồi, ta không phiền tiền bối, tiểu nữ đi trước. Mai gặp lại." Chu Sa gật đầu, cung kính cáo từ hắn rồi rời đi.
Trương Dạ ngã lưng xuống giường, đôi mắt ngước lên nhìn trần nhà tràn đầy vẻ hờ hững.
.
Đảo mắt ngày mới lại đến, Trương Dạ b·ị đ·ánh thức bởi tiếng gõ cửa liên tục.
"Ra ngay đây" Sửa sang lại trang phục một chút, Trương Dạ bước đến mở cửa.
Chu Sa và Minh Toàn đã đứng trước cửa từ sớm chờ hắn, "Thành chủ về rồi, mời ngài đến phủ chủ trò chuyện"
Trương Dạ gật đầu, "Mau đi thôi".
Chẳng mấy chốc cả ba đi trên đường xá, đã đến trước toà phủ đệ nguy nga lộng lẫy, uy nghiêm được canh gác nghiêm ngặt.
Minh Toàn đi đến phía trước chắp tay nói với thị vệ, "Thành chủ có lệnh, mời Trần tiên sinh gặp mặt".
Thủ vệ nhìn qua một lượt, đi vào trong xác thực, lại đi ra gật đầu, "Vào đi".
Trương Dạ loáng thoáng cảm nhận được khí tức Tiên Thiên toả ra từ những thị vệ này, lòng thầm than một tiếng, "thế lực thật trâu, đến cả gác cổng cũng là tiên thiên".
Bên trong phủ đệ được xây thành ba dãy nhà chính, một hậu viện.
Dãy ở giữa có vẻ là nơi gặp mặt, hoạt động nghiêng về xã giao với khách đến. Dãy trái là cho người ở, mọc san sát các phòng cạnh nhau. Dãy bên phải liền là các thư phòng liên quan đến sổ sách ghi chép.
Một trung niên nhân tiến đến với nụ cười phúc hậu, "Mời chư vị theo ta, thành chủ đang đợi bên trong".
Trương Dạ theo sau trung niên nhân dẫn đường hướng phủ đệ ở giữa, tiến vào bên trong, một cỗ áp lực vô hình đè lên vai hắn.
"Lại bị làm khó rồi.."
"Ngươi là người từ bên ngoài vào?" Giọng nói từ phía trước chậm rãi vang lên.
Trương Dạ cắn môi, dốc sức ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh đang ngồi trước chiếc ghế lớn kia, "Là ta.. Thành chủ, đạo đãi khách của ngài là như thế này? Ta còn chưa làm gì bất kính đâu?"
Ông lão tóc bạc phơ ngồi trên ghế, tay chống gậy nhưng lại chẳng có chút nào là dấu hiệu sự yếu đuối đến từ cơn lão hoá của tuổi già.
Ông lão chống gậy đứng lên, "Từ khi nào mà một kẻ đột nhập vào giới này được gọi là khách? Tiểu tử, đừng nghĩ ta không biết những gì ngươi đã làm"
Áp lực trở nên lớn hơn, ấn Trương Dạ nằm ụp xuống sàn, "Ta không đột nhập.. ta là lạc vào đây!!"
"Lạc vào trong Huyền Hoàng Giới, ngươi nghĩ bổn thành chủ sẽ tin? Vốn ta còn muốn chơi đùa cùng ngươi, nhưng thực lực nhỏ bé thế này ắt là tiểu tốt thí mạng, cũng chẳng có thông tin nào đáng giá.. Ồ, khoan đã.." Lão càng ngày càng tiếp cận gần Trương Dạ, áp lực khủng kh·iếp nặng lên toàn thân làm hô hấp của hắn cũng trở nên khó khăn.
"Ngươi là một phân thân? Thú vị, lão có thể tra thấy ngươi đang ở phụ cận gần đây chỉ qua khí tức. Nhưng không quan trọng, cẩn thận thế này là tốt, ít nhất ngươi có ấn tượng trong mắt bổn thành chủ rồi đấy." Mắt lão giả trở nên đen tuyền nhìn xuống người hắn như đang dò xét mọi điều thầm kín bên trong thân thể Trương Dạ.
Phân thân lúc này cũng bị ép nghẹt bởi áp lực mà nổ tung tan tành, vang một tiếng lớn phủ khói xanh đầy đại điện.
Lão thành chủ nhìn về phía Chu Sa và Minh Toàn, "Hai người các ngươi, bảo hắn nếu muốn rời khỏi đây, leo tháp đi."