Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 39: Thông Thiên Tháp



Chương 39: Thông Thiên Tháp

"Ừm?" Trương Dạ bên ngoài phòng trà đối diện với phủ thành chủ, nghe được t·iếng n·ổ vội thất kinh.

"Tuy ta không biết bên trong chuyện gì, nhưng đối phương hẳn không có thiện ý"

"Phân thân ta hệt ta từ giọng nói đến tính cách, chỉ tiếc giới hạn thời gian không quá 30 phút."

Trương Dạ trầm tư nghĩ ngợi, tay cầm chén trà nhâm nhi.

"Công tử, là nô gia không đủ sức quyến rũ ngài sao?" Cánh tay thon dài non mềm khiêu gợi choàng qua cổ hắn kéo lại, một nữ tử ăn mặc hở hang ngồi bên cạnh tiếp rượu cho Trương Dạ.

Phải, Trương Dạ đích xác là đi lầu xanh, không phải để ăn chơi, mà là để nghe ngóng sự việc xung quanh đây, tiện thể quan sát phản ứng phủ chủ khi gặp mặt hắn.

Xong việc ở đây, hắn cũng không có ý định nán lại, đành gượng cười xoa má mỹ nhân nhu bên cạnh an ủi vỗ về, "Nàng là định làm ta c·hết mê c·hết mệt mới vừa lòng sao?"

"Nhưng ta có việc phải đi ngay bây giờ. Đành hẹn Nhan cô nương lần tới vậy." Trương Dạ đặt 100 khối linh thạch xuống, nhanh chóng rời khỏi lầu xanh.

Tuy khác hệ thống tu luyện, nhưng linh thạch vẫn là đơn vị tiền tệ chủ yếu ở đây. Bên trong nghe ngóng, hắn còn nghe được một kiện chuyện thú vị.

Nơi này thỉnh thoảng sẽ có một vài cổ mộ tái thế, bên trong hung hiểm đi đôi với phú quý. Thành chủ cũng chính vì may mắn một lần khai quật được một trong các cổ mộ mới có thể phất lên như bây giờ.

"Không ai rõ thực lực của hắn đến mức nào rồi, lần trước là Đấu Vương, đã hơn chục năm trôi qua.. sẽ không đến mức kia đâu?"

Được một phen dạo vòng quanh thành, hắn cũng ngầm hiểu ba điều kiện khi Chu Sa nhắc nhở.

Đôi khi trong góc tối sẽ thấy các sinh vật kỳ dị tồn tại, nhưng không làm tổn hại đến ai, dường như chẳng ai để ý đến chúng. Phát ra khí, sẽ thu hút các sinh vật kỳ dị đó bén mảng tới, còn việc chúng làm gì tiếp theo thì Trương Dạ không rõ.

"Luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ nơi này"

"Dường như muốn che giấu thứ gì đó? Hay là ta đang nghĩ nhiều?"

Trương Dạ suy tư tản bộ về đến gian trọ của mình, không lâu sau tiếng gõ cửa vang lên.

Thở nhẹ một hơi bất đắc dĩ, "vào đi, ta không khoá".

Hai người Chu Sa, Minh Toàn vẻ mặt nghiêm nghị tiến vào, không để họ phát biểu, Trương Dạ đã nhảy vào miệng nói, "Thành chủ các ngươi làm vậy là có ý gì?".

Minh Toàn trầm giọng, "Tiền bối thật biết chơi, chúng ta cũng đều bị ngài qua mặt".



"Vào vấn đề đi, các ngươi không phải đến để bắt ta. Đừng lảm nhảm."

Minh Toàn thấy vậy đành tiếp tục, "Thành chủ nói, ngài muốn rời khỏi chỉ có cách duy nhất là leo tháp".

"Leo tháp?" Trương Dạ nhướng mày nghi hoặc, "Thế nào? Nói tình hình cụ thể".

Minh Toàn mặt hơi đắn đo, "Ngài ắt hẳn cũng đã thấy toà ốc cao chọc trời kia chứ? Chúng ta gọi nó là Thông Thiên Tháp, bên trong có 7 tầng chứa đựng vô số hung hiểm"

Trương Dạ gật đầu, "Nhưng tại sao lại phải leo? Có lợi gì không?"

Minh Toàn nhìn ra cửa sổ đôi mắt ẩn chứa tinh mang, "Có.. phú quý trong hiểm nguy, ta không rõ tình huống bên trong, nhưng ngài sẽ nhận được thứ ngài muốn nếu vượt được cả 7 tầng. Về chuyện tại sao, là ý của thành chủ, chúng ta không nghĩ được"

"Đã từng có ai vượt qua chưa?"

"Có, nhưng rất ít. Người thì kể nó như đi dạo, người thì bảo nó là địa ngục trần gian, mỗi người mỗi cảm nhận khác nhau."

Trương Dạ hồ nghi nhìn nét mặt hắn cố soi xét tính chân thực của lời nói, "Khi nào ta có thể leo? Có cần thủ tục sao?"

Chu Sa tiến lên tranh công, "Ngươi dài dòng quá, tiền bối có thể đi bất cứ lúc nào, không cần thủ tục. Đã có người tự động sắp xếp."

"Vậy sao? Được rồi, về đi, ta sẽ liên lạc lại nếu cần thứ gì" Trương Dạ suy ngẫm một lúc, hạ lệnh tiễn khách.

Gian phòng trở lại một mảnh yên tĩnh, Trương Dạ hiển hoá Truyền Âm Cầu bên trong giới chỉ truyền khí vào trong, nhưng chẳng hề có gì xảy ra.

"Xem như cắt đứt quan hệ với giới bên ngoài"

Sắp xếp lại hàng tá suy nghĩ trong đầu, tại Huyền Hoàng giới, hắn căn bản chẳng có việc gì để làm, nên không cần ở lại quá lâu.

Chỉ có một mục tiêu duy nhất hiện tại, tìm lối ra khác, hoặc phụ thuộc vào thành chủ leo tháp để tìm lối ra. Phương án thứ hai có vẻ khả thi nhất, nhưng lại không đủ bảo đảm an toàn.

"Hoàn toàn không biết được kẻ khác sẽ có ý nghĩ thế nào với ta"

"Lại cược, ta quá yếu để có thể quyết định vận mệnh của mình"

Ngồi dậy đẩy cửa bước ra bên ngoài, Trương Dạ một mạch tiến đến nơi toà tháp cao chọc trời kia.

.

Kiếm Ma Tông, ngay giữa đại điện.



"Hoắc tông chủ, người nói là lão tổ biến mất?" Tứ trưởng lão một bên cung kính hỏi.

Hoắc Thường Sơn chống tay lên cằm, "Ừ, lão tổ vốn đang ở Trung Đô, sau đó ta không cảm thấy khí tức của hắn đâu nữa. Bị g·iết chắc chắn không phải, cảm giác như hắn đi vào một nơi quy tắc c·ách l·y với toàn thế giới"

"Thật sự có một nơi như thế sao?" Một trong bát đại kiếm vương, Đại trưởng lão hỏi.

"Hắn là lão ma đã sống hơn một thế kỉ, không lạ nếu hắn biết được" Hoắc Thường Sơn đáp.

Không ngừng lại, hắn tiếp tục nói, "Không quan trọng, hắn sẽ sớm quay về. Dạo gần đây các phương thế lực gần như đều chỉa mũi kiếm về phía chúng ta một cách kỳ lạ, ta nghi ngờ.. cũng do hắn. Chỉ có hắn bên ngoài tại thời điểm này."

Nhị trưởng lão đứng ra phản bác, "Lời này không thể nói bậy, lão tổ là tồn tại chí cao vô thượng, sao có thể phản tông ông chính tay xây nên? Ta nghi ngờ có gian tế trà trộn"

"Trường hợp này cũng có thể xảy ra, không biết trước được điều gì. Đã tra được thủ phạm g·iết tu sĩ tông ta mỗi ngày chưa? Ít gì cũng sẽ có liên quan đến hắn"

"Vẫn chưa, t·ên s·át n·hân đó hành tung quỷ dị. Nhưng vẫn để lại manh mối, có đệ tử nhìn thấy được hắn là đệ tử ngoại môn." Nhị trưởng lão tiếp câu.

"Không cần tra dàn đệ tử ngoại môn, đích thân ta sẽ đi tìm hiểu chuyện này trước khi nó thật sự trở thành một vấn đề" Thường Hoắc Sơn nheo mắt nhìn về hư không, không một ai biết được ông ta đang nghĩ gì.

"Vãi.. cao thật.." Ngước mắt nhìn lên toà tháp, Trương Dạ bên dưới cảm thán.

Tuy là điểm dị biệt duy nhất trong thành, nhưng xung quanh toà tháp chẳng có ai đoái hoài tới.

Dân cư vẫn cứ đông đúc chen ngang đi lại qua đường xá xô bồ, cũng chỉ có mỗi Trương Dạ là dừng chân trước cửa thành.

Dường như người dân xem toà tháp này là thứ vô giá trị, tồn tại ở đây chỉ chật đất nên mang tâm thái mặc kệ mà sống.

"Ngài là Trần tiên sinh?" Lúc này một người toàn thân mặc giáp tiến đến bên cạnh Trương Dạ hỏi.

"Phải, ngươi là?" Trương Dạ gật đầu, hơi có chút bất ngờ vì đối phương nhận ra danh tính.

"Chỉ có ngài như có mục đích đi vào đây, ta không nhận ra thì cũng kì thật. Nào, để ta dẫn tiên sinh đến cửa" Thị vệ dường như biết được hắn nghĩ gì liền cười đáp.

"Ừ, mời."

Trương Dạ theo sau thị vệ tiến vào bên trong toà lâu chọc trời.



Phía bên trong trái với vẻ hào nhoáng đồ sộ bên ngoài, lại được bố trí theo kiểu đơn giản nhưng lại mang đến cho người cảm giác cổ xưa.

Không ai biết lịch sử của toà tháp, kể cả thành chủ. Chỉ nghe rằng, nó tồn tại nơi đây từ rất lâu, trước khi cả Huyền Hoàng Thành tồn tại, xây nên cũng bám theo dựa vào nó.

Trương Dạ đánh mắt đảo quanh quan sát kĩ, đối diện chỉ có một cánh cửa đá, hai bên trái phải đều là tường gạch màu xám, len lỏi ánh sáng yếu ớt từ các ngọn đuốc xanh lam được đốt lên.

"Tới nơi rồi, chạm tay lên cửa là sẽ được dịch chuyển vào trong, cầu cho tiên sinh thuận lộ bình an vượt qua" Thủ vệ dẫn hắn đến trước cửa đá liền quay người sang nói.

"Ừ" Trương Dạ không ngần ngại, đặt tay lên cửa đá.

Toàn thân người hắn sau đó cũng loé lên rồi biến mất ngay hiện trường.

"Hắn vào rồi?" Bên ngoài cửa đá, đạo thanh âm già nua bỗng vang lên.

"Bẩm thành chủ, đã vào. Trần tiên sinh phạm tội gì sao?" Thị vệ không có vẻ gì bất ngờ, xoay người cung kính nói.

Lão già chống gậy từ bên ngoài đi đến, "Không, hắn bị buộc phải vào trong đấy, có người bảo ta làm thế"

"Ngài đã đến cảnh giới này, ai còn có sức ép được ngài?"

Lão thành chủ sau khi nghe câu này, nhìn thị vệ đầy tiếu dung, "Tiểu thị vệ, vì thế cả đời ngươi mới mãi ở chức gác cổng đấy. Phóng tầm mắt xa hơn đi"

"Đi thì cũng đã đi, ắt hẳn trên người hắn có điều đặc biệt nên bên trên mới làm thế. Hoặc chỉ đơn thuần muốn mua vui"

"Dẫu sao cũng là số phận.." Lão thành chủ lẩm bẩm thở dài vài câu, xoay người rời đi không lâu sau đó.

Mà bấy giờ ngay tại bên trong tháp lâu, Trương Dạ bị chuyển dịch đến một nơi tăm tối.

Xung quanh hoàn toàn là một mảnh không gian tối đen, không một ánh sáng, không một âm thanh. Trương Dạ thậm chí còn không thấy được bản thân hắn.

"Tối như tương lai ta vậy.. chẳng thấy cái quái gì" Trương Dạ ngồi dậy mò mẫm đường đi.

Bỗng trước mắt Trương Dạ loé lên luồng ánh sáng chói mắt kì dị, khiến đôi mắt đang dần thích nghi với bóng đêm kia nhói lên, theo bản năng dùng tay che lấy.

Dần dần, ánh sáng chói mắt cũng nhạt dần trở lại bình thường, để lại 7 cột màu sắc không có quy tắc lần lượt là Tím, Đỏ, Xanh lam nhạt, Xanh lục, Vàng, Cam, Xanh đậm.

Trương Dạ khẽ mở mắt ra, phát hiện bảy đạo ánh sáng liền tiến lại gần chúng quan sát.

"Không có khí tức gì toả ra từ nó, lại là manh mối duy nhất"

"Có bảy đạo ánh sáng ở đây, nghĩa là phải chọn một trong bảy màu?"

"Màu xanh lam có vẻ là màu yếu nhất, dựa theo thói thường, chọn nó vậy" Trương Dạ vươn tay chạm lên cột sáng màu xanh.

Ngay lập tức, cả người hắn vặn vẹo như bị vòng xoáy hút vào bên trong cột sáng, biến mất khỏi hiện trường.