Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 40: Trầm luân.



Chương 40: Trầm luân.

"Đây..?"

"Còn ngây ra đó làm gì? Tiếp tục đi!" Giọng quát trực tiếp làm tinh thần Trương Dạ sốc lại, tiếp tục nâng bao xi măng lên xe đẩy về phía công trường.

Công trường lấm lem bùn đất, đông nít người vất vả làm việc của mình dưới áp lực tiếng chửi bới vang bên tai.

Mồ hôi nhễ nhại, tay chân mỏi đến rã rời, nhưng hắn không thể dừng lại được. Nếu bánh xe dưới chân dừng chỉ một ít, hắn sẽ bị xem là lười biếng, vô dụng, thậm chí nặng hơn là trừ lương.

Tiết trời giữa trưa nắng lên cao chói chan càng làm cho lòng người trở nên bức bối hơn.

Gương mặt ai bấy giờ cũng đều mang một vẻ bực dọc nhăn nhúm vì phải làm việc nặng liên tục dưới sức nóng như muốn thiêu đốt hết thảy này.

Trương Dạ thở hồng hộc đẩy xe rùa lên xuống tầng liên tục, con người toác lên sự mệt mỏi lừ đừ vì chỉ ngủ được hai tiếng mỗi ngày.

Tiếng hét vang lên, tựa như cứu cánh một sinh mệnh sắp gục ngã, "Giờ cơm tới rồi, anh em lại đây ăn này!".

Nghe được tiếng gọi, Trương Dạ đặt xe rùa xuống lau mồ hôi trên trán, chậm rãi bước đi đến nhận lấy phần cơm của mình.

"Dạ, vất vả rồi. Làm việc cũng chú ý sức khoẻ một chút, anh thấy chú lờ đờ quá đấy" Nam thanh niên đầu tóc cao ráo, gương mặt bảnh trai đưa cho hắn hộp cơm nói.

Trương Dạ cười trừ nhận lấy phần của mình, "Em biết rồi Anh Tư, em ổn".

Công nhân thông thường sẽ được nghỉ ngơi hai tiếng vào giờ trưa, chỉ có lúc này Trương Dạ mới có chút ít thời gian rảnh để tận hưởng cuộc sống một cách nhẹ nhàng, êm dịu nhất.

Bản thân cũng không khá giả đến mức trung bình, gia đình hứng chịu cảnh vô số nợ nần chồng chất, vay nặng lãi liên tục tìm đến đòi tiền doạ đánh.

Trương Dạ sống cùng gia đình hai người, em gái và mẹ, người em gái vẫn còn trong độ tuổi đi học cao trung nên không thể gánh được phần nào vấn đề vật chất trong gia đình, huống chi áp lực từ việc học hành cũng đã đủ làm cô em điên đầu. Người mẹ già đầy nếp nhăn, hy sinh vì cả gia đình đã đến độ không có khả năng lao động, hoặc ít nhất, hắn không nỡ nhìn mẹ mình vất vả nữa.

Đáng nhẽ độ tuổi 18 của hắn có thể vui vẻ cùng đồng lứa, không phải lo lắng về vấn đề học hành hay tiền bạc, vì tuổi thanh xuân vẫn còn đó. Đến cả đam mê duy nhất của hắn, cũng phải cất đi vì hiện thực nghiệt ngã.

Mở hộp cơm ra, đơn thuần là một suất cơm với hai miếng thịt nướng cùng rau củ và một chút canh ấm bụng.

Trương Dạ dùng muỗng xới từng miếng cơm, ăn sạch hộp để bổ sung năng lượng cho buổi làm việc sắp đến.

Đãi ngộ nơi đây không tồi, anh em làm việc còn rất tốt với hắn. Chỉ có chủ thầu hay gây áp lực cho mọi người, khiến không khí trầm xuống, nhưng Trương Dạ được ăn học, dạy dỗ tử tế từ khi còn bé nên cũng thông cảm phần nào cho chủ thầu.

Đảo mắt giờ nghỉ đã hết, Trương Dạ lại bù đầu vào công việc nặng nhọc của mình, từ đẩy xe, tới trộn vữa cả buổi trời.



"Dạ, vào đây chú bảo!" Ông chú trung niên dáng vẻ mập mạp, trên mặt có hàm râu lỏm chỏm bỗng kêu to gọi hắn tới.

"Con tới ngay, chú Vinh đợi một chút" Trương Dạ loay hoay làm nốt phần việc của mình, lập tức đi đến chỗ chú Vinh.

Thân áo dính đầy bùn đất, xi măng dính lên cả tay đóng khô, trái ngược hoàn toàn với chủ thầu như tượng trưng cho hai giai cấp giàu nghèo trong xã hội bấy giờ.

"Em gái con có gọi tới, nghe máy một chút đi" Chú Vinh đưa điện thoại cho hắn.

Tiếp nhận điện thoại, Trương Dạ đưa máy lên tai, "Alo? Anh nghe đây Linh".

"Anh trai, anh lại đang làm việc ở công trường sao?" Đầu giọng bên kia phát ra, có chút nghẹn ngào bên trong ẩn chứa.

"Ừ, có gì nói nhanh, anh còn quay về làm này" Trương Dạ nghĩ em gái chỉ gọi hỏi thăm đành hối thúc cho qua chuyện, cũng không muốn làm em lo.

Linh khe khẽ nói, có thể nghe thấy thanh âm nức nở của em đang cất lên, "Anh đừng làm việc nữa.. em.. em.. trúng số rồi.. anh ơi.. anh không cần phải cố nữa đâu.."

Trương Dạ trợn mắt bất ngờ, không tin hỏi lại lần nữa, "Gì cơ? Em nói gì cơ?"

"Em trúng số rồi! Gia đình mình không phải chịu khổ nữa!!"

Trương Dạ run run đưa điện thoại cho chú Vinh, phấn chấn tinh thần như trở thành con người khác.

"Con cảm ơn chú Vinh".

Song, hắn vẫn không quay về ngay mà tiếp tục trở lại làm việc đến hết buổi. Nhận được phần lương ngày của mình, Trương Dạ vui vẻ chạy về đến nhà.

Nhà hắn nằm ngay trên mặt tiền đường lộ lớn, có thể dễ dàng tìm thấy. Căn nhà không to không nhỏ với mái ngói hình tam giác, chỉ vừa đủ sống với ít ỏi tiện nghi.

Mở cổng ra, bước vào bên trong nhà, điều đầu tiên Trương Dạ làm là lên phòng kiểm tra tình trạng mẹ mình.

"Mẹ, con về rồi. Con nấu cơm, tí mẹ xuống ăn chung, Linh có bất ngờ cho mẹ" Trương Dạ gõ cửa nói to đủ để người bên trong nghe, hé cửa ra quan sát.

Trương Nhã Di ngồi xem TV, quay ra sau cười hiền từ, "Cần mẹ phụ không?"

"Dạ không, mẹ cứ ở đấy đi" Để lại một câu, hắn xoay người bước xuống nhà tắm vệ sinh sạch sẽ một lượt.

Tiếp đến, bước vào gian bếp trổ tài nấu ăn của mình, cả đời đều sống trong sự cố gắng, nên thứ hắn biết được để ứng dụng không phải ít.



Két..

Lát sau tiếng cửa mở vang lên, một thân ảnh khoảng chững 1m60 bước vào trong, cô gái gương mặt khả ái với hai núm đồng tiền hai bên má cười toe.

"Anh, em về rồi."

"Về rồi thì cất cặp sách sang bên, gọi mẹ xuống ăn cơm, chín cả rồi này" Trương Dạ bận rộn bày biện ra bàn đáp.

Nghe vậy, cô chạy tức tốc lên lầu, Trương Hiểu Linh nắm tay Trương Nhã Di nhẹ nhàng từng bước xuống từng bậc thang.

Ngồi vào bàn ăn, Trương Dạ nhìn Trương Nhã Linh mỉm, "Nói đi"

Thấy mẹ mình khó hiểu, Trương Nhã Linh nói, "Mẹ đừng bất ngờ nha.. con, con trúng số đó! Hôm qua con có dùng tiền tiết kiệm mua vài tờ, ai ngờ lại trúng đâu này!"

Trương Nhã Linh run cầm cập vì kích động, Trương Dạ xoa lưng cô, "Mẹ bình tĩnh lại nào.. Gia đình mình, không phải khổ nữa rồi"

Phút hắn nói câu này, bản thân cũng đã không tự chủ rơi nước mắt lúc nào chẳng hay, là giọt nước mắt từ hạnh phúc vui sướng.

Cả ba người tận hưởng bữa cơm vui vẻ, với mùi vị mặn hơn mọi ngày.

Tháng năm sau đó, nợ nần được giải quyết xong xuôi, nhà ở cũng được nâng cấp phần nào. Tình trạng sức khoẻ tinh thần của cả gia đình đều được nâng lên rõ rệt.

Mẹ bắt đầu ra bên ngoài thể dục ngoài công viên với bạn bè cùng lứa, em gái không phải lo về xuất thân gia cảnh. Duy chỉ có Trương Dạ là nằm lì trong phòng.

Hắn dành cả ngày, cả tuần, cả tháng để ngủ. Tâm trí không còn gì phải lo lắng, viên mãn đến độ chỉ cần thế này thôi, hắn đã đủ thoả mãn.

Ngày nào với hắn cũng như một, sáng dậy cứ cầm điện thoại lướt một lúc lại ngủ đến mai. Dường như, Trương Dạ xem đây là phần thưởng cho sự cố gắng từ trước đến giờ.

Hắn dựa vào cái cớ đó mà hưởng thụ sự lười biếng của mình một cách trọn vẹn, nhưng rồi cũng đến ngày hắn cảm thấy mệt mỏi chỉ với việc nằm yên một chỗ.

Chỉ một tia tiêu cực xuất hiện, đã kích thích mọi thứ diễn ra đúng quỹ đạo được sắp đặt sẵn.

Tự hỏi, đi làm để làm gì? Cũng đâu có cần tiền, mẹ sống sung túc hạnh phúc, em gái có khả năng tự lập, bản thân hắn, dường như đã mất đi lý do để sống.

Không bạn gái, học vấn không đến nơi đến chốn, hắn cũng dần không có hứng để mà làm nhiều chuyện. Bản tính lười biếng theo từng ngày đã được phát triển trở nên to lớn.

"Aa.. quan tâm làm gì..?" Trương Dạ mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà.



"Mệt quá, chẳng muốn làm gì đâu. Sống làm cái đếch gì cho mệt thây?"

Tinh thần sa sút đến đáy cốc, nhiều lần gia đình cũng khuyên nhủ hắn, nhưng Trương Dạ cơ bản đều bỏ ngoài tai, hắn cứ vịn lấy lý do bản thân đã làm đủ nhiều mà khước từ tất cả.

Bây giờ đến cả việc ngủ cũng chẳng làm hắn tận hưởng, có thể nói, tâm trí hắn bị lười biếng, trì trệ. Luôn miệng bảo sẽ làm, sắp tới, nhưng sau đó lại viện cớ trốn tránh.

"Sống.. không có cái gì vui, đam mê, nhảm nhí, làm nhiều sẽ chán, không thấy mệt à?"

"Nếu sống nhàm chán như vậy, thì c·hết thôi. Nghĩ ngợi làm gì cho mệt" Trương Dạ vươn vai mệt mỏi, đi đến kết luận cuối cùng.

"Hai người kia cũng đã có thể vui vẻ trở lại, ta tồn tại cũng chẳng có ích gì ngoài làm sâu nhọt"

"Uớc gì có thể sống một kiếp thú vị hơn vào lần sau.."

"Vĩnh biệt, thế giới nhàm chán" Tay hắn cầm kéo, đặt lên cần cổ mỏng manh.

Xoẹt một tiếng, máu tươi bắn ra như suối, chiếc kéo cắm vào sâu trong cổ nhưng chưa đủ sâu khiến hắn vẫn trong tình trạng bán sống bán c·hết.

Cảm nhận được cơn đau thấu trời, Trương Dạ cũng chẳng buồn kêu rên một tiếng. Hắn chậm rãi khép mắt lại, chấp nhận chờ đón c·ái c·hết của mình.

...

"ARGHH!!!!!!!!" Trong không gian xanh nhạt, thân ảnh ôm cổ hét thảm thiết, cổ của hắn thủng một lỗ to tướng chảy ròng rọc máu không ngừng.

Không ai khác ngoài Trương Dạ, hắn vừa mất đi ý thức tạm thời, một đoạn ký ức về việc bản thân ban nãy đã làm cũng chứng kiến toàn bộ.

Giới chỉ trong này vô hiệu, kể cả chân khí, máu tươi cứ ròng rọc chảy ra từ yết hầu không ngừng. Đau đớn vẫn cảm nhận rõ như in, nhưng hơn vài phút trôi qua, hắn lại không có dấu hiệu c·hết hay yếu đi.

"Mẹ nó.. chỉ cho ta cảm nhận..?"

"Cái thứ ánh sáng này.. làm ta mất đi ý thức tạm thời, sau đó để ta nhập vai vào để mỗi kết cục đều là kết liễu bản thân sao?" Trương Dạ nén đau suy tư.

Màn ánh sáng màu xanh trở nên phai đi truyền tống hắn ra bên ngoài lĩnh vực tối đen, Trương Dạ lần nữa trở về xuất phát điểm.

Lần này khác biệt chỉ có 6 cột sáng khác màu hiện ra, yết hầu thủng lỗ của Trương Dạ.

"Đâm lao thì phải theo lao.. nghĩ một chút.."

"Ta không rõ lần sau có mất ý thức hay không, c·hết tiệt, làm sao đây? Bất Nhĩ, ngươi giúp ta được không?" Trương Dạ cắn móng tay thì thào.

Không có âm tần nào đáp lại, Trương Dạ thở dài, tay vươn ra chạm vào đóm ánh sáng tiếp theo.

Vèo.