Bầu trời đỏ một màu máu tươi, tu hú bay lượn một vòng bên trên phát ra tiếng kêu não lòng.
Chuyển về viễn cảnh bên dưới mặt đất, chỉ thấy một tràng thê lương đổ nát khắp mọi nơi.
Hai thân ảnh sâu bên trong đ·ống đ·ổ n·át kia, một tay cầm cuốc đập xuống mặt đất dường như đang khai thác thứ gì.
"Trương Dạ, ngươi nói nơi này thật sự có đá thức tỉnh?" Nam tử mặt sẹo in lên một bên gò má nhìn người bên cạnh hỏi.
Trương Dạ gật đầu, "Có, ta rõ ràng thấy sao băng rơi về hướng bên này."
Nam tử mặt sẹo nghe vậy đành gật đầu, tiếp tục cuốc đá, "Nếu chúng ta mà có được đá thức tỉnh.. kiếp này không phải cực khổ như thế này nữa, huynh đệ"
Trương Dạ không nói gì, lặng lẽ tiếp tục đào đá đến khi màn đêm dần buông xuống, cả hai không tìm thấy thứ gì đành quay đầu lùi bờ.
Thế giới này đã bị ô nhiễm bởi sự kiện thiên thạch rơi từ mười năm trước, thú vật biến dị, quái thú ngoài không gian cũng xâm nhập vào trong trái đất tàn sát cả nhân loại.
May mắn thay trời không tuyệt đường người, tồn tại một thứ gọi là Đá thức tỉnh, chỉ cần tiếp xúc với nó sẽ sản sinh ra một liên kết thức tỉnh được năng lực tiềm ẩn sâu bên trong mỗi người. Thể chất con người cũng tự động được cải thiện một thời gian dài sau khi thiên thạch rơi.
Nhưng số năng lượng bên trong đá cũng vẫn có hạn. Nên đá thức tỉnh, trực tiếp trở thành món ngon cho tầng lớp bên trên xâu xé, còn tầng lớp nghèo bên dưới chỉ được một vài thiểu số thức tỉnh bẩm sinh tồn tại ít năng lực đặc thù.
Mà Trương Dạ cùng huynh đệ Kiến Huy của hắn, đều thuộc vào tầng lớp đáy chót xã hội.
Kể cả khu ổ chuột dùng cho cộng đồng nghèo khó cũng không chấp nhận sự tồn tại của cả hai, lý do là vì Trương Dạ và Kiến Huy đều là phần tử mang ý định trở mình lên cao, thay vì đồng lòng chung sống yên bình không động chạm đến lũ quý tộc.
Hai tầng lớp được phân biệt có thể dễ dàng thấy chỉ qua nơi ở, quý tộc liền ở trong thành, nông dân nô lệ chỉ được ở ngoài khuôn viên phạm vi thành.
Quái triều có ập đến, khiên thịt của chúng lập tức được kích hoạt che chở câu thời gian để chúng t·ẩu t·hoát.
Trương Dạ chạy vào trong rừng sâu cùng với Kiến Huy trước khi trời hoàn toàn trở một màu đen bao phủ toàn phạm vi chung quanh.
Kiến Huy theo sau nói, "Thức ăn không đủ cho tuần này rồi, sao, muốn đi săn chứ?"
Trương Dạ nghe đến bèn đáp, "Đêm nay thì yên đi, ta có cảm giác không lành"
"Lại cái giác quan đó của ngươi à? Nó còn chẳng phải là một loại năng lực" Kiến Huy cười nói.
"Ừ, xem là thế đi" Trương Dạ gật nhẹ, phóng lên phía bên trên cây trèo vào căn nhà gỗ.
"Đêm nay tới lượt ngươi gác, đừng có lơ là, có dấu hiệu gì phải báo ngay cho ta" Trương Dạ dặn dò trước khi chợp mắt.
"Rõ rồi"
Cả hai đã như thế này ròng rã hơn một năm. Tuy là có khó khăn, nhưng có người đồng hành đáng tin cậy bên cạnh, làm mọi tiêu cực cũng theo đó mà bay đi, thúc đẩy hắn phải có sức mạnh để sinh tồn, đứng trên đỉnh thế giới này tìm ra thân nhân của mình.
Thoáng cái đã qua hơn hai canh giờ, Trương Dạ đang ngủ thì bị lay người, "Trương Dạ, Trương Dạ, mau tỉnh! Tình huống phát sinh!"
Trương Dạ mở mắt ra, "Chuyện gì? Tới ca rồi?"
Kiến Huy chỉ lên bầu trời đỏ rực, trăng dường như đang chảy máu rỉ xuống bên dưới mặt đất.
"Cái quái..!?"
"Mặt trăng chảy máu ư?"
Kiến Huy dường như biết hắn đang nghĩ gì, bèn nói, "Không phải, ngươi nhìn kỹ lại, là một đợt quái triều, hơn nữa còn là quy mô kỳ lạ nhất từ trước giờ"
"Vậy chẳng phải mọi người sẽ gặp nguy hiểm rồi?"
"Đúng, nhưng đây là thời đại tận thế. Còn có sức quan tâm người khác sao?" Kiến Huy nhìn hắn nói.
"Ngươi nghĩ gì? Tường thành có nguy cơ sụp đổ, đợi quái triều qua đi, chúng ta làm ngư ông đắc lợi là được" Trương Dạ nhún vai.
Kiến Huy nghe được liền ngẩng ra bật cười, "Pfft, không hổ là ngươi, nhưng lần này thay đổi kế hoạch một chút".
Hắn chỉ tay về phía trăng máu, "Bên trên đỉnh ngọn nguồn của quái triều, ta thấy một viên đá cực kỳ to, ắt là đá thức tỉnh. Kích thức to hơn cả mấy viên từng được nghe qua miêu tả"
Trương Dạ ngẫm một lúc lâu, phải, Kiến Huy là người thuộc dạng có dị năng bẩm sinh, Kim Đồng, có thể nhìn thấy vật ở khoảng cách cực kỳ xa, phân tích điểm yếu của đối tượng.
Một thứ năng lực tuyệt vời, trong trường hợp được huấn luyện trau dồi đầy đủ, Kiến Huy có lẽ đã trở thành l·ực l·ượng c·hiến đấu chính của nội thành.
Trương Dạ xoa cằm nói, "Thật ra có một cách, nhưng đó là tìm c·hết"
Kiến Huy lộ ra tiếu dung, "Sống với c·hết hiện tại, có khác gì nhau sao?"
Nói đến, cả hai đều cười phá lên như hai kẻ điên. Rồi, Trương Dạ ngồi dậy chuẩn bị trang phục v·ũ k·hí của bản thân mình.
"Đi thôi, ta với ngươi, sẽ thay đổi thế giới này"
Trương Dạ dẫn đầu phóng xuống bên dưới, hắn như dạ xoa vô tung vô ảnh bắn người về hướng thú triều với Kiến Huy bá·m s·át theo sau.
Lộ trình đi đến đó không rõ bao lâu, nhưng với năng lực của Kiến Huy mà nhìn thấy được thì ắt hẳn không xa. Cả hai duy trì tốc độ với quãng đường đã hơn 6 giờ đường đi.
"Sắp đến chưa?" Trương Dạ xoay đầu về sau hỏi.
"Sắp, tầm 15 phút sẽ đến dưới chân nó ngay" Kiến Huy đáp.
Chợt, Trương Dạ rẽ hướng đâm thẳng vào đợt thú triều, lôi ra hai con quái thú biến dị sang bên lặng lẽ.
"Ngươi cũng chọn ra hai con đi, đừng để nó chú ý, sẽ c·hết đấy" Trương Dạ dễ dàng dùng dao găm đ·âm c·hết hai con quái thú yếu ớt. Kĩ thuật á·m s·át của hắn không phải ngày một ngày hai, mà do luyện tập hình thành bản năng.
Thú triều có thú mạnh cũng có thú yếu, lạc đàn sẽ bị khai trừ là lẽ đương nhiên.
Kiến Huy không hỏi nhiều, mất chừng năm phút thời gian công kích lẻ từng con mới có thể g·iết c·hết cả hai.
Cầm lấy hai xác c·hết loé lên biến mất khỏi nơi này, tiếp tục quãng đường đi đến dưới mặt trăng.
"Đến rồi"
Trương Dạ dừng lại một góc khuất bên dưới, rọc da xẻ thịt quái thú hai con thú trong tay, sau đó giữ xác nó đưa lên cao để máu ồ ạt chảy xuống toàn bộ thân người hắn.
Kiến Huy nhìn màn này cũng ồ một tiếng, "Ta hiểu rồi, ngươi đủ điên!" sau đó cũng làm theo hắn.
Hai người không giao tiếp nhiều, nhưng đã ngấm ngầm hiểu ý định.
Đợt thú triều vẫn không có dấu hiệu dừng lại, cứ tuôn trào từ trên xuống bên dưới ngày một đông hơn, nhìn chung mà nói, hôm nay là ngày tàn của nhân loại.
Nhưng hai kẻ điên này đâu quan tâm điều đó? Chỉ thấy Trương Dạ bắn người đạp lên từng con quái thú mượn đà leo lên trên cao.
"Có hiệu quả, lên đi!"
Mùi máu của quái thú che lấp đi mùi cơ thể cả hai khiến bọn hắn dễ dàng hoà nhập thành bọn với lũ này. Trương Dạ và Kiến Huy bức tốc giẫm lên da thịt chúng bay lên, chẳng mấy chốc đã gần đạt tới đỉnh.
"Một chút nữa thôi.." Viên đá to màu xanh kia cũng hiện ra trước mắt Trương Dạ, đích đến đã rất gần rồi, chỉ cần một chút nữa, vươn tay chạm vào.
Khí lực đã dần cạn kiệt, khiến cước bộ của hắn bấy giờ đã trở nên chậm rãi nặng trĩu, cảm tưởng như có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
"Ta phải thức tỉnh.." Trương Dạ chảy đầy mồ hôi trán, hô hấp dồn dập đặt chân l·ên đ·ỉnh quái triều, là một bệ đá tạo nên như rào chắn.
Mặt trăng chỉ là vẻ ngụy tạo của lỗ hỏng không gian khi từ phía xa nhìn vào. Trăng còn trên cao lắm, lỗ hỏng lợi dụng thị lực kém cỏi của con người mà đánh lừa họ rằng đến cả trăng cũng sụp đổ, như muốn nhân loại hoàn toàn mất đi hy vọng.
"Tới rồi.." Ba phút sau, Kiến Huy thành công leo lên với bộ dáng thảm hại, người chi chít v·ết t·hương.
Thân pháp của hắn không thuần thục như của Trương Dạ, chỉ có thể dùng lực bù đắp lại phần kĩ thuật thiếu khuyết.
"Vậy đây là Đá thức tỉnh trong lời đồn?" Cả hai người tiến lại gần cạnh viên đá lơ lửng trên lỗ hỏng quan sát.
Cảm giác ớn lạnh chảy dọc sóng lưng Trương Dạ một cách khó hiểu.
"Chuyện gì thế này?"
"Thứ đó phản ứng lại với ta ư?" Trương Dạ run run trong lòng.
Chợt, vài dòng văn tự hiện ra trước mắt Trương Dạ.
[Giết hắn, nếu không hắn sẽ lấy được khả năng Thôn Phệ độc nhất]
[Năng lực ngươi sẽ thức tỉnh chỉ là Cường Hoá, không thể mạnh hơn được bao nhiêu]
[Thần Thạch, chứa đựng toàn bộ dị năng của thư viện Ất Sa, người sở hữu nó có khả năng dùng được mọi thứ được ghi bên trong thư viện]
Trương Dạ đơ người, nhìn sang bên có vẻ như Kiến Huy không thấy được những gì hắn thấy. Nghĩ đến đối phương đã sở hữu Kim Đồng rồi, giờ lại có cả Thôn Phệ dị năng, tâm Trương Dạ không khỏi có chút ghen tỵ.
Hắn không biết thực giả trong thông báo thế nào, nhưng nếu thật là như thế, Trương Dạ hoàn toàn không có khả năng để tìm lại thân nhân và sống sót. Bù lại.. cách kia, trọn vẹn mọi thứ.
Kiến Huy lúc này cũng đơ người một lúc như gặp phải điều gì bất ngờ, hắn nhìn về Trương Dạ một cách trầm tĩnh.
Trương Dạ không nói câu nào, chỉ trầm mặc một lúc lâu.
Keng!
Âm thanh dao kiếm va nhau vang lên, Kiến Huy sớm đã có chuẩn bị sau khi nhìn thấy ánh mắt của Trương Dạ.
"Trương Dạ, ngươi, không nghĩ về chuyện đã qua?"
"..." Trương Dạ chẳng đáp lại câu nào, từng cú đâm dao đều mang đến sát cơ hướng về Kiến Huy. Hắn quyết định, phản bội lương tâm, c·ướp đoạt hết thảy để phục vụ cho bản thân.
"Ta hiểu rồi, ngươi để thú tính trong người thức tỉnh? Uổng cho ta còn xem ngươi là người nhà.. đã vậy, ta cùng sẽ dùng lễ đối đãi ngươi" Kiến Huy hờ hững nhìn hắn đỡ lấy từng đòn dao chính diện, thái độ tràn đầy thất vọng.
"Sức mạnh ta cần vẫn chưa đủ. Chỉ có độc chiếm thứ này, mới có thể tìm lại mọi thứ của ta" Trương Dạ dứt câu, phóng xuất ra ám khí kim châm đâm vào người Kiến Huy.
Kiến Huy có thực lực, nhưng thực chiến với một tên điên không màng kết quả như Trương Dạ hoàn toàn chẳng có cơ hội chống lại, huống chi Trương Dạ chủ tu á·m s·át, thủ đoạn bẩn thỉu còn rất nhiều.
"Có độc, ngươi sẽ c·hết nếu ngã từ độ cao này xuống" Trương Dạ một mặt vô cảm nói ra.
"Vĩnh biệt, và xin lỗi."
Khoảnh khắc Kiến Huy từ từ ngã xuống với đôi mắt còn đang nhìn lên hắn, ảo cảnh cũng tan vỡ.
..............
Không gian màu vàng tồn tại một thân ảnh đang gào thét thê lương, lại lần nữa, cảm xúc Trương Dạ được đẩy lên quá khích.
Lần trước để sự buồn chán trong tâm hồn g·iết c·hết, lần này lại để sự tham lam khống chế g·iết bạn đồng hành. Bất kể lý do nào, cũng không thể tha thứ.
Ý thức mất đi, những gì đọng lại chỉ là trí nhớ sau mỗi lần ảo cảnh trôi qua, làm Trương Dạ chỉ biết bất lực sợ hãi.
Hắn không còn là chính hắn nữa, như thể bản thân hắn vừa tiếp nạp trí nhớ của cuộc đời khác, những điều tiêu cực đen tối sâu thẳm nhất trong tim.
"Vậy người đó là ngươi nhỉ?" Thanh âm lạ lẫm không phải của hắn, mà là ở bên trên đầu Trương Dạ phát ra.