"Thế nào? Lựa chọn của ngươi là gì?" Lôi Đế Kiếp Chủ mỉm cười nhìn về phía Trương Dạ.
Trầm ngâm hồi lâu, Trương Dạ mở miệng, "Có thể nói cụ thể về lựa chọn thứ hai sao? Làm tín đồ của ngài, là phải làm gì?"
Lựa chọn thứ nhất, không cần nghĩ liền bỏ qua. Trương Dạ không muốn dây vào phiền phức, hắn không rỗi đến mức sẽ truy cùng diệt tận một người không thù không oán.
Ngược lại, lựa chọn thứ hai nghe có vẻ khả thi hơn nhiều.
Lôi Đế Kiếp Chủ nhàn nhã tiến lại gần hắn nói, "Trở thành tín đồ của ta, nghĩa là phải hiệu trung, tôn ta làm tín ngưỡng, trung thành một cách tuyệt đối. Đổi lại, ta sẽ phong ngươi làm giáo chủ của giáo phái, để ngươi có thể hưởng dụng hương hoả chi lực trọn vẹn nhất"
"Ngươi không phải không biết, tia sét kia đánh người bầm dập như thế, là bởi ngươi quá yếu. Có được sức mạnh của ta, nhất thống thiên hạ chỉ là vấn đề thời gian"
Lời mời này quả thực quá dụ hoặc, nhưng cái tôi Trương Dạ quá lớn, hắn không muốn bị tù túng, phục tùng ai cả đời, dù là cầu sinh.
Chưa kể, lời này ắt lão cũng từng nói ra với người khác. Trương Dạ không bao giờ xem mình là người đặc biệt duy nhất.
"Hương hoả chi lực.. ta cũng có một thứ tương tự"
"Chưa kể, hy vọng quay về quê nhà cũng sẽ dập tắt khi dưới trướng ông ta"
"Có đường sống, nhưng sống như vậy thì khác gì c·hết đây?"
Trương Dạ nghĩ nghĩ, đành lắc đầu khước từ, "Vậy thì thứ lỗi, ta chỉ đành lựa chọn phương án thứ ba, rời đi"
"Ồ? Vẫn chưa đủ với ngươi sao? Còn thế này thì sao, để ta nhận ngươi làm đồ đệ, ta chắc chắn sẽ bồi dưỡng ngươi thành một vị đế tôn trong vòng 500 năm" Lôi Đế Kiếp Chủ chau mày, ông nghĩ Trương Dạ là người tham lam, vội thêm chút ít điều khoản vào.
Mà chính vì sự dễ dãi này của ông, càng dấy lên nghi hoặc trong lòng Trương Dạ trở nên sâu hơn, sao lão ta lại phải nhún nhường để ta bên cạnh lão đến thế? Không có lợi gì cho lão cơ mà?
"Mọi chuyện.. từ khi ta đặt chân đến tuyệt địa, không phải quá nhẹ nhàng sao?"
"Không nói về quá trình, nhưng Lôi Sa Chi Địa được đồn là nơi thập tử vô sinh cực kỳ rộng rãi. Để ta trùng hợp tìm được truyền thừa khi hàng vạn tu sĩ đều đã từng đặt chân đến, không phải quá may mắn rồi?"
"Hơn nữa.. trên đường còn rất bình an, một đường thuận lợi thẳng đến Lôi Sa Thôn, còn đạt được cả bản đồ"
Căn bệnh đa nghi của Trương Dạ phát tác, bao suy nghĩ bộn bề bên trong đầu hắn nảy số liên tục, hình thành chuỗi câu hỏi móc xích với nhau.
"Hay nên nói rằng.. ta đang được người khác cầm tay dắt đi?"
Vội lắc đầu không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất, nếu là vậy thì quá đáng sợ rồi.
Hắn cứ trầm ngâm mãi một chỗ mà quên lấy vị cường giả thư sinh còn bên cạnh.
"Tiểu tử? Ngươi có quyết định chưa?"
Mãi khi ông gọi hắn dậy, Trương Dạ mới bừng tỉnh mà nhìn ông thật sâu một lượt.
"Lôi Đế đại nhân, mạn phép hỏi ngài một câu, thập trọng tu vi khả thi sao?"
Lôi Đế Kiếp Chủ im lặng chừng hai giây, ánh mắt có phần biến chuyển nhỏ nhưng vẫn bị Trương Dạ nhìn ra được.
Ông nhanh chóng hồi phục lại dáng vẻ ban đầu đáp, "Dĩ nhiên khả thi, ngươi đi đến bước này.. Cũng có tố chất đột phá thập trọng đấy, ở thời đại của ta, từng có hai người đạt được tam cảnh thập trọng."
"Là ai?"
"Ta chỉ là một tia tàn hồn để lại truyền thừa, không có ký ức về giai đoạn cụ thể, nhưng có thể nói cho ngươi, một tên là nhân tộc, một tên là yêu." Lôi Đế Kiếp Chủ nói.
Đạt được đáp án trong đầu, Trương Dạ chắp tay nói, "Lựa chọn của ta vẫn y nguyên như cũ. Mong ngài thành toàn"
"Có thể nói rõ lý do vì sao không?" Lôi Đế Kiếp Chủ thở dài, biết thu không được người này nên cũng chẳng gắng sức thuyết phục, lão vung bút lên để thân ảnh trở nên mờ ảo tiêu thất trong hư không chậm rãi.
Trương Dạ bảo trì một mực im lặng, đến khi hư ảnh trung niên nhân biến mất hoàn toàn mới ngẩng lên mà thở phào.
"Ta biết đường mình cần phải đi rồi.." Hắn không hỏi câu vô nghĩa đấy chỉ để thoả mãn trí tò mò.
Ban đầu hắn còn ngờ ngợ, sau câu hỏi về 'thập trọng tu vi' thì hắn hoàn toàn khẳng định bản thân mình đoán đúng.
Ánh mắt lão thay đổi khi hắn nhắc đến câu trọng yếu, mấy câu khác thì vẫn bình thường đối đáp.
Như thể, lão ta chỉ chờ ta nhắc đến câu hỏi đấy vậy, thậm chí còn cổ vũ ta lên thập trọng.
Cẩn trọng một chút, đa nghi một chút hoàn toàn không có hại cho bản thân. Lòng tốt là thứ gì đó quá sa hoa.
Giao kèo của Lôi Đế Kiếp Chủ về cơ bản đã thất bại kể từ khi có ý định trói Trương Dạ lại.
"Lão nhân kia từng nói với ta, đột phá thập trọng.. Chúc Thiên lại bảo, đột phá là tội đồ thiên cổ.. mà ta.. hình như hiểu được chút ít rồi.."
"Trở về thôi"
Trương Dạ nhắm mắt ngưng thần, lúc lâu mùi đất khét chợt xộc vào cánh mũi, hắn biết mình thành công ra ngoài.
Hắn lập tức mở to mắt, cảm thụ từng cơn đau nhức trên thân thể thảm hại vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Chật vật ngồi dậy tựa lưng vào trụ đá, Trương Dạ chủ động thiền định, vận dụng Vô Tự Ma Kinh cuồng bạo hấp thụ hàng loạt đợt chân khí xung quanh đại địa.
Tia sét dường như không thể chạm đến nơi đây, hắn cong môi cười tà một vòng hài lòng.
Đan điền tích tụ tiên thiên chi khí ngày một nhiều hơn, sau một khắc đã lấp đầy tám phần đan điền, thay thế chân khí mà bồi bổ tại đó.
Dòng năng lượng bảy màu rải đều khắp toàn thân tham gia khôi phục lại những tủy xương gãy vụn, nội tạng cũng không được nó bỏ qua mà phù phiếm bao quanh xoa dịu.
Phải, Trương Dạ dự định sẽ đột phá Tiên Thiên.
"Chó má thập trọng.. các ngươi muốn ta thập trọng? Lão tử lên Tiên Thiên!" Hắn gầm lên một tiếng, bộc phát toàn bộ lực lượng bên trong cơ thể ra bên ngoài.
Lượng tiên thiên chi khí ngay trong đan điền liên tục được bơm vào bởi Vô Tự Ma Thư khi Trương Dạ một bên lại xả chân khí ra bên ngoài tiêu hao.
Hắn muốn chơi lớn một lần, tâm trí Trương Dạ chẳng còn được tỉnh táo là bao sau mọi đau đớn dày vò.
"Cảm giác bị điều khiển, sống trong sự mịt mờ này.. ta không muốn! Mẹ các ngươi, lão tử là Trương Dạ!!" Trương Dạ nộ hống, đẩy toàn bộ chân khí ra khỏi cơ thể.
Thất sắc quang mang thay thế chân khí trải khắp cơ thể hắn từng chút một sau khi lượng chân khí hao hụt dữ dội.
Ý nghĩ điên cuồng dùng tiên thiên chi khí thay cho chân khí, cũng chỉ có tên điên mới dám làm.
Nhưng Trương Dạ không quan tâm, cơ thể gánh chịu từng đợt xung kích từ tiên thiên chi khí, như nó đang tỏ vẻ không thích nơi nào khác ngoài đan điền.
Thất khiếu xuất huyết màu đen, hắn lại chuyển sang hấp thụ chân khí khi đã để tiên thiên chi khí đủ 5 phần rải đều cơ thể.
Hai luồng khí mang tính chất giống nhau, gặp nhau không hề bài xích một chút nào. Nhưng vì mang thứ bậc cao hơn chân khí, tiên thiên chi khí không muốn ngang hàng, vội thôn phệ lấy lượng chân khí đang ào ạt chảy vào chiếm chỗ.
"Dung.. hợp!!!"
Trương Dạ nào để mọi chuyện đi chệch hướng, vội l·ạm d·ụng thiên phú cưỡng ép cỗ khí trắng xám và bảy màu trộn lẫn vào nhau.
Sau nửa tiếng nhào nặn, lực lượng chân khí cũng dung hoà thành hình dạng cuối cùng của nó. Màu sắc thay đổi từ trắng xám, chuyển qua hồng nhàn nhạt.
"ĐÙNG!"
Tiếng nổ to phát ra từ nội thể, Trương Dạ thở ra một ngụm khí lạnh.
Mười phần tiên thiên chi khí lấp đầy đan điền hoàn toàn, cả cơ thể chảy đều lực lượng biến dị hồng nhạt.
Hắn thành công.
Mắt mở hé ra, tầm nhìn được cải thiện rõ rệt dù chỉ còn một bên.
Cảm nhận được cỗ sức mạnh bá đạo gấp mười lần so với trước, quanh người hắn hiển hiện vầng sáng màu hồng nhạt dễ chịu. Thần thức được trải rộng ra hơn 100m, cách biệt cảnh giới đúng là một trời một vực.
"Tiên Thiên.. cảm giác thế này sao?" Miệng lẩm bẩm, nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hội phục để Trương Dạ có chút khó chịu.
Chỉ đành đợi chờ thời gian trôi qua, vấn đề đói khát cũng trực tiếp được giải quyết khi tấn thăng Tiên Thiên, nên việc ăn uống giờ đây vô nghĩa với hắn.
Bộ dạng trần trụi khét đen có phần n·hạy c·ảm, hắn hiển hoá ra bộ trang phục đắp lên người mình che đi bộ phận n·hạy c·ảm.
"Mau chóng hồi phục.. ra khỏi đây thôi.."
........
Giới diện nào đó, trong một toà cung điện nào đó.
Quanh bàn tròn là tám thân ảnh phủ lên mặt làn sương trắng che đi dung mạo của mình, nhưng vẫn để lộ ra khí khái uy nghiêm.
Một giọng nói bị bóp méo vang lên phá tan bầu không khí im lặng, "Kiếp Chủ, ngươi thất bại rồi?"
Người ngồi ghế chính diện nơi giọng nói vừa vang lên nói, "Xác thực là thất bại.. mỹ nhân kế của ngươi chẳng phải toang ngay từ lúc chọn người sao, con khỉ?"
"Ngươi đừng so sánh bản tôn với ngươi, lão thất phu, chúng ta không cùng đẳng cấp."
"Con khỉ, ngươi nói lại xem?"
Hai thân ảnh đập bàn đứng dậy, để mùi thuốc súng nồng nặc khắp đại điện.
Bỗng một người giật mình hét toáng lên ẩn chứa vài tia phẫn nộ, "Khoan đã.. các ngươi xem, hắn đột phá Tiên Thiên rồi!?"
Sáu người đồng thời nhìn về phía người đang đứng lên đôi co, ai nấy đều run rẩy tức giận.
"Kiếp Chủ, ngươi rốt cuộc nói gì với hắn? Sao lại Tiên Thiên rồi?"
"Ngươi đang chất vấn ta? Ta làm việc tự có nguyên tắc riêng, nhưng lần này.. không phải do ta. Thậm chí ta còn định nô dịch hắn, để hắn cả đời không ngóc lên được.." Người gọi Kiếp Chủ xoa cằm suy tư, nghe ngữ điệu hầu như có thể đoán được đây là Lôi Đế Kiếp Chủ.
"Hiểu Cơ, ngươi không thử gieo một quẻ xem sao?" Lôi Đế Kiếp Chủ nhìn về hướng bên phải, nói với người duy trì im lặng từ ban nãy đến giờ.
"Mệnh cách hư vô, không thể tính toán số phận. Chỉ có thể đoán được quỹ đạo, hướng đi." Thanh âm mềm mại vang lên đáp lại Lôi Đế Kiếp Chủ.
"Như vậy đã đủ, đừng để hắn trưởng thành dễ dàng.. cho đến khi.." Lôi Đế Kiếp Chủ cười bí hiểm nói ra một câu lấp lửng.
"Nhưng ngươi vẫn là thất trách, con em ngươi Kiếp Chủ"
"..."
.................
Trương Dạ thở dài đi trên đường mòn tối thăm thẳm, chẳng hiểu thế nào, từ khi con mắt trái bị tước đi, tầm nhìn của hắn bỗng trở nên tối mù.
Ban đầu chỉ nghĩ bởi do máu che mờ mắt nên mới thế, nhưng đợi đến khi mọi chuyện bình ổn, tầm nhìn vẫn như cũ một màu đen.
"Là con mắt kia có vấn đề sao? Lại còn lạc đường.. ta nhớ rõ là hướng này.." Hắn chỉ đành dùng đống bùi nhùi, tận dụng vài cành cây tạo ra lửa dễ dàng bởi lực khống chế chân khí hoàn hảo của mình.
Có được lửa, tạm thời chuyện tầm nhìn đã được giải quyết qua loa. Vấn đề tiếp theo lại là thứ khiến hắn đau đầu nhất, lạc đường.