Từng đạo thiên lôi hung bạo đánh xuống người Trương Dạ không chút nương tình.
Thiết Huyết Ma Y vận chuyển, chống đỡ được một phần lực lượng sau đó lập tức vỡ nát thành nhiều mảnh vụn.
Lãnh trọn đòn chí mạng bổ vào người, đầu Trương Dạ đau rát như muốn nứt ra thành hai mảnh.
Tia sét chảy lan truyền khắp toàn bộ cơ thể hắn, lần chạm trán trực tiếp này làm Trương Dạ cảm nhận rõ sự đáng sợ của lôi kiếp trong lời đồn.
"Khốn kiếp.. ta vẫn là quá xem thường sự đáng sợ của nó rồi.."
Trên thân thể thoáng chốc hiện ra từng đạo v·ết t·hương, máu màu đen thẳm không ngừng chảy ra theo các vết sẹo bởi tia sét tàn phá bên trong nội thể ra ngoài.
Mùi khét bốc lên cánh mũi hắn, nhưng giờ khắc này Trương Dạ nào có đủ tỉnh táo để cảm nhận từng tiểu tiết.
Trong đầu hắn hiện tại chỉ có đau, đau đớn khủng kh·iếp, đau đến mức c·hết đi sống lại, làm dòng suy nghĩ của hắn tạm thời bị ngưng trệ.
Nhưng đôi mắt kia, vẫn một mực giữ vững chút lý trí cuối cùng để ngăn không cho bản thân hắn b·ất t·ỉnh.
Một khi b·ất t·ỉnh, hắn đã định là không thoát được một kiếp này.
"Cho ta.. dung.. hợp!!!"
Thiên phú được vận chuyển, cỗ năng lượng cuồng bạo phía trong nhao nhao đè ép cưỡng chế vài tia điện tích lớn mạnh đang chảy dọc khắp cơ thể.
Dường như lực lượng từ thiên phú vẫn chưa đủ mạnh mẽ, tia điện tích khước từ đánh bay triệt tiêu đạo năng lượng đến từ dung hợp một cách ngoài ý muốn.
Trường hợp này Trương Dạ hoàn toàn chưa nghĩ đến, làm hắn bối rối không biết phải đón nhận thế nào.
"Đây mà là.. g·ian l·ận ư.."
Tinh lực của Trương Dạ bị rút cạn đến kiệt sức bởi dùng thiên phú quá độ, tóc hắn b·ị đ·ánh đến cháy khét nghẹt, cả người không mảnh vải che thân nhầy nhụa máu đen trông cực kì kinh tởm.
Tia sét vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, kéo theo vài tia với lực đạo như nhau thay phiên đánh xuống vị trí Trương Dạ đang đứng.
Sự vô tình của thiên lôi như muốn thể hiện rằng, khu vực này là nơi bất khả x·âm p·hạm mà bất kì ai đi qua cũng sẽ chôn thây.
Mà lúc này, hình xăm nửa thân người Trương Dạ bỗng dưng phát sáng nổi bật, Vô Tự Ma Kinh đồng thời được vận chuyển cùng một lúc một cách tự động.
"Thứ này.. là lúc ở tế đàn với Vô Ưu..?"
Hình xăm hút lấy một phần lực lượng tia sét bá đạo độc chiếm cho bản thân, sau đó phân tán vết mực vốn đang lưu chỉ một nửa trên thân người hắn, dần dần trải dài ra khắp thân toàn bộ thân trên.
Chẳng bao lâu đã l·ây l·an đến phần cổ và kín thân trên Truơng Dạ trông rất tà dị.
Nói nó là hình xăm thì cũng không đúng, nhìn kĩ lại, sẽ giống một toà trận pháp hơn.
Đau đớn là không thể tránh khỏi, tia sét vốn đã đau điếng kinh hồn. Hình xăm ngược lại không khá hơn chút nào, để Trương Dạ mặt mày đều thấm đẫm dịch vị do kêu gào lẫn nước mắt sinh lý chảy ra khi giới hạn của hắn b·ị đ·âm thủng.
Chính là cảm giác dùng con dao cùn đâm vào thân thể mổ xẻ, tách từng thớ thịt để may vá thay cho kim chỉ, lưu lại từng đường nét hoa văn trên người hắn chậm rãi.
Vô Tự Ma Kinh bên cạnh cũng xảy ra dị biến, vốn là một quyển tâm pháp luyện khí với tốc độ nghịch thiên. Giờ lại toả ra từng tia hắc khí đen tuyền y như khí tức của Kiếm Ma lão tổ, thay thế khí tức màu đen đỏ nhàn nhạt ban đầu.
"Là ma khí?"
Thay đổi không chỉ dừng lại ở đó, nó dường như còn biết bảo vệ chủ nhân của mình, tự động vận chuyển hòng cắn nuốt đạo thiên lôi chi lực chỉ bằng chút ma khí ít ỏi Trương Dạ tích góp được.
Trương Dạ nhận thấy cả hai nguồn lực lượng bị động đều đang phản ứng đấu tranh vì hắn, tinh thần lập tức được chấn chỉnh trở lại, cơ hội này không phải lúc nào cũng có.
"Dung.. hợp!! Cho ta dung hợp!!"
Lần nữa thiên phú lại được vận chuyển, ba cỗ lực lượng kỳ bí cùng lúc trấn áp một tia điện tích đang quấy phá ở phần lồng ngực Trương Dạ.
Hắn trực tiếp bỏ qua các tia sét còn lại, chỉ nhắm đến tia sét yếu ớt càn quấy nơi lồng ngực mà đối cứng, mặc cho thân thể có biến thành cái dạng gì đi chăng nữa.
Nhất định phải thuần phục được tia thiên lôi này.
Lực lượng va vào nhau, giao chiến không phân thắng thua trong một lúc lâu, tia chân khí của Trương Dạ mang theo lực lượng ăn mòn nghiễm nhiên sẽ chiếm lợi thế hơn về đánh lâu dài.
May mắn cuối cùng vẫn mỉm cười với hắn, phần điện tích nơi lồng ngực triệt để bị cắn nuốt hoá thành một phần lực lượng của bản thân Trương Dạ.
Chân khí không phát sinh biến hoá nhiều như bao lần, tia điện tích sau khi bị hấp thụ đã trở thành một phần lực lượng của lôi khí đọng bên trong thân thể hắn từ lâu.
"Lôi khí, kể từ lúc ta hấp thụ nội đan của Bá Hùng? Thú vị.."
Chỉ một ít lôi khí cũng khiến hắn quên đi mất vì nó quá ít ỏi, cơ hồ chẳng vận dụng được bao nhiêu ngoài tác dụng bổ trợ.
Hai cỗ năng lượng cùng thuộc tính giao nhau, hoà hợp thành một thể.
Lôi khí bên trong sau khi hoà hợp thì trở nên tinh thuần hơn, chớp giật xoay quanh lực lượng xám khói.
Nhưng nào để hắn có cơ hội được nghỉ ngơi, tia điện tích còn sót ở khắp thân ngoài vùng ngực, vẫn tinh nghịch chạy loạn tàn phá từng đoạn gân cốt.
Nội tạng Trương Dạ không khác gì đống bùi nhùi bấy giờ, xương cốt gãy vụn, nhoe nhoét thịt nhão phía trong nội thể, tinh thần trở nên quá sức kiệt quệ.
Sau một lúc lâu thì điện tích cũng dần vơi đi mà thẩm thấu vào trong xương tủy, Trương Dạ chỉ có thể bất lực nằm yên một chỗ cầu cho không có tia sét nào ngẫu nhiên đánh vào vị trí của hắn, nếu không hắn chắc chắn sẽ về nơi chín suối.
Thời gian thấm thoát lại trôi qua vô định, Trương Dạ không nắm rõ được giờ giấc của nơi này kể từ khi kế thừa vương toạ của Thất Đại Tội.
Bởi bầu trời trong mắt hắn, quá quỷ dị.
Kể cả trong đại địa này, tia sét hắn thấy được là từ rãnh nứt ngăn cách trời trăng kia đánh xuống.
Cơ bản mà nói, định nghĩa thời gian đối với hắn là vô nghĩa.
Khoảng thời gian qua, hắn đều chú tâm vào việc khôi phục cơ thể. Thỉnh thoảng sẽ thử nghiệm một ít lực lượng mới mẻ vừa nhận được.
Lượng tiên thiên chi khí trong đan điền đã hình thành to bằng một nắm tay trẻ con, nếu cứ thế này, chẳng bao lâu thì hắn sẽ chính thức bước qua ngưỡng cửa Tiên Thiên.
Bù lại, lực lượng mới mẻ làm Trương Dạ phấn khích không thôi. Lôi khí kể từ khi được nâng cấp, giờ đã có thể hiển hiện ra để công kích và bổ trợ cùng lúc.
Bổ trợ cho Khoái Kiếm sẽ là một con át chủ bài của hắn, bởi tốc độ sấm chớp khiến đối thủ thần không biết, quỷ không hay mà tước đi sinh mạng đối phương trong giây chốc.
Cơ thể Trương Dạ hồi phục đã được bốn phần, những đoạn xương cốt quan trọng theo đó cũng khôi phục lại từng chút một, với độ rắn chắc siêu việt hơn trước gấp không chỉ là một hai lần.
Hắn đã dần quen với lực lượng cuồng bạo của thiên lôi, khi mà lôi khí của hắn lại có điểm tương đồng với thiên lôi chi lực.
Duy chỉ một điều làm hắn bất an.
"Tại sao.. vẫn không lên được thập trọng?"
Cơ hồ đã trải qua đủ loại dày vò, để sáng tỏ khúc mắc trong lòng. Hắn tiếp tục mài dũa cơ thể bằng lôi kiếp, tia sét từ cảm giác bị dao rọc thịt ban đầu, giờ chỉ như bị dùng nĩa đâm vào da thịt.
Đau đớn vẫn tồn tại nhưng không đáng kể bao nhiêu, bù lại năng lượng đến từ thiên lôi lại trở thành dinh dưỡng đối với hắn, để hắn hấp thụ tu bổ chân khí của bản thân và góp phần vào công cuộc chữa trị thương thế.
Trương Dạ mở mắt ra với vẻ điềm tĩnh, dù có đau đớn đến mức nào, nhưng hắn chẳng hề cảm nhận được nỗi sợ hãi, cho dù nghĩ đến c·ái c·hết đi chăng nữa.
Tia thiên lôi đã không làm gì được Trương Dạ, hắn đánh bạo tiếp tục bước tới tiếp xúc với viên ngọc xanh kia.
"Chắc chắn.. thứ này là bảo vật.." Hắn liếm môi, nhìn lên bầu trời đang dần tăng lực công kích của tia sét lên.
Thiên lôi chi lực màu xanh giờ đã hoá đỏ, rầm vang đánh vào thân Trương Dạ. Hắn trái lại không để ý gì nhiều, tuy đau đớn còn hơn cả ban nãy.
Nhưng hắn nhận định được một điều rằng, sét không đ·ánh c·hết được hắn, thì việc gì phải lùi?
Cánh tay mung mủ, l·ở l·oét da thịt máu tươi vươn ra, chạm lên viên cầu xanh để nó rướm đầy máu tươi đọng lên trên.
"Để ta xem, ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Tay hắn cảm nhận được đầu tiên là lạnh ngắt, tiếp theo liền nóng rát đau nhức nơi lòng bàn tay.
Trương Dạ theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng hắn không làm thế. Dẫu có đau thế nào đi chăng nữa, đây vẫn là một món bảo vật của tuyệt địa đáng sợ này.
Hắn không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này!
Nửa nén nhang thời gian trôi qua, đúng y hắn dự đoán, viên cầu bắt đầu xảy ra dị động.
Nhưng thương tích tàn tạ trên người Trương Dạ khi phải cầm cự đau đớn lẫn tia sét không ngừng va đập vào khiến hắn ngất đi ngay sau đó.
Tâm trí hắn giờ đã phiêu du ở một nơi thân thuộc, một đại dương rộng lớn, với hư ảnh Trương Dạ lơ lửng trên không trung.
"Nếu ta đoán không nhầm.. nơi đây là thức hải?" Trải qua bao lần đối diện với chuyện này, hắn cũng cho ra được một kết luận.
Mắt hắn đánh lên phía trên, một khung hình hiện ra.
Trong đó là hình ảnh Trương Dạ bên ngoài tàn tạ nằm gục khi tay vẫn đặt vào viên cầu.
"Đó là ta bên ngoài à? Thảm quá.." Trương Dạ lẩm bẩm, lòng cũng thoải mái phần nào bởi vẫn còn có tia sinh cơ cho hắn.
"Ngươi cũng ngoan cường quá nhỉ?" Một giọng nói phát ra vang vọng khắp không gian bên trong.
Trương Dạ không có vẻ gì là bất ngờ, xoay người nhìn về phía hư ảnh người trung niên cầm bút, "Các ngươi luôn là thích xuất hiện sau lưng người khác như vậy"
Hư ảnh trung niên ngẩng ra, hơi ngoài ý muốn hỏi, "Ngươi không bất ngờ? Các ngươi? Là có kẻ từng đến đây trước ta rồi?"
Trương Dạ nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến gì.
Tiếp đến, trung niên tiếp tục nói, "Vô nghĩa, chơi không vui. Không làm mất thời gian đôi bên, lão phu gọi Lôi Đế Kiếp Chủ, chủ nhân của truyền thừa này."
"Ngươi tới được đây, nghĩa là đã thông qua khảo nghiệm. Phần truyền thừa vốn phải đưa cho ngươi, nhưng có người đã nhanh chân hơn đạt được trước khi ngươi đến, nên hiện tại ngươi chỉ có hai lựa chọn."
"Một, g·iết tên nhận truyền thừa của ta, để nhận lại phần ngươi vốn dĩ có được, dĩ nhiên, sau này vẫn sẽ có kẻ đến t·ruy s·át ngươi nếu hắn đủ tư cách thông qua khảo nghiệm"
"Hai, trở thành tín đồ của Kiếp Chủ, tuy không hậu hĩnh như truyền thừa, nhưng ngươi vẫn sẽ có được lực lượng vô biên đến từ thiên lôi"