Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 55: Gặp lại Lôi Đế, ra khỏi tuyệt địa



Chương 55: Gặp lại Lôi Đế, ra khỏi tuyệt địa

Một cánh tay từ bên trong thông đạo vươn dài ra đột ngột nắm chặt tay Trương Dạ, hắn nhận biết bàn tay ghê tởm này.

Tương tự với ả nữ quỷ lấy đi con mắt của hắn.

Trương Dạ không ngần ngại, ngưng khí ngay tay còn lại, chặt mạnh xuống cánh tay đối phương hòng cắt đứt cơ hội giẫy dụa của nữ quỷ.

Keng.

Như va phải một khối sắt mà bật ra, sát thương từ hắn là không đủ, chỉ tạo ra một vệt thương thế nhỏ nhoi in lên cánh tay quỷ quái.

Lực nắm ngày một trở nên mạnh hơn, cánh tay dùng lực đạo mạnh bạo lôi Trương Dạ dần nhích về phía thông đạo.

Xoẹt!

Một tiếng xoẹt vang lên, máu đen toé ra như thác, tay Trương Dạ đứt đoạn hoàn toàn, mà cánh tay quỷ quái kia ngỡ như bắt được hắn nên nhanh chóng kéo vào bên trong, để thông đạo được đóng lại hoàn toàn.

Thở nhẹ một tiếng, chút đau đớn này đã không là gì với hắn, có lẽ là quen rồi đi.

Dịch thể trong phần cánh tay bị đứt sôi sục lên, chưa đầy một tiếng đã khôi phục lại y như cũ phần tay bị cắt vừa rồi. Chính vì vậy, mới nói Trương Dạ chưa hoàn toàn là con người, hắn chỉ mang dáng vẻ của một con người.

"Tiện ở đây rồi, rèn thâb thể lại một chút nhỉ?" Nhìn sấm quang đầy trời, hắn lẩm bẩm.

Cơ thể này so với cơ thể cũ chỉ có năng lực khôi phục mạnh hơn, về toàn diện đều thua so với cơ thể kia.

Lý do hắn chọn Vô Tự Ma Kinh, không gì khác ngoài sự bá đạo, hắn cũng ngấm ngầm xác định được Lý Trung Lâm không phải thông qua công pháp mà đoạt xác hắn, mà nhờ vào tài diễn kịch của gã.

Cái thứ Tuyệt Diệt chi pháp, cũng là bí pháp thiêu đốt sinh mệnh.

"Vậy thì hệ thống ban cho ta.. hẳn là cái ánh sáng bảy màu trong tâm thức nhỉ?" Ngồi một chỗ tĩnh toạ lại để cơ thể hồi phục toàn vẹn.

Lúc sau, hắn đứng dậy, không chân khí hộ thể, không một chút tâm thái phòng bị bước ngược về lối ra đại địa, thẳng đến trung tâm.

Trương Dạ nhìn viên cầu xanh lam ở giữa đại địa, vươn tay lên chạm vào dù sấm sét rầm vang đánh xuống người hắn thô bạo.

Thiên lôi chi lực truyền vào trong người, chạy qua các kinh mạch tàn phá, nới rộng ra, một ít lại thẩm thấu vào xương cốt mài dũa.

Miệng không hề kêu một tiếng đau đớn, tâm thần hắn đã chìm vào một không gian bao la, tâm thức của chính bản thân.

"Xin chào, chào mừng ngươi đến với truyền thừa của Lôi Đế Kiếp Chủ. Không mất thời gian đôi bên, ta sẽ thẳng thắn nói ra lựa chọn mà ngươi có thể chọn bây giờ."



"Thứ nhất, g·iết kẻ đang mang truyền thừa, nhận lại phần truyền thừa của ta vì hắn nhanh chân hơn ngươi"

"Thứ hai, trở thành tín đồ của Kiếp Chủ, dùng hương hoả chi lực mà ta ban cho để chấn uy thiên hạ, bù lại, cung phụng ta"

Giây phút Trương Dạ định mở miệng, Lôi Đế Kiếp Chủ tiếp tục nói, "Thứ ba, Giết Trương Dạ, ngươi lập tức thành Đế"

"Vậy, lựa chọn của ngươi là gì?"

Nghe được câu này, đồng tử Trương Dạ co rụt lại, bao nhiêu dòng suy nghĩ bùng nổ trong đại não hắn.

"Giết ta? Tại sao lại là ta? Lúc trước đâu có thế này?"

"Ông ta không nhận ra ta?"

"Nhìn kĩ lại, tia tàn hồn của ông ta.. khác đi thì phải? Như được lập trình để vấn đáp vấn đề truyền thừa, không có hồn như trước"

Trầm ngâm suy nghĩ lúc lâu, hắn suy đoán được một vài điều đáng sợ.

Nhân - ma - quỷ, tam tộc không chỉ là thế lực đối phó ta, phía trên còn có người muốn diệt trừ ta.

Phải kín tiếng ẩn nhẫn.

Tuy ta không rõ vì sao phía trên lại không trực tiếp dùng quyền lực của họ tiêu trừ ta, nhưng chắc là có lý do hạn chế.

Trở về với hiện tại, hắn ngẩng lên nhìn tàn hồn trước mắt đáp, "Lựa chọn số ba, ta muốn đi diệt Trương Dạ"

Lôi Đế Kiếp Chủ nghe được câu trả lời, vung tay lên để một vài thứ như thiên lôi thu nhỏ, một thanh dao găm bén nhọn, một đạo áo bào màu trắng đồng thời hiện ra trước mắt Trương Dạ.

Lôi Đế Kiếp Chủ mở miệng mà không một câu giải thích, "Chọn một trong ba, ngươi sẽ nhận được phần truyền thừa tương xứng."

Trương Dạ nghe vậy nhăn mày, không giải thích? Là có ý nghĩa sâu xa trong việc chọn sao?

"Là ngươi vậy."

Nghĩ một lát, Trương Dạ đưa tay chọn đạo pháp bào màu trắng.

Thiên lôi, hắn có lôi khí tương tự.



Dao găm, không xài bao giờ, nhưng cũng là thứ đáng để thử.

Chỉ còn lại đạo pháp bào này, phòng thủ là thứ Trương Dạ ái ngại nhất.

Lôi Đế Kiếp Chủ không nói nhiều, thu hai vật còn lại trở về, để đạo pháp bào kia chui vào trong mi tâm Trương Dạ.

"Đấy là Nhất Hạc Bạch Y, hạo nhiên chính khí lan toả, tà vật thấy đều phải đi vòng một đoạn, lực phòng ngự hiện tại đỡ được một đòn của Niết Bàn hạ giai, pháp bảo Địa cấp hạ phẩm, đặc biệt có thể phát triển cùng với chủ tử của nó nếu ngươi thoả mãn điều kiện cần"

"Ngươi là.. người thứ 8 chọn lựa phương thức này, chúc may mắn."

Tầm mắt Trương Dạ hư hư thực thực vặn vẹo, lần mở mắt tiếp theo, đã là ở bên ngoài đại địa vẫn rầm vang tiếng sét kia.

"Vốn chỉ muốn lựa chọn phương án một để nhận truyền thừa.. vậy mà lại cho ta kinh hỉ thế này?"

"Lần đầu ông ta.. tự thân tiếp đón ta sao? Lần này lại không có, nghĩa là gã không nghĩ ta sẽ quay lại?" Chú ý lại, trên người Trương Dạ lúv nào đã mặc một chiếc áo bào trắng tươm, toả ra khí chất phong trần.

"Người thứ 8.. nghĩa là có 7 tên chọn t·ruy s·át ta?" Cất pháp bào sang một bên góc để nó không bị sét đánh hư, não vẫn suy tính sự việc.

Trương Dạ lại chạy ra rìa của viên ngọc màu xanh, hưởng dụng từng tia sét hung hăng đánh xuống cơ thể.

Để ba ngày thời gian trôi qua, lôi khí ở đan điền đã căng đầy, thân thể Trương Dạ cũng hiển hiện một tầng hoàng kim bóng loáng loé ra ngoài da thịt.

Đáng nhẽ hắn đã có thể tấn thăng Tiên Thiên, nhưng lần này hắn không làm. Trương Dạ lại muốn thử nghiệm thập trọng ở trong cơ thể dị dạng này.

"Dẫu sao cũng đã bị nguyền rủa, chơi lớn một chút, biết đâu lại đổi đời?"

Bụng réo một tiếng ọt, hắn cau mày khó chịu, đành kết thúc chuỗi tu luyện nhàm chán của mình mà vực người dậy đi ra khỏi đại địa.

Hậu Thiên vẫn còn ở ranh giới phàm nhân, cảm giác đói khát vẫn tồn tại.

"Vệ sinh trước đã.."

Sinh sống nơi này một khoảng thời gian dài, biết bao tuyến đường tắt đều bị hắn khai phá tìm được.

Chuyện tìm ra hồ nước, là một kiện sự tình dễ như ăn cháo đối với hắn.

Đi sâu vào rừng một lúc đã nhanh chóng tìm thấy hồ nước trong veo, Trương Dạ nhảy xuống hồ nước, vệ sinh một lượt cơ thể khét đen, đất đá bụi bặm bám lên.

Chẳng bao lâu sau đã thay trên người một bộ áo trắng mới toanh, gương mặt sáng sủa, tiếc là trên mặt vẫn còn vết toác đến tận mang tai trong lần đụng độ với con quỷ cầm kéo ở di tích Kiếm Ma Tông.

Hắn đành phải dịch dung che đi phần ghê tởm trên khuôn mặt, Trương Dạ theo trí nhớ, dạo bước ra khỏi bên ngoài tuyệt địa.



Trương Dạ ta, trở lại.

...................

Trung Đô, ngay tại đại điện của hoàng thất.

Người đàn ông ngồi trên ngai vàng, đầu đội vương miện, nhìn xuống Hoắc Thường Sơn nói, "Hoắc đạo hữu, để chúc mừng Kiếm Ma Tông thăng thành nhất giai tông môn sánh ngang với Thiên Thần Tông và Trúc Chỉ Tông, bổn đế xem như cổ vũ tinh thần cầu tiến của ngươi, ban cho ngươi trở thành Hoắc nguyên soái, trở thành cánh tay phải của trẫm."

"Ngươi, có nhận không?"

Hoắc Thường Sơn mặt mày nghiêm nghị, quỳ một chân đáp, "Muôn tâu bệ hạ, được phục vụ cho ngài là vinh hạnh của thần!"

Đoán cũng không cần đoán, người đàn ông trên ngai vua chính là Tần Vô Khương - hoàng đế đương thời của triều đại này, một tay thống lĩnh giang sơn từ con số không.

Tần Vô Khương rút kiếm bên hông ra, đi xuống đặt lưỡi kiếm bén nhọn lên hai bên vai Hoắc Thường Sơn thực hiện nghi lễ, "Ngươi sẽ vĩnh viễn là thanh kiếm phò tá bên cạnh ta, sẵn sàng hiệu trung nhận lệnh mọi lúc, Hoắc Trung Sơn, từ nay là Hoắc nguyên soái."

Lúc sau, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc với sự tham gia các cao tầng hoàng thất và thành viên danh dự của các tông môn khác nhau.

Người thì nhăn mặt, kẻ thì vui vẻ hưởng lợi, tên lại thờ ơ với việc vừa rồi.

Ở một bên góc, Thiên Thư đại diện cho Xích Tâm học viện, mặt mo đều nhăn nhúm khó ngửi, "Mấy tên này thích đóng kịch như vậy? Rõ ràng là có giao tình từ trước."

"Không nhờ hệ thống giao nhiệm vụ, ta còn tin thành quả chống trả của Kiếm Ma Tông là thật"

"Hoàng đế đương thời và tông chủ Kiếm Ma Tông có giao tình, hắn biết được sẽ là biểu lộ gì đây?"

Dĩ nhiên, cô sẽ không nói ra điều bất kính đấy ngay đây mà chỉ giữ trong lòng.

Cô thiếu nữ non nớt ngày nào nay đã trưởng thành đến độ cao mà Trương Dạ cũng chưa từng đạt tới.

Trên người cô là y phục hạch tâm đệ tử màu đỏ của học viện, trong vòng một năm, cô miệt mài gắng sức chẳng bao lâu đã leo lên đến vị trí bao người mơ ước này.

Thế nhưng trên mặt cô lại chẳng hề mang bất cứ tia vui vẻ nào, ánh mắt ngó ra đường xá như đang ngóng trông bóng hình ai đó.

"Ngươi bảo, tháng sau sẽ đón ta.. cớ gì lại hơn một năm rồi vẫn chưa đến mà còn bị truy nã?"

"Đám người này thật ghê tởm.. Nịnh bợ, cậy quyền, hối lộ, lợi dụng,.. mọi mặt đáng khinh đều bị ta nhìn thấy."

Cô thở dài một tiếng, xoay bóng lưng cô độc bước ra khỏi đại điện uy nghiêm, hoà mình vào đường phố đông đúc.

"Khoảng thời gian đấy, vui hơn nhiều. Có lẽ hắn là người dẫn dắt ta chăng?"