Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 56: Nam Đường Trấn, chuyện lạ.



Chương 56: Nam Đường Trấn, chuyện lạ.

Nam Đường Trấn nằm cách phụ cận Lôi Sa Chi Địa khoảng năm ngày đường đi, với Trung Đô là 14 ngày, tính cả thời gian phải đi qua Thủy Thanh Cốc.

Thành trấn là một khu trấn nhỏ, phạm vi nhỏ hơn hẳn so với Lạc Vương Thành tấp nập đông đúc, ở đây người dân không hiểu nguyên do gì lại không quá phổ biến về mặt tu chân.

Đưa mắt nhìn vào, nó giống một khu nông nghiệp thôn quê.

Hai bên đường là các cánh đồng lúa bát ngát hương thơm, gió thổi đều làm các ngọn lúa đều trổ về một hướng.

Tại cửa vào với bảng hiệu ghi rõ tên trấn, một nam tử mang đạo bào trắng tinh, phong thái phiêu dật, cước bộ nhàn nhã tiến vào bên trong.

Người dân trong thôn chú ý đến, mặt mày lại nhăn nhó không hiểu nguyên nhân.

Nam tử trông như một thư sinh cầu đạo, vẻ mặt vô hại, vào mắt người dân lại trở nên chán ghét khó hiểu.

Hắn bước vào bên trong trấn, ghé đến một cửa tiệm thư tịch tồi tàn.

Phía trong là hai gian sách cao kều, chứa đầy hàng đống những cuốn sách cũ kĩ, thậm chí còn có cả mạng nhện bám mảng trên giá sách.

Dân thôn nơi này dường như không chuộng việc đọc sách, nên thứ quan trọng như sách bút lại bị bỏ bê nghiêm trọng đến mức này.

Nam tử tiến vào, chưởng quầy ngó một lần rồi lại vùi đầu vào đọc sách. Nam tử chọn cho mình một quyển sách về binh, quyền, trận, tùy tiện lật vài trang xem qua.

Hắn không hiểu được hết nội dung.

Đặt sách lại gian, nam tử rời khỏi thư tịch, tiếp tục đi dạo một vòng Nam Đường Trấn. Hắn quan sát tất thảy, nhịp sống nơi đây phải nói là quá yên bình so với thế giới này.

Tửu quán không có cường hào ác bá q·uấy r·ối, đường phố không có xô xát gì đáng kể, vấn đề duy nhất là dân thôn đều tỏ ra khó chịu khi thấy hắn.

Còn cả, khu nhà cuối thôn, được người dân đặc biệt c·ách l·y xây ra xa hàng chục mét. Nam tử từng thử đi đến đó hóng hớt, lại chẳng nghe ngóng được thứ gì.

Tay đặt lên cổ sờ vào hình xăm được ẩn giấu trong đạo bào, "Là do.. thiên đạo nguyền rủa nên mọi người không thích ta?"

Nam tử không ai khác, là Trương Dạ.



Hắn không tiện đường mà đi đến nơi này, chính vì thời gian gấp rút, nên Trương Dạ mới quẹo sang một ngả, cố ý tấp vào trấn nhỏ.

Trương Dạ lại cặm cụi đi đến hàng sách, bỏ vài giờ ra xem một lượt các quyển khác nhau.

Lúc này chưởng quầy lên tiếng, "Khách quan, đêm đến, đã đến giờ đóng cửa rồi"

Ánh mắt ông nhìn hắn cũng đã phần nào dịu đi so với bất kì người nào trong trấn.

Nghe vậy, hắn trả sách vào gian, thở dài với giọng điệu tiếc nuối, "Thứ lỗi, ta mải mê đọc nên chẳng chú ý thời gian chút nào. Chưởng quầy phiền cho ta hỏi, ở đây nơi nào có thể tá túc tạm mà không mất tiền vậy?"

Chưởng quầy xoa xoa cằm nói, "Cũng là người hiếu học.. muốn tá túc, thì chỉ có ngoài đường mới miễn phí thôi."

Trương Dạ lắc đầu bước ra khỏi cửa kể lễ, "Đa tạ giải đáp, ta vừa bị sơn tặc c·ướp mất toàn bộ tài sản, chỉ đành đi đây đó, ăn chút canh, uống chút nước để có sức quay trở về với gia quyến"

Lão giả do dự một lúc liền nói, "Khoan đã.. thế này thì sao? Làm việc cho ta, ngươi có thể ngủ tạm ở đống rơm trong nhà kho, bao ăn bao uống, vẫn có lương bổng đầy đủ, 5 linh thạch một ngày."

Ông vừa đấu tranh nội tâm quyết liệt, một phần chán ghét, một phần lại hào hứng vì rất lâu mới tiếp xúc được đồng đạo thư văn. Cuối cùng, vẫn để phần đam mê cô đơn của mình chiến thắng.

Có thể nhìn đuợc, chưởng quầy là một người lương thiện, nơi này vốn dĩ ít người đến ghé thăm, để Trương Dạ làm việc tại đây không khác gì mỗi ngày đều đặn cho hắn 5 linh thạch miễn phí cả.

Miệng cong lên mỉm cười, thâm tâm Trương Dạ lại chẳng bất ngờ gì cho cam, nghe ngóng quan sát cả buổi, hắn nhận định ông chính là đối tượng dễ nắm bắt, "Cái kia.. phải đa tạ chưởng quầy chứa chấp rồi."

Chưởng quầy gật đầu, đóng sách trong tay lại, "Nhiệm vụ của ngươi chỉ là quét dọn sách nơi đây thôi, ngày mai bắt đầu. Còn nữa, có thể gọi ta là Thư lão. Nhà kho phía sau cánh cửa bên phải, nghỉ ngơi đi, vấn đề gì cứ tìm ta."

Theo chỉ dẫn của ông, hắn bước vào nhà kho cũ kĩ, xung quanh là bốn bức tường gỗ bao quanh, thiết kế ẩu tả nên để chừa một khoảng trống ngay giữa một bức tường tầm 15cm có thể nhìn ra xa cánh đồng.

Mắt nhìn Thư lão một lần, Trương Dạ dĩ nhiên sẽ không bạc đãi ông, người tốt vốn đã ít ỏi, phần nhân tình nhỏ nhoi này cũng không nên để người ta thất vọng.

Trò chuyện đôi câu trước khi ông rời đi trả lại không gian riêng tư cho hắn.

Trương Dạ ngã người xuống đống rơm, mắt khép lại, Vô Tự Ma Kinh tự động luân chuyển thu hút chân khí xung quanh tu luyện khi hắn ngủ.



Lát sau, Trương Dạ tỉnh dậy với thái độ khó chịu.

Hắn cảm thấy có ai đó luôn luôn nhìn chằm mình, là cảm giác bị theo dõi.

Thần thức toả ra, lại không thấy được bất cứ sinh vật nào có dị động. Ngoài khoảng trống hướng ra đồng, hắn thấy được con bù nhìn đang cắm cọc trên cao, được đặt đối diện với nhà kho.

Nghĩ thầm đó là điều bình thường, hắn cũng không nghĩ nhiều làm gì, thoáng chốc đã rơi vào giấc mộng mị lần nữa mà không hề hay biết rằng, trong góc nhà kho, đang có một bóng đen ngồi ở đó nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt nóng rát tham lam.

Sáng hôm sau, Trương Dạ tỉnh dậy với tinh thần có chút uể oải, các ngón tay có phần đau nhức.

Như thường lệ hắn bắt đầu công việc đầu tiên của mình. Quét dọn sạch sẽ, đọc sách cho đến một thời điểm nhất định.

Ở ngay bàn cơm đạm bạc, Trương Dạ và Thư lão ngồi đối diện nhau chậm rãi thưởng thức món cá kho tương.

Trương Dạ cất giọng bắt chuyện, "Thư lão, ngài ở tu vi gì rồi?"

Thư lão đang ăn, cũng chẳng kiệm lời đáp, "Ta từ nhỏ không có năng khiếu tu luyện, gia cảnh lại nghèo nàn.. nên vẫn chưa bước vào tu chân bởi không có công pháp"

Trương Dạ tò mò hỏi, "Kha khá bản công pháp luyện khí cơ bản bán ở Trung Đô mà? Ngài không mua một cái mà thử sao?"

Thư lão nghe vậy bỗng đơ người, như nhớ tới điều gì đó, ông im lặng hồi lâu bèn lên tiếng, "Đó là dại dột, thấy căn nhà cuối trấn không? Đó chính là kết quả của việc tu luyện thứ công pháp mà ngươi nói đấy."

Ông nhớ về chuyện cũ, ánh mắt thập phần hoài niệm tiếp lời, "Phụ mẫu ta, đều bị thứ công pháp đó làm cho biến thành quái vật.. ta may mắn được một vị tiên sư cứu mạng, mới tránh thoát một kiếp"

"Ta còn chưa chân chính cảm tạ vị tiên sư ấy, người đã lăng không mà đi."

"Thôn dân bọn ta đều từng tạo ra một cuộc b·iểu t·ình, thành công diện kiến hoàng đế trực tiếp kể cho hắn nghe"

"Nhưng.. hoàng đế lại chứng minh bọn ta sai, ông ta cho người tu luyện y công pháp mà ta đề cập, rốt cuộc không bị làm sao. Lập tức phạt cả trấn vì thông tin sai sự thật."

"Ta chỉ nghĩ được một thứ, bọn ta bị nguyền rủa không thể tu luyện."

Giọng của ông đã có chút kích động, Trương Dạ thấy vậy cũng không hỏi nữa, đổi chủ đề để ông thoải mái trở lại.

Lòng ngấm ngầm đưa ra một vài suy đoán.



Buổi cơm nhanh chóng kết thúc sau một lát, Trương Dạ dọn dẹp bàn ăn, tiến vào trong nhà kho bắt đầu chắt lọc thông tin trong đầu.

"Nếu những gì Thư lão nói đều là thật, vấn đề hẳn không nằm ở đống công pháp kia"

"Quái vật? Có phải cùng loại với mấy thứ quỷ ta gặp không?"

"Tiên sư trong miệng lão, là Niết Bàn Cảnh nên mới có thể lăng không, hoặc cao hơn."

"Ngày mai phải hỏi rõ.." Dẹp lại phần suy nghĩ đang rối bời, hắn lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Vào đúng canh ba, Trương Dạ lại giật mình tỉnh dậy, cảm giác bị theo dõi hôm nay đã gắt gao mãnh liệt hơn hôm trước.

Hắn nheo mắt quan sát xung quanh không có dị trạng, à không, con bù nhìn trong cánh đồng hôm nay đã được ai đó đặt gần lại với nhà kho hơn một chút.

Hoà với ánh trời đỏ nhạt rọi xuống càng khiến con bù nhìn thêm phần quỷ dị.

Trương Dạ không đời nào không nghi ngờ được, hắn muốn dùng kiếm trảm nát cái thứ kia để bất an trong lòng vơi đi, nhưng vô duyên vô cớ hủy hoại tài sản người dân, hắn lại còn vừa vào làng, nghi ngờ sẽ đổ dồn về phía hắn.

Đặc biệt, Trương Dạ còn đang muốn ẩn nhẫn.

Len lỏi qua khe trống kia, làn gió lạnh của đêm đen thổi qua tô thêm sắc màu cho không khí ly kì, Trương Dạ cảm giác được con bù nhìn kia hình như đang cười thì phải?

Bù nhìn vốn là vật để đuổi lũ quạ ra khỏi cánh đồng, không biết người nào lại cố ý khoét một vệt trên miệng nó toác tới mang tai, Trương Dạ nhìn vào lập tức liên tưởng tới bản thân.

"Là trùng hợp sao..?"

Giây phút hắn còn mải mê suy nghĩ với con bù nhìn ngoài đồng, bên tai hắn vang lên một giọng nói trầm khàn.

"Thịt.. ngon.."

Giật bắn người xoay lại, Trương Dạ trừng mắt nhìn về phía góc phòng phát ra tiếng nói, hắn nhìn thấy một bóng người hư hư thực thực đang ngồi xổm nhe răng cười.

Tay nó còn cầm các vật nhỏ như ngón tay dính đầy dịch đen, đang tinh nghịch xoay qua lại.

"Đó là.. ngón tay của ta mà?"