Giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, Trương Dạ vô thức đưa tay lên kiểm tra các ngón tay. Thấy chúng vẫn còn nguyên vẹn, hắn không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhỏm.
"Cảm giác cũng chân thực quá rồi?"
Có một điều làm hắn hơi e ngại.
Trước mắt hắn vẫn là con bù nhìn với khuôn mặt y đúc Trương Dạ ở khoảng cách gần hơn cả trong mơ.
Vội quay đầu ra sau nhìn vào góc ban nãy của giấc mộng đáng sợ kia, Trương Dạ chăm chú nhìn nhưng không phát hiện ra được thứ gì.
"Lần này là thật?"
Trải qua chuyện vừa rồi, hắn cũng chẳng còn tâm trạng để ngủ nữa. Cứ vậy mà cả đêm trằn trọc, đến khi thấy qua khe trống trên tường dân trấn đang dần bắt đầu ngày mới, hắn mới biết được sớm mai lại đến rồi.
Trương Dạ bèn thoát khỏi trạng thái lười biếng, ra bên ngoài hoàn thành nốt các việc đơn giản như thường lệ, đôi khi lại đi đến chợ nghe ngóng, bắt chuyện với người dân. Đến cuối buổi làm việc, hắn kể lại chuyện đêm qua với Thư lão, dĩ nhiên là không hỏi về ác mộng quỷ quái mà chỉ hỏi về bù nhìn.
Thư lão nghe xong, vẻ mặt âm tình bất định, "Con bù nhìn đó không phải loại bình thường, nó được tiên sư đặt đó để trấn áp các loại ma quỷ"
"Xưa giờ không có dấu hiệu kỳ lạ gì cả, nhưng ngươi biết không? Ai cũng nghĩ là do ngươi làm, vì từ khi ngươi đến thì mọi việc dần trở nên có vấn đề, kể cả ta cũng đều nghĩ như vậy"
Trương Dạ ngoài ý muốn nhìn ông nhún vai, "Thật sự không phải ta.. Thư lão cũng thấy ta ngoan ngoãn ở nhà."
Trong lúc cả hai đang đàm đạo, một tiếng hét lớn vang lên làm cả hai phải chuyển dời sự chú ý, "Bớ!!!! Vương Tam Đản điên rồi!!! Hoá quỷ rồi!! Chạy, chạy báo cho tiên sư trong thành nhanh!!"
Hai người nương theo tiếng hét, ngó đầu ra cửa quan sát.
Một đầu sinh vật dị thường cao 2 mét, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn với khuôn mặt người nhưng lại chỉ có tròng đen bên trong đồng tử. Tay nó đang nắm gáy áo một thôn dân kéo lê lết trên sàn đất, miệng đầy máu tươi.
"Là loại vật lý?"
Trải qua mấy điều quỷ dị như thế này, Trương Dạ cũng chẳng lấy làm bất ngờ mấy với sự xuất hiện của quỷ vật.
Thứ làm hắn quan tâm là tại sao lại có quỷ ở đây, không phải chúng ở mấy khu kín kín thôi sao?
Hắn cũng tạm chia quỷ thành 3 loại trong đầu. Loại thứ nhất là loại thực thể dễ đối phó, có thể tác động vật lý, loại thứ hai là loại tinh thần hư ảo, không thể tác động cũng như g·iết, loại thứ ba liền là vừa hư vừa thực, phải chạy.
Thư lão đóng sầm cửa lại, "Đợi nó không tìm thấy ai lập tức đi, nên an phận trong đây thôi"
Nhìn sắc mặt Thư lão thì dường như có vẻ không phải lần đầu chuyện này xảy ra.
Qua nơi khe cửa, con quái vật kia đang từng bước tàn sát dân trấn, những người yếu đuối bất động run sợ ngã dưới đất với tốc độ chóng mặt.
Già trẻ, lớn bé cũng bị nó ăn thịt, g·iết c·hết không tha bất cứ một ai. Máu tươi đã nhuộm đỏ mảnh thành trấn yên bình, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc.
Đo lường được sức mạnh quái vật thông qua màn trình diễn trước mắt.
Trương Dạ không biết vì sao lại đẩy cửa ra, "Thư lão, ngài ở yên đây, ta cũng nên góp sức một chút. Hy vọng có thể cứu càng nhiều càng tốt"
Hắn dùng Tam Lôi bộ pháp bắn người ra trước con quái vật ngăn chặn sự tàn sát của nó diễn ra, tay bọc chân khí chém mạnh vào người quái vật cơ bắp, sau đó nhanh chóng trở lại vị trí cũ.
Máu đen lập tức chảy ra, một v·ết t·hương nông được tạo lên trên thân nó. Qua đòn vừa rồi, Trương Dạ phần nào biết được giới hạn cơ thể con quái trước mắt.
Quái vật gào lên một tiếng phát điên, nhào đến người Trương Dạ đấm ra một quyền, Trương Dạ bức tốc, biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện sau lưng quái vật tiếp tục chém vào hai bên chân nó với v·ết t·hương vừa cỡ.
"URAGH!!!!!"
Mục đích của Trương Dạ không nằm ở việc g·iết quái, mà là s·ơ t·án người dân. Hắn câu kéo thời gian hơn một khắc, khu vực xung quanh nhanh chóng đã không còn một bóng người.
Bất hạnh một số t·hi t·hể lại ăn đòn vạ lây.
"Tẩu Vi Phân Thân!"
Trương Dạ kết ấn, miệng niệm khẩu quyết, cả người hư ảo phân tách ra thành hai người có dáng vẻ y hệt nhau. Nhận thấy quỷ vật không có linh trí, bản tôn lập tức bỏ chạy để phân thân đối đầu với nó.
Hắn thuấn di sang một nơi vắng tầm nhìn, cầm trên tay một chi của ai đó, đưa vào trong miệng cắn phập một cái để máu tươi toé ra chảy xuống khoé miệng.
ĐÙNG!!
Tiếng nổ vang lên ngay sau đó, Trương Dạ lại lén lút chui vào trong tiệm thư tịch của Thư lão với vẻ mặt suy yếu, miệng đầy máu tươi.
Không để ông mở miệng, hắn chiếm thế chủ động nói, "Thư lão.. hah.. tiểu tử hết sức.. chỉ có thể làm được bấy nhiêu..".
Vừa dứt câu, Trương Dạ ụych xuống đất b·ất t·ỉnh.
Lúc lâu sau, hắn hé mắt ra tỉnh dậy với hàng loạt người bao quanh.
"Tiên sư tỉnh lại rồi!"
"Các ngươi tạm thời ra ngoài đi, để thành chủ với ta ở đây thôi. Cho hắn nghỉ ngơi đã." Không khí trở nên ồn ào, Thư lão bước ra can ngăn, đuổi một số người dân đang tám chuyện ra khỏi phòng.
Để lại Thư lão và một người trung niên mày rậm đeo kính, hàng râu mọc xung quanh hai bên cằm, trong miệng Thư lão liền là thành chủ.
Thư lão nhìn hắn với ánh mắt quan tâm, nhưng miệng lại khiển trách, "Tiểu tử, ngươi chỉ có chút tu vi đó mà đã dám xông ra liều lĩnh như vậy, sợ sống không đủ lâu? Có khó chịu chỗ nào không?"
Trương Dạ tay sờ lên đầu, thở nhẹ, "Không sao, ta tĩnh dưỡng một chút là được. Quái vật đâu?"
"Đã bỏ đi" Thư lão thở nhẹ một hơi, cảm giác bồn chồn cũng được đặt xuống một bên.
"Xin chào tiên sư, đầu tiên đại diện cả trấn, xin đa tạ tiên sư đã hy sinh bản thân để cứu phần lớn người dân trong làng. Đại ân đại đức này, không biết báo đáp sao cho đủ" Chào hỏi xong, thành chủ chắp tay khom người cảm tạ hắn cùng Thư lão.
Trương Dạ thấy vậy, đưa tay đỡ hai người trước mắt lên, "Đừng khách sáo, làm vậy ta sẽ tổn thọ mất. Thư lão có ân với ta, chút chuyện nhỏ này vẫn là nên làm. Còn nữa, ta không phải tiên sư, tiểu tử tên Vô Huyền."
Thành chủ gật đầu đáp, "Được, vậy thì Vô Huyền đạo hữu mạn phép cho ta hỏi một câu, ngươi đến nơi này là có mục đích gì?"
Mắt đánh qua Thư lão, biết không giấu giếm được như lần trước, hắn đành thở dài nói ra, "Kể ra cũng là một chuyện rất dài. Tuy nhiên, ta đảm bảo không có ý xấu với các ngươi"
Thư lão chen vào nói giúp, "Thành chủ, dẫu sao hắn cũng đã giúp chúng ta, ai cũng đều có bí mật riêng, đừng cưỡng ép"
Thành chủ xoa cằm gật gù, "Lão nói vậy rồi, thì ta đành mạo muội không hỏi đến nữa"
Im lặng một hồi lâu, Trương Dạ cất tiếng, "Vậy, mọi người cho ta biết quái vật kia là gì được không?"
Thanh chủ và Thư lão nhìn nhau gật đầu xác nhận điều gì đó, thành chủ đáp, "Thư lão đã kể cho ngươi về ngôi nhà cuối trấn và việc không thể tu luyện rồi nhỉ? Tên đó chính là kết quả của việc cưỡng ép tu luyện"
"Ta vẫn chưa tường tận về ngôi nhà cuối thôn, ngài nói chi tiết được chứ?" Trương Dạ xoa cằm hỏi.
"Chuyện này.. cũng không hẳn là bí mật gì. Ngôi nhà đó là của gia đình bốn người Đại Minh, mười năm trước từng xảy ra thảm án mà c·hết đi mất ba người, chỉ còn Đại Minh sống sót với thần trí không tỉnh táo"
"Hai người con m·ất t·ích lần lượt từ thuở lên năm 13 tuổi, nương tử thì bị k·ẻ g·ian s·át h·ại. Kể từ lúc nương tử c·hết, ta cũng chưa từng thấy hắn ra ngoài lần nào."
"Kể cũng rất kì lạ, có vài người dân thi thoảng đi qua gánh nước, sẽ thấy Đại Minh đứng bên cửa sổ mở to mắt nhìn họ chằm chằm"
Chả lẽ tên Đại Minh thành quỷ rồi? Trương Dạ nghĩ thầm rồi nói, "Còn việc mọi người không thể tu luyện thì sao? Bắt đầu từ bao giờ mà phát hiện?"
Thư lão c·ướp lời, "Cũng xảy ra chính xác 10 năm trước, trước đó vẫn có thể tu luyện bình thường. Sau sự kiện kia, từng người trong trấn lần lượt hoá quỷ, huyết hoạ cả thành trấn chìm trong biển lửa"
"Đúng rồi, vị tiên sư kia, chính là người giúp bọn ta không hoá quỷ, ngài bảo chúng ta không nên tu luyện. Nhờ đó mà dân làng lấy lại được trật tự hoà bình vốn có, nhưng cũng nhờ đó mà thực lực giảm sút đáng kể, sơn tặc vẫn thường hay đến q·uấy r·ối làm bọn ta vô lực chống trả"
10 năm trước? Rốt cuộc là có chuyện gì? Vấn đề nằm ở chỗ, tên tiên sư trong miệng bọn họ sao lại biết được cách không hoá quỷ?