"Ngài biết vị tiên sư kia gọi thế nào sao? Hay là có đặc điểm gì không?" Trương Dạ hỏi ra tò mò của chính mình, biết đâu lại là vị cái thế cao nhân nào sẽ gặp trong tương lai gần.
Thư lão vuốt râu trầm ngâm, "Không rõ gọi thế nào"
"Nhưng có một điểm làm ta ấn tượng, chính là giữa ấn đường ngài ấy có một ký tự rất nổi bật"
Nói rồi, ông lại đưa mắt qua nhìn Trương Dạ, "Có lẽ là cùng một loại với ngươi chăng? Nhưng không giống"
Đầu óc Trương Dạ bùng nổ, lẽ nào là một người khác thuộc Thất Đại Tội? Chưa đủ thông tin, nhưng có thể khẳng định tám chín phần.
Hắn đến đây cơ hồ chỉ muốn bày ra chút ít thế cục, không ngờ lại chạm đến tin tức động trời này.
Nếu đã gây kinh động đến đại nhân vật, tốt nhất phải tìm đường lui càng sớm càng tốt.
Không rõ đây rốt cuộc có phải sắp đặt của ai đó hay không.
Trương Dạ gấp gáp moi thêm thông tin, "Ngài nhớ lại xem, nó là ký tự gì?"
Thư lão lắc đầu quả quyết bỏ đi niềm tin mong manh của hắn, "Đã quá lâu, không nhớ rõ"
"Vậy thì tiếc thật.."
Thành chủ ánh mắt lập loè, một bên chen ngang nói, "Dù sao cũng không còn sớm, đạo hữu cứ tĩnh dưỡng cho khoẻ. Định kiến của người dân với ngươi ắt hẳn là không còn sau chuyện này, lão bá, đi thôi."
Cả hai nói xong liền quay người rời đi, để Trương Dạ nằm trong căn phòng bệnh an tĩnh.
Nhìn lên trên trần nhà, Trương Dạ lâm vào trầm tư.
Mục đích ban đầu xem như hoàn thành, nên đến bước tiếp theo rồi?
"Có thể biết được danh tính của tên kia thì tốt.."
"Vẫn đủ dùng một lần nữa.."
Chân khí cuồn cuộn nổi lên, hai thân thể Trương Dạ chẳng bao lâu đã tồn tại cùng trên một chiếc giường bệnh.
"Ở yên đây đi" Bản tôn vực người dậy nói, dịch dung khuôn mặt thành một bộ dáng xa lạ, xoã mái tóc đen xuống che đi phần trán khắc dấu ấn ký.
Vèo một cái, bản tôn lập tức biến mất, để lại tia phân thân ngoan ngoãn chấp hành hiệu lệnh.
Thân hình Trương Dạ loé lên biến mất tại chỗ, vị trí hắn xuất hiện tiếp theo là tại ngôi nhà cuối thôn.
Bấy giờ tiết trời có lẽ đã đến tối, ngoài đường chỉ có vài móng người đi lại, nhưng chẳng ai chú ý hay có ý định bén mảng lại gần ngôi nhà này.
Đầu tiên, Trương Dạ phát động thần thức toả ra thăm dò bên trong, kỳ lạ rằng, thần thức dò xét bên trong không hề có một ai.
Lấy làm lạ, hắn đi đến bên cửa sổ ngó vào trong xem thử.
Không gian bên trong cực kì bừa bộn, đồ đạc đều nằm rải rác khắp xung quanh, trên tường nguệch ngoạc những hình vẽ và văn tự khó hiểu nhưng đã bị lớp kính mờ che khuất.
Mải mê quan sát, một gương mặt bỗng xuất hiện từ bên trong qua lớp cửa kính, hai mắt mở to cười nhe răng cũng đang quan sát Trương Dạ.
Hắn hoảng hồn một phen, theo như mô tả thì đây có vẻ là Đại Minh trong lời đồn đại.
Đại Minh chỉ nhìn, nhìn Trương Dạ chằm chằm, hắn không hề làm gì khác ngoài việc nhìn với khuôn miệng cười nhe đôi răng đen lợi.
Bị quan sát như vậy cũng làm Trương Dạ sởn tóc gáy, hắn cũng không dám dây dưa bèn thuấn di bỏ chạy khỏi hiện trường.
Không phải là hắn bỏ chạy vì sợ hãi, mà là thần thức của hắn thâm nhập vào bên trong rõ ràng không cảm thấy được thứ gì hay bất kì ai.
Vậy thì Đại Minh là thế nào?
"Đại Minh là quỷ? Không, không hợp lý.. Nếu là quỷ thì sao không hại người? Hay là có quy tắc nào đó xúc tác hắn mới được?"
Trầm ngâm lúc lâu, hắn quyết định rút lui.
Không thể vọng động với thứ mà mình chưa rõ thực hư.
Trương Dạ ngoan ngoãn đi về "phòng" dung nhập phân thân vào trong người khôi phục một phần chân khí, nhắm mắt lại nằm nghỉ ngợi hưởng thụ giây phút yên bình ngắn ngủi.
Một thời gian sau, Trương Dạ đến đây đã được ba tháng thời gian.
Mùi hương khó chịu từ Trương Dạ toả ra tuy vẫn làm người dân ghê tởm, nhưng cũng không đến mức kỳ thị hắn ra mặt.
Bởi danh vọng trong trấn của hắn đã lan rộng, đủ để làm người dân xung quanh kính nể.
Hắn trong thời gian này cũng chẳng rảnh rỗi ngồi yên, bấy giờ đã không làm việc dưới trướng của Thư lão, mà đã dùng tiệm thư tịch của ông để mở lớp dạy học cho trẻ nhỏ, phổ cập kiến thức lại cho người mù chữ.
Thư lão cũng rất hài lòng với tình trạng này, thậm chí còn giúp hắn một số công việc trong lúc dạy.
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Các em nghe lời, đừng ra đường vào ban đêm hay đến ngôi nhà cuối thôn mà chơi đùa. Nhớ rõ?" Trương Dạ một thân bạch y, tay cầm thước gỗ gõ lên bảng nhắc nhở.
"Vâng! Lão sư!" Đám trẻ được thả về, lập tức cười tươi như hoa nhao nháo chạy ra ngoài đùa nghịch.
Trương Dạ cùng Thư lão đứng bên trong quan sát một màn này, miệng không kiềm được cong lên cười khẽ.
Nhưng ánh mắt Trương Dạ có phần không đúng, hắn nói, "Thư lão, ngài nói xem, vì tư lợi mà bán đi hết tất cả người bên cạnh, có phải là rất tồi tệ không?"
Thư lão không nghĩ nhiều liền đáp, "Về mặt lý thì không sai, người trên đời, sống cho cùng cũng là vì bản thân. Nhưng xét về mặt tình, không cần lão phải nói, dù là mục đích gì cũng chẳng tha thứ được"
"Nhưng để ý nhiều như vậy làm gì, cảm thấy đúng thì cứ việc làm, không cần phải theo bất cứ một khuôn khổ chuẩn mực nào được đặt ra"
"Luật pháp là do con người ban hành, chính ma cũng thế, họ trực tiếp tác động mọi thứ, ép thiểu số phải đi theo đa số, biến nó thành điều thường thức. Theo thời gian, nó sẽ đúng"
"Mà chính - ma cũng vậy, chính là ở tại tâm, ma cũng chỉ là ở tại tâm. Chung quy đều là con người, không có bất kỳ ai có thể phán xét ta đúng hay sai được"
"Lịch sử sau cùng, được viết bởi người thắng"
Trương Dạ chăm chú lắng nghe, tiếp thu từng lời răn của ông, "Đa tạ.. ta nghĩ, ta hiểu rồi. Ngài phóng khoáng hơn ta nghĩ, Thư lão"
Tuy quan điểm của hắn cùng Thư lão giống nhau không sai, có điều thứ mà Thư lão nói quá lý tưởng.
"Haha, hay cho một câu phóng khoáng. Lão đến từng tuổi này rồi, nghe khen vẫn là thích như vậy. Thôi, tan lớp đi" Thư lão lắc đầu cười ha hả, xoay người chậm rãi bước vào trong phòng của ông.
Điểm đến tiếp theo là bên ngoài căn nhà của một goá phụ trong trấn.
Goá phụ đang nấu ăn, nghe được tiếng gõ cửa bèn tạm dừng việc nấu, đi ra mở hé cửa nhìn qua khe, "Xin hỏi, Vô Huyền lão sư đến đây có việc gì sao?"
Trương Dạ mỉm cười, "Ta có chút chuyện cần nói về việc học hành của Tiểu Bình gần đây, không phiền chứ?"
"Tất nhiên là được, mời lão sư vào trong"
Cửa được mở toang ra cho hắn, goá phụ nổi đoá cầm chổi hét to, "Tiểu Bình! Ngươi xong đời!"
Đứa trẻ tinh nghịch không hiểu vì sao lại bị mắng, vội chạy về phía Trương Dạ núp sau hắn cầu cứu.
Trương Dạ xoa đầu nó, duy trì vẻ thân thiện đối với goá phụ, "Ngươi cũng không cần hà khắc với nó như vậy, nào ngoan, đi chơi một chút, để ta và mẫu thân ngươi nói chuyện"
"Lão sư là nhất!" Tiểu tử nhe răng sún cười toe, chạy ra bên ngoài.
Cả hai người trong nhà sau đó nhanh chóng đi vào trong, đàm luận một hồi về vấn đề học tập y lời hắn nói.
"Lão sư không ở lại ăn cơm sao?"
"Không cần, ta còn phải về chuẩn bị giáo trình cho ngày mai" Trương Dạ khoác tay từ chối lời mời, tiết trời ắt đã muộn khi ánh sáng đỏ đã trở nên đẫm màu hơn.
"Mà này.. ta dẫu sao vẫn là có chút tu vi, ngược lại nhìn thấy ấn đường của ngươi hơi đen, hạn chế ra đường trong thời gian này đi. Còn nữa, để ta giúp ngươi một chút, thả lỏng tinh thần" Trương Dạ bỗng đưa hai ngó đặt ngay ấn đường goá phụ, một cỗ chân khí được truyền qua.
Thủ đoạn thông thiên của Trương Dạ dân trấn đều đã chứng kiến, cũng chẳng nghi ngờ gì liền răm rắp làm theo.
Phù.
Trương Dạ thở nhẹ một tiếng, kết thúc quá trình "chữa trị" của mình. Chào tạm biệt đối phương rồi nhanh chóng rời khỏi.
Nửa tiếng sau đã về đến nhà kho đầy rơm rạ của hắn, nhìn con bù nhìn ngoài cánh đồng kia cũng chẳng còn xa lạ gì, hắn không làm gì được bèn trực tiếp mặc kệ nó.
"Người cuối cùng, xong rồi nhỉ? Ta ở tại nơi này quá lâu rồi, thực tâm vẫn có chút không nỡ"
"Dạo này chân khí xung quanh trở nên dày đặc hơn hẳn, không biết là có chuyện gì"
"Cũng chẳng quan trọng.. ngủ một giấc đã.." Hắn vươn vai uể oải, ngã xuống đống rơm lập tức chìm vào giấc mộng mị.
Canh ba nửa đêm, Trương Dạ giật mình tỉnh giấc, hắn xoay đầu nhìn về hướng góc phòng theo bản năng, "Lại là ngươi à? Đừng có làm phiền ta rồi im lặng"
Điều này hắn gặp đã hơn trăm lần trong thời gian qua, cũng chẳng còn gì bất ngờ. Con quỷ này chỉ kéo hắn vào trong mơ doạ một phen, ngoài ra chẳng còn điều thú vị nào khác.
"Nguyệt.. Nương.." Một vài âm thanh nhỏ nhoi phát ra miệng con quỷ không rõ nhân dạng, Trương Dạ ngơ ra khi lần đầu thấy sự khác biệt sau hơn trăm lần chứng kiến.
"Sao cơ?" Xác định mình không nghe nhầm, Trương Dạ hỏi lại.
"Mau chạy.. nguy.. hiểm.." Giấc mơ cũng theo đó mà kết thúc, để Trương Dạ bắn người dậy thở hổn hển khó hiểu.