Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 59: Huyết Ma Tử?



Chương 59: Huyết Ma Tử?

"Nguyệt Nương? Nương tử của Đại Minh?" Hơn một tháng đi thu thập thông tin trong trấn, hắn gần như nắm rõ toàn bộ tình báo khắp người dân trong tay.

Mà gia cảnh Đại Minh rõ ràng là thứ hắn phải tìm hiểu, đào rõ sâu hơn nếu không muốn c·hết vì đuối thông tin.

Nhưng mà ý nó là sao? Nó là Nguyệt Nương hay bảo ta đi tìm Nguyệt Nương? Trương Dạ suy tư đôi chút, day day vầng trán lộ rõ vẻ đau đầu.

Cũng không loại trừ khả năng Nguyệt Nương này khác với người hắn đang nghĩ.

Không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp hỏi Đại Minh là được.

...

Đêm nay cứ nhẹ nhàng như vậy mà trôi qua, chẳng mấy chốc, âm thanh dân dã nơi chợ phiên đã rầm rộ đánh thức Trương Dạ tỉnh giấc.

Như thường lệ, hắn nhanh chóng hoàn thành xong các công việc của mình trước khi trời trở tối trong mắt người dân. Trương Dạ cũng bắt đầu mò ra ngoài đường lớn, hướng thẳng đến nhà Đại Minh.

Căn nhà tồi tàn vẫn một màu không khí ảm đạm như thế, đứng trước cánh cửa không rõ thực hư kia, nói thật Trương Dạ vẫn cảm thấy có chút bất an.

Điều chỉnh lại tâm thần, hắn nhẹ nhàng gõ cửa kêu lớn, "Xin chào? Có ai ở nhà không?"

Không một âm thanh nào đáp lại lời hắn, tay gõ lên cánh cửa gỗ lần thứ hai. Không để hắn gọi, cánh cửa kia tự động được đẩy ra như mời chào hắn đi vào.

Thần thức thả ra khám xét bên trong, như cũ không một bóng người.

Trương Dạ lấy làm lạ, cẩn trọng bước vào bên trong do thám không gian xung quanh.

Người hắn run nhẹ lên, cảm tưởng như bước vào một chiều không gian khác. Hắn không rõ lý do nào khiến bản thân nghĩ vậy, chỉ là cảm nhận.

Phía sau cánh cửa gỗ, không gian bên trong y nguyên bừa bộn và hỗn độn hệt như lần đầu Trương Dạ dò xét.

Từng vết mực đỏ trên tường nguệch ngoạc những dòng văn tự đỏ sẫm và hình vẽ khó hiểu, đồ gia dụng bị vứt lung tung khắp sàn nhà, tiếng nhỏ giọt của nước không rõ đến từ đâu.

Hoàn toàn không có dấu hiệu của người sinh sống.

"Những ký tự này.. Tế.. Thần.. Thí Thiên?" Những ký tự bị ghi đè lên bằng vài vết mực ẩu tả như thể có người muốn che giấu hiện trạng ban đầu.

Văn tự dường như đã được viết từ rất lâu về trước, màu đỏ đã trở nên khô sẫm. Điều này càng chứng tỏ Đại Minh ngày một có vấn đề.



Phải biết, Thiên ở Huyễn Tiên Lục Địa rất "thính" phàm những kẻ muốn phản nghịch hay chống đối trời, đều bị một sét tru diệt toàn thân. Hoặc có một khả năng sâu hơn, Đại Minh hiện giờ chính là kết quả của việc chống đối.

Tuy Trương Dạ không rõ nguyên tắc Thiên hoạt động ra sao, nhưng nguyền rủa hắn chính là minh chứng cho việc nó luôn quan sát tất thảy.

Lúc này, tiếng sàn gỗ phát ra kẽo kẹt vang lên, Trương Dạ theo bản năng xoay người qua quan sát nơi tiếng động phát ra. Một đạo bóng đen lướt qua tầm mắt hướng nơi khe cửa dẫn đến căn gác mái bên trên.

RẦM!!

Phía sau cửa chính đóng sầm lại một tiếng, hắn ngớ người vội dùng sức bình sinh mở cửa từ phía trong ra nhưng bất thành. Xung quanh lúc này cũng trở nên vặn vẹo trở nên hư hư thực thực, làm Trương Dạ khó khăn di chuyển tập tễnh.

"Bị vây rồi.." Thủ đoạn này hắn chưa từng gặp qua bao giờ, thú thật lòng vẫn cảm thấy bất an đôi chút nhưng cũng chẳng tồn tại bao lâu liền bị cơn kích thích đến từ tình huống hồi hộp nuốt trọn.

Trương Dạ vịn tường từng bước đi về phía bóng đen ban nãy, đẩy cửa ra, thẳng thắn bước lên căn gác mà không hay biết rằng, sau lưng hắn đang có một tồn tại lẳng lặng theo sau.

Gác mái trái lại gọn gàng hơn bên dưới mười phần, căn gác tô điểm màu hồng son, có cả gấu bông cho trẻ con trên chiếc giường ngủ được đặt giữa trung tâm căn gác. Dưới chiếc giường là một hình tròn màu đỏ tươi, bên trên được phủ ba tấm khăn trắng che đi ba thứ có hình dáng giống với con người đang nằm kề cạnh nhau.

Thần thức vụng về thả ra khám xét bên trong gác mái trước một lượt để đảm bảo, đến khi cảm nhận được ba t·hi t·hể thối rữa giòi bọ lúc nhúc bên trong kia, hắn được một phen kinh tởm.

Xác c·hết bấy giờ chỉ còn là bộ xương khô được rải đầy dịch đỏ và máu thịt còn tươi mới bên trong, là nguồn cung cấp dinh dưỡng cho lũ sinh vật này.

Trương Dạ không ngần ngại tiến đến kéo tấm khăn trắng xuống để lộ ba t·hi t·hể đáng sợ kia xem xét trực tiếp một lượt.

Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sóng lưng, n·gười c·hết trong mắt Trương Dạ chỉ đơn thuần là thân tử đạo tiêu, xác c·hết bị hủy hoại ăn mòn như này vẫn là lần đầu thấy.

Giây phút cảm thấy không có gì vấn đề với ba cỗ t·hi t·hể, chợt Trương Dạ khựng lại, thần thức của hắn dò vào sâu bên trong nội thể của cả ba cảm nhận được thứ gì đó khác thường.

"Cái này.. là gì đây?" Một vật tựa slime được ẩn sâu bên trong lũ giòi bọ, Trương Dạ lấy làm lạ nhưng cũng không định trêu vào thứ k·hông r·õ n·guồn g·ốc.

Ai biết được nó sẽ mang lại điều gì đây?

Bóc.

Nước từ đâu nhiễu giọt xuống đầu Trương Dạ, khoé môi hắn bất giác co giật, "Mẹ nó.. tình tiết này vẫn luôn được yêu thích như vậy?"

Chưa để hắn kịp phản ứng, một sinh vật gì đó từ bên trên nhảy xuống ôm lấy đầu hắn che khuất đi tầm nhìn làm Trương Dạ tá hoả một phen.



Trương Dạ cảm nhận rõ từng các ngón tay lành lạnh đang bấu chặt trên da thịt khuôn mặt mình, đốt ngón ghì sâu vào như muốn dính chặt lại với mặt hắn.

Tay hoá kiếm khí lập tức vung lên sinh vật quái dị đang bấu víu lấy bản thân, đòn công kích gần như chạm vào cơ thể của nó thì nó lập tức biến mất hẫng đi trả lại tầm nhìn cho Trương Dạ.

Lấy lại được tầm nhìn, Trương Dạ xoay người xung quanh quan sát lấy thứ kì dị vừa rồi, đồng thời cũng nhận ra một điều rằng, nó không có sát thương đối với Trương Dạ.

Qua tình huống ban nãy, thứ quỷ dị kia rõ ràng có thể chớp nhoáng t·ấn c·ông Trương Dạ, thậm chí là g·iết, nhưng lực tay của nó dùng vẫn chưa đủ để có thể gây sát thương với cơ thể đã mài dũa bởi thiên lôi.

Biết được điều này, tâm trạng cũng thoải mái được đôi phần.

Trương Dạ chợt nhìn lên trên, đúng như hắn dự đoán, thứ sinh vật kỳ dị kia không ai khác ngoài Đại Minh đang dùng tứ chi bấu lên trần nhà nhìn xuống Trương Dạ.

Thông qua tình trạng và ánh mắt của đối phương, Trương Dạ nhận thấy được Đại Minh mất đi ý thức, nên hắn cũng chẳng kì kèo giao tiếp gì, trực tiếp bắn người lên động thủ.

Tốc độ Trương Dạ tựa như sấm chớp, chưa tới một giây đã nắm vào cổ Đại Minh bóp chặt khống chế, cơ thể Trương Dạ chảy ra chất dịch màu đen bò qua bên người Đại Minh từng chút từng chút một đã bao phủ khắp toàn bộ thân người cả hai.

Tưởng chừng đã nắm chắc thắng cuộc, nào ngờ Đại Minh rống lên một tiếng, hai tay cào loạn phản kháng, mắt mũi miệng hắn chảy ra đầy chất lỏng nhớt màu đen rơi xuống mặt Trương Dạ làm tầm nhìn vốn đã hạn hẹp bởi bị ảnh hưởng ban nãy, lại lần nữa bị che khuất đi.

Vèo một tiếng, một thứ gì đó theo sau chất lỏng ghê tởm bắn thẳng vào mi tâm Trương Dạ mà Trương Dạ không hề hay biết.

"Không có tác dụng!? Mẹ nó, chẳng nhẽ là loại 3 vừa hư vừa thực!?"

Thân thể Đại Minh chợt rã rệu khô héo một cách nhanh chóng, mà Trương Dạ cũng chẳng khá khẩm hơn nhiều. Mặt mày nhăn nhó ôm đầu kêu thảm thiết, đại não đau nhức một cách kịch liệt.

Toàn thân nóng rát, Trương Dạ nằm lăn ra đất mở to mắt khó chịu cực độ.

Kẽo kẹt..

Cánh cửa đối diện Trương Dạ khẽ được đẩy ra, ngó lên nhìn xem đối phương là ai, khoé môi hắn không kiềm được mà cong nhẹ.

"Đoán đúng rồi.."

Thoáng chốc đã rơi vào hôn mê, tình hình bên trong thức hải của Trương Dạ bấy giờ đang là một mớ hỗn độn.

Dị vật sau khi đi vào lập tức chạy loạn tứ tung, nó phát ra tiếng cười lớn, "HAHAAHAH!! Trời không tuyệt đường người!! Cơ thể này.. thể chất này.. cực phẩm!! Đáng tiếc lại thiếu đi một phách.."

Một thanh âm vang lên đánh gãy, "Ừ thì đúng là cực phẩm thật, đánh đổi nhiều lắm đấy"

Vật kia nghe được giọng nói khác ngoài hắn liền cảnh giác quát, "Ai!? Mau ra đây!"



Trương Dạ trôi nổi giữa đại dương mênh mông nhàn nhạt đáp, "Câu đấy là ta nên hỏi"

Thứ đó nhìn rõ lại là một linh hồn, không, thiếu khuyết rất nhiều, chỉ đến mức tàn hồn.

Tàn hồn dõng dạc nói, "Ra là thân chủ? Không ngại nói cho ngươi, ta là Huyết Ma Tử!"

"Huyết Ma Tử? Chưa nghe qua bao giờ" Trương Dạ lắc đầu nói, "Có muốn một bất ngờ không?"

Huyết Ma Tử thấy đối phương ung dung thì cũng hơi bất an, đầu nhảy loạn đã nghĩ đến cách thức rời khỏi nơi đây nếu có việc bất trắc.

Dẫu sao chỉ cần còn một tia tàn hồn, ta vẫn có thể tái sinh được tiếp.

Trương Dạ thấy đối phương không đáp mà lưỡng lự, cũng không chờ đợi mà lập tức hét, "Thất sắc quang mang, tru diệt!"

Trương Dạ chính là có tự tin không bị đoạt xá, lần trước đối thủ là Ma Tổ nên kết quả dĩ nhiên đại bại, lần này chỉ là mấy tên tép riu.

Lực lượng bảy màu này theo như hắn tìm tòi, có công năng tự bảo vệ linh hồn và hấp thụ ký ức người khác, tiếc rằng không thể lợi dụng một cách chủ động, thứ này không chịu sự kiểm soát của hắn.

Vừa dứt câu, tia ánh sáng bảy màu từ bên trên tầng trời trong thức hải hiện ra quét khắp một vùng biển rộng như tìm kiếm thứ gì đó.

Huyết Ma Tử rõ ràng cảm nhận được nguy cơ chưa từng có, hắn tuy không rõ thủ đoạn tên nhãi này dùng là thế nào, nhưng kinh nghiệm sống của hắn đủ lâu để biết được lúc nào nên chơi và không nên.

"Đây là thứ gì!? Lại làm ta run sợ!? Ngươi.. chả lẽ cùng một giuộc với tên kia!? Chính là vậy!!"

Bản thân đã chọc phải người không nên! Quan điểm của hắn cải biến chỉ sau vài giây giao tiếp.

Ý nghĩ loạn động, hắn chẳng mảy may quay người với ý định trở lại nơi mình từng trú để trải qua kiếp này.

"Chỉ là một đạo tàn hồn, mà dám khinh nhờn đoạt xá ta?" Khoảnh khắc Huyết Ma Tử quay người chạy, chỉ thấy hình tượng Trương Dạ trước mắt khổng lồ cao to vạn trượng nhìn xuống hắn như rơm rạ.

Đọ cường độ linh hồn với xuyên không giả, cơ hồ là tìm đường c·hết đối với sinh vật thông thường, ngoài mấy lão đạo cao nhân thủ đoạn thông thiên ra, xuyên không giả thường là người có cường độ linh hồn lớn mạnh nhất.

Huống chi, còn là tình huống xảy ra trong thức hải của Trương Dạ.

"Giờ để ta xem.. ký ức của ngươi và Đại Minh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.." Bàn tay to lớn chộp vào người Huyết Ma Tử đang gào thét không cam lòng bóp nát người hắn ra từng mảnh vụn, thất sắc quang mang chiếu đến, t·hiêu r·ụi đi phần linh hồn xấu xí kia.

Não hải Trương Dạ cũng được đổ vào trong hàng tấn thông tin.

"Cảm giác này.. vẫn là không quen thuộc chút nào"