"Ra vậy.. gia đình Đại Minh vốn cũng chẳng phải phạm vào đại kỵ tu chân hay gì, là một gia đình nhỏ yên bề gia thất. Trong quá khứ, người con m·ất t·ích c·hết đi không rõ nguyên do, xác cũng được tìm thấy mấy ngày sau đó, vợ hắn vì đau buồn nên cũng không chịu đựng nổi mà theo sau, để lại Đại Minh đau khổ dằn vặt nơi dương thế"
"Vài ngày sau, một vị cao nhân bí ẩn mặc đồ trắng phủ khắp toàn thân đi đến gặp Đại Minh, tự giới thiệu hắn là Thiên Cơ truyền nhân, tiên đoán được gia cảnh Đại Minh và hỏi Đại Minh rằng có muốn đem gia đình quay trở lại như cũ hay không. Tâm trí ngoài vợ con chẳng còn nghi ngờ đến việc gì khác, Đại Minh dĩ nhiên là đồng ý vô điều kiện mà chẳng sinh nghi"
"Tên kia tiết lộ cho Đại Minh rằng phải dùng máu tươi của người vẽ lên tường theo một hình ảnh được cho sẵn, hắn dùng lời lẽ kích thích Đại Minh đang cận kề đáy vực làm cho Đại Minh ngã xuống đáy vực sâu nhân tính hoàn toàn, thành công dụ dỗ Đại Minh ủ m·ưu s·át nhân, g·iết đủ 1000 người thì có thể niệm phép, mang gia đình trở lại"
"Kể từ đó, Đại Minh ẩn mình trong nhà, ban đêm lại lén lút g·iết người bằng thủ đoạn được tên kia bày cho. Tâm trí luôn chỉ có ý nghĩ g·iết và hồi sinh"
Ký ức đến đó là dập tắt, Trương Dạ đành dựa theo đống thông tin đó mà đưa ra suy đoán, "Có hơi trùng hợp không? Rõ ràng tên tự xưng Thiên Cơ truyền nhân như đang chờ đợi thời cơ chín mùi mà ra mặt"
"Mà rõ ràng.. hình ảnh kia.. là một trận đồ? Hắn đang dùng nhà của Đại Minh làm trận đồ?"
"Đại Minh vì cẩn thận nên chỉ g·iết người vào ban đêm trong suốt thời gian 10 năm, chẳng rõ đã đủ con số 1000 hay chưa.."
"Nhưng chắc chắn một điều rằng, hắn đang lợi dụng Đại Minh"
"Tại sao ta không thấy được ký ức của Huyết Ma Tử? Kỳ lạ.."
Trương Dạ thở hắt một hơi, lòng không kiềm được rét run một trận, theo lý khác mà nói, chuyện này cơ hồ là một hồi âm mưu.
Chỉ không rõ mục đích của hắn là gì.
Lắc đầu vứt bỏ bao nhiêu phiền não bủa vây, Trương Dạ mở mắt tỉnh dậy, không gian đã trở về một mảnh yên tĩnh. Không còn hỗn loạn, vặn vẹo, căn phòng tối đen len lói ánh đỏ của bầu trời rọi vào, không một tiếng động.
"Các ngươi đoàn tụ rồi nhỉ?"
Phủi bụi trên người, Trương Dạ không suy nghĩ nhiều mà bước về phía đầu giường của căn gác xếp, mò mẫm hồi lâu lấy ra một mảnh giấy da.
"Đây rồi" Dựa theo trí nhớ của Đại Minh, tấm giấy da này chắc chắn là hình được hắn dựa theo mà vẽ.
Mắt đảo qua tấm giấy, bên trên là bức tranh t·hi t·hể chất đầy, khói lửa một mảng bụi mù mịt.
Như là sự hung tàn thảm khốc của thời chiến.
Trương Dạ cố tìm ra chút ít manh mối trong bức tranh, hồi lâu liền cất vào trong túi quần "Tạm thời cất vào trong, lĩnh vực trận pháp này quá trừu tượng đi"
Cơ thể bị đoạt đi, khiến trên người hắn cũng chẳng còn bất cứ pháp bảo gì mang theo bên người, kể cả giới chỉ cũng bị lấy mất.
Vào lúc này, lông tơ Trương Dạ bỗng dưng dựng đứng lên, chân không kiềm nổi một trận run rẩy.
"Thứ áp lực gì đây? Là có cường giả đến!? Tìm thấy ta rồi!?"
Không suy nghĩ nhiều, Trương Dạ thoắt biến ra khỏi vị trí hiện tại, chạy như điên hướng ra ngoài cánh đồng lúa bên phải trấn nhỏ.
Đối phương đến chắc chắn là từ cửa chính, hắn không dại gì mà đi đối đầu với tử thần.
Khoảnh khắc chân Trương Dạ sắp đặt vào bên trong rừng cây, lần nữa trở về cung đường Lôi Sa Chi Địa. Gương mặt hắn bỗng đập mạnh vào một thứ gì đó, làm cả người hắn văng ra té ngã.
Xoa xoa mũi, hắn đưa mắt nhìn về phía trước, như có điều suy nghĩ mà vươn tay lên chạm vào giữa không trung, "Bị giam rồi?"
Rõ ràng là một bức tường vô hình chắn ngang, ngăn không cho bất cứ ai rời khỏi khu rừng.
Trương Dạ thử dùng sức phá nát nó, kết quả hiển nhiên không có gì xảy ra, ngoài nắm tay đau rằn một trận.
Cả trấn bấy giờ chìm vào trong không khí u ám kỳ dị, không rõ tại sao, người dân ngày thường rôm rả hoạt bát nay lại ủ rũ một vẻ khó hiểu.
Biết không thể thoát ra được nơi này, Trương Dạ đành quay trở lại, ngoan ngoãn chui vào trong nhà kho, nhắm mắt dưỡng thần.
...........
Giữa Nam Đường trấn, hàng nghìn người tụ kín vây quanh đưa ánh mắt sùng bái hướng về người đang lăng không bên trên.
Người kia ánh mắt có thần, tướng mạo dễ nhìn, khí chất bất phàm, dưới hông treo một khoả Bát Quái đồ, bất cứ ai cũng nhận thức được, tồn tại này không phải dạng mà họ có thể bất kính.
Bất quá, nhìn đối phương cũng chỉ xấp xỉ độ tuổi 27-30.
Thư lão quỳ hai chân, đầu lạy xuống dưới nền đất, "Cung nghênh tiên sư trở lại"
Nghìn người khác cũng đồng thanh hô theo, "Cung nghênh tiên sư trở lại"
Vị được gọi là tiên sư gật đầu, dùng một cỗ khí lực nâng toàn bộ người dân trong trấn ngóc dậy, hắn nở nụ cười gần gũi, "Các vị lão bá, các ngài làm như vậy là không nên đâu. Mau đứng lên, chưa hết, ngài làm sao biết ta trở lại?"
Thành chủ quỳ một bên Thư lão đáp, "Thưa đại nhân, bọn ta mãi mãi không quên được cái ngày người cứu rỗi mọi sinh linh ở Nam Đường Trấn, thứ treo ở dưới hông ngài chính là thân phận rõ ràng nhất"
"Diệp mỗ thuận tiện đi ngang qua nơi đây, tiện tay giúp dân không mong ân nghĩa, các vị quý hoá như thế này, khi về sư môn sẽ trách phạt ta mất. Đúng rồi, Chí Dương thành chủ, ta có việc muốn tìm ngài." Thiên Cơ Diệp nhẹ nhàng cười nói.
Thành chủ gọi Chí Dương theo miệng Thiên Cơ Diệp vẫn duy trì sự cung kính của mình, "Kính mong tiên sư không để ý, vậy.. nơi này?"
Thiên Cơ Diệp lắc đầu, mắt đảo qua hàng nghìn người trong trấn, nhẹ phất tay tiêu tán khỏi không trung cùng với Chí Dương.
Cả hai người thoáng chốc đã yên vị trên ghế dài tại nhà của Chí Dương, Thiên Cơ Diệp mở miệng trước, "Báo cáo tình hình hiện tại của Nam Đường Trấn"
Chí Dương vội đáp, "Nam Đường Trấn kể từ lúc ngài đi, chỉ thỉnh thoảnh có vài mốc tu sĩ vào nhờ tá tạm vài hôm rồi rời, nhưng không có ai là bất thường y lời ngài nói cả"
"Lắm miệng, vào chủ đề chính, hôm nay ta cảm nhận được con rối của ta thần hồn tiêu tán, ngươi gọi ta quay về cùng lúc, là phát hiện gì rồi?" Thiên Cơ Diệp nhíu mày, vứt cho Chí Dương 50 khoả linh thạch.
Chí Dương cười ha hả, tay gom đống linh thạch vào lòng, "Đa tạ đại nhân haha.. Thời gian này có một người gọi là Vô Huyền đến đây làm lão sư cấp kiến thức cho trấn ta, không hiểu vì lý do gì mà khi nhìn hắn, ta cảm thấy rất chán ghét. Quan trọng nhất, trên trán hắn có ký tự được khắc lên y như ngài"
"Chuyện này là thật?"
"Đương nhiên là thật, ngài có thể đến nhà của Thư lão nhìn thử xem. Hắn cũng là một tu chân giả, từng giúp thôn ta đối phó với quái vật, ngài cũng nên cẩn thận một chút" Chí Dương nhiệt tình nhắc nhở một câu, vẻ mặt cáo già không có chút cảm giác ân nân sau khi đối phó với ân nhân của mình.
Thiên Cơ Diệp nheo mắt cười tà dị, tay chạm lên Bát Quái đồ bên dưới hông, cuối cùng ngươi cũng đến rồi..
Hắn đã chờ ngày này ròng rã 10 năm kể từ lúc nhận được truyền thừa đáng kinh ngạc kia, ban đầu vốn là một tu sĩ nhỏ bé truy cầu đại đạo mịt mù với sư tôn. Nào ngờ rơi vào trong không gian loạn lưu, may mắn lọt vào bí cảnh tiếp thu được phần truyền thừa của Thất Đại Tội.
"Cũng nên bắt đầu rồi, Đại Minh, đã s·át h·ại hơn 2000 người trong mười năm mà không hề nhận thức được sự thật bị ta bẻ cong, đáng thương sinh linh."
"Chỉ một chút nữa, ta liền có thể nhảy khỏi chính ma phân chia, tự do đi truy cầu đại đạo của chính mình"
"Sư tôn, chính khí cái quái gì HAHAHA!!!!"
Thiên Cơ Diệp bắt đầu cười lớn điên cuồng, khuôn mặt trở nên đáng sợ khác hẳn vẻ tốt bụng ban nãy.
Chí Dương ở đó nhưng cũng không có phản ứng gì với tình huống hiện tại, như thể hắn đã quen thuộc với tính của Thiên Cơ Diệp.
..................
Ở bên phòng kho đầy rơm rạ, Trương Dạ khẽ mở đôi mắt lạnh như băng ra.
Tuy không rõ là sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, nhưng Trương Dạ đã nảy ra vài kế hoạch táo bạo trong đầu.
Trương Dạ chậm rãi bước khỏi phòng, ngồi tại ghế trong lớp học chờ Thư lão trở về.
Vài phút sau, Thư lão đẩy cánh cửa bước vào trong nhà, mặt hơi bất ngờ nhìn Trương Dạ tỏ vẻ mặt đưa đám đang chờ đợi lão, "Tiểu tử, ngươi còn chưa ngủ?"
Trương Dạ bỏ qua câu hỏi của Thư lão, thanh âm có phần uất nghẹn, như thứ gì kẹt lại trong họng khiến hắn khó nói thành lời, "Thư lão.. ngài rời khỏi đây đi, đi Trung Đô, ta có thể sắm cho ngài một căn nhà to, giúp ngài trang trải cuộc sống cả phần đời còn lại ở đó"
Thư lão nghe vậy, vài giây đầu là đơ người, tiếp theo liền bước tới cạnh Trương Dạ đáp, "Tuy ta không rõ ngươi vì sao lại gấp gáp như vậy.. Nhưng lão cả đời, mặc định là ở đây. Lão cũng biết, ngươi là người tốt, ngươi còn trẻ, còn nhiều phong ba vẫn cần phải đi qua"
Nói xong, Thư lão nhìn hắn một hồi, đi vào trong phòng đem ra một chiếc túi đẩy vào tay Trương Dạ, "Lão cả đời cũng chẳng có tôn tử gì cả, sớm chiều ở chung với ngươi, đã.. Thôi, nói lời này cũng tức là định rời đi, phần này ngươi cứ giữ lấy. Đừng từ chối, là nguyện vọng của lão, lấy vợ sinh con, sống một đời an nhàn"
Tim Trương Dạ như bị cắt mất một khoé, nhận lấy chiếc túi kia giấu vào trong lồng ngực, "Lão thật sự không muốn đi? Thôn này.. chỉ sợ sau đêm nay không còn nữa.."
Cuối cùng hắn vẫn là nói thẳng ra, Trương Dạ thật lòng muốn dẫn Thư lão đi, ơn tình của lão đối với hắn, hắn còn chưa trả ơn đầy đủ.
Thông qua tầm nhìn của Chí Dương bị ký Linh Nô Ấn vào người, Trương Dạ biết rõ Thiên Cơ Diệp là một dạng ngụy quân tử, trận pháp kia chắc chắn là loại quy mô lớn.
Thư lão run rẩy một chút rồi bình tâm lại, đối mặt với tử thần đang chậm rãi tiếp đãi, ai cũng phải run sợ, "Là thật..? Vậy cũng không thể đi.. sinh là người Nam Đường, vậy c·hết vẫn ở Nam Đường. Nam nhi không cần ủy mị câu nệ." Dứt câu, tâm trạng của ông lại thoải mái hơn phần nào, treo lên trên mặt vẻ tiếu dung rồi xoay người vào quầy thanh toán, tay cầm cuốn sách lật từng trang.
Tuy hơi có phần khó tin, nhưng ông vẫn tin tưởng Trương Dạ nói. Tiểu tử này từ lúc ở với ông đến giờ, đều đối xử với ông rất tốt, quan tâm chăm sóc như thể gia đình, ông căn bản không còn xem hắn là người ngoài để đối đãi nữa.
Chiếu theo tu chân thần thông quảng đại, ông không biết rõ bao nhiêu về tình huống bấy giờ, ông lại biết chắc một điều, Trương Dạ chắc chắn không lừa ông.
Trương Dạ xoay người bước ra khỏi cửa, để lại một câu vang vọng khắp nhà, "Đa tạ.. lão nhân gia, xin lỗi."
Lão ngồi trên ghế, khuôn mặt mỉm cười đáp lại với lời của Trương Dạ.
Trương Dạ biết, ông đang tận hưởng phút giây cuối đời, chờ đón c·ái c·hết của mình.
"Thiên Cơ Diệp, tên chó c·hết.." Nắm đấm Trương Dạ run rẩy, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến rỉ máu đen.