Trời đất một mảnh tan hoang, khắp Nam Đường Trấn hiện rõ lên vẻ tiêu điều như thể biết trước số phận của mình.
Người dân vẫn chăm chỉ cấy lúa cày bừa như thường lệ, từng tiếng cười nói vô ưu vô lo vang vẳng khắp tai Trương Dạ.
Có goá phụ đang nấu ăn, có Đản Tử nhà bên cạnh đang hồng hộc chặt củi, có cả các vị lão bá đang đánh cờ nghĩ ngợi, biết bao nhiêu sinh mệnh gắn bó với hắn trong thời gian này sắp sửa phải ra đi mà không hay biết rõ nguyên do.
Họ biết được cũng sẽ hoảng loạn gây ra b·ạo đ·ộng kích thích c·ái c·hết tới nhanh hơn, nên Trương Dạ đành giấu nhẹm đi.
Trương Dạ thân mang bạch y, tóc phủ mái xuống che đi vầng trán, khuôn mặt cũng thay đổi trở nên phổ thông để giấu đi sự hiện diện của mình.
Hắn đã lênh đênh khắp phố xá ròng rã hai ngày trắng đêm.
"Thiên Cơ Diệp đang chờ đợi điều gì mà còn chưa có động tĩnh?" Theo thường thức thì giờ này hắn đáng lẽ phải ra tay trước khi toàn tu chân giới cảm thấy bất thường.
Tu sĩ khắp nơi như cỏ mọc ven đường, dĩ nhiên kì lạ khi một trấn nhỏ bị phong bế hoàn toàn bất xâm bất nhập mà không có tí phong thanh nào truyền ra.
Trương Dạ đi đến một tửu quán trong thôn, chọn cho mình một vị trí khuất tầm nhìn ngồi xuống gọi chút đồ nhấm nháp, "Tiểu nhị, mang lên hai bình rượu ngon"
Hiện giờ hắn là người vô gia cư, cũng như không có mối liên hệ với bất kì ai ở trấn này. Không có nơi nào tốt hơn để có thể ở tạm dành thời gian suy nghĩ như ở tửu quán.
Lát sau đồ ăn và rượu được đưa đến, Trương Dạ nhâm nhi khi trong đầu thì nghĩ về vấn đề nan giải sắp tới.
"Hậu Thiên thập trọng.. thật sự có thể làm được sao? Không được cũng chẳng cần phải cưỡng cầu"
"Trước hết suy nghĩ cách thoát khỏi đây đã rồi tính tới chuyện thập trọng, nhưng chẳng còn cách nào khác"
"Bố cục ta đặt ra cơ bản đã xong xuôi"
Một giọng nói vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ rối bời của hắn, "Huynh đệ, chỗ này có người ngồi sao?"
Giọng nói điềm tĩnh dễ nghe, được một nam nhân thân mang pháp bào màu vàng như đạo sĩ nói ra.
Trương Dạ hơi ngoài ý muốn quan sát đối phương một lúc rồi lắc đầu, "Không có"
Đối phương trước mắt là phàm nhân không có tu vi, hoặc là tu vi cao hơn hắn nên Trương Dạ chẳng nhìn thấu được sâu cạn.
Đạo sĩ ngồi đối diện Trương Dạ, thoải mái rót ra một chén rượu, "Nhìn huynh đài khí chất khác biệt, hẳn không phải người trong trấn nhỉ?"
Trương Dạ gật đầu, "Phải, nhìn ngươi cũng khá lạ mắt so với người ở đây"
"Ồ? Vì sao lại nói thế?"
Tay Trương Dạ cầm ly rượu đầy vừa được rót, nhàn nhạt đáp, "Trấn này, không thờ cúng thần tiên, cũng chẳng ham đọc sách"
Đạo sĩ mỉm cười nói, "Ra là vậy, gặp được nhau cũng là duyên phận. Không phiền thì để ta tiếp đạo huynh một đoạn nhân duyên này"
"Được"
Hai ly rượu cụng vào nhau, sau một hơi uống, đạo sĩ mở lời, "Bần đạo họ Tú, đến từ một thôn nhỏ, được sư tôn cho ra ngoài để đi lịch luyện, ngắm nhìn hồng trần. Còn huynh?"
Đạo sĩ tỏ ý kết giao, Trương Dạ cũng chẳng ngần ngại đáp lại, "Tại hạ cũng đến từ một vùng hẻo lánh, là tán tu, có thể gọi ta một chữ Dạ"
Hai người hào sảng nói chuyện xã giao, quen thuộc đến một mức nhất định thì Trương Dạ mở miệng, "Tú huynh có biết gì về tình cảnh hiện nay của Nam Đường Trấn không? Ta có việc định rời khỏi mà lại chẳng tài nào ra được, sợ sẽ chậm trễ"
Tú đạo sĩ trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu, "Không rõ, nhưng có một điều ta xác định được, đây là một loại trận pháp không gian cấp cao, muốn ra ngoài không phải dễ"
Trương Dạ mắt loé hàn quang đồng thời khẳng định suy đoán của mình, đạo sĩ chắc chắn có tu vi, không những vậy mà còn cao ngất ngưỡng.
Nghe giọng điệu kia, hẳn là muốn ra ngoài thì vẫn có thể, có điều vẫn có độ khó nhất định.
Lòng dậy sóng, miệng Trương Dạ cười nói, "Vậy có cách nào khác để ra ngoài sao? Ta bị nhốt ở đây sợ chậm trễ mất, chỉ cần huynh giúp được ta lần này, Dạ ta mang ơn rất nhiều"
Tú đạo sĩ đáp với thái độ ngập ngừng, ánh mắt do dự đảo qua túi Trương Dạ, "Có thì vẫn là có.. chỉ là.."
Đời trước đã kinh qua biết bao chuyện, đối với việc này hắn cũng đã quen, Trương Dạ liền hiểu ý, "Ta hiện tại rỗng túi, có thể chi trả bằng phương thức khác sao?"
Thái độ Tú đạo sĩ bỗng quay ngoắt 180 độ, ánh mắt có phần khinh bỉ nhìn Trương Dạ, "Ngươi ngoài tiền, còn có thể đưa cho ta thứ gì khác sao? Dạ huynh như vậy, thật là không hiểu nhân tâm"
Mẹ nó, ngươi vừa rồi còn khách khí với ta.. Trương Dạ mắng thầm trong miệng, ngoài mặt lại nói, "Ta thật sự không có thứ gì trên người hiện tại, ngươi xem thế này đi, ký giấy nợ thế nào?"
Tú đạo sĩ đứng phất dậy, nhún vai tỏ ý bất lực, "Duyên phận ngắn ngủi, không thể cưỡng cầu. Hẹn Dạ huynh một ngày có tiền"
"Xem như bén duyên, ta giúp huynh một đoạn, tìm mắt trận là có thể giải quyết"
Dứt câu hắn xoay người rời đi mà chẳng màng nhìn lại, Trương Dạ cũng chỉ biết nhìn hắn rời đi.
Đây là nhân chi thường tình.
Trương Dạ là người cần được giúp, đối phương nghiễm nhiên sẽ ra tay giải quyết phiền phức nếu có phần lợi cho hắn.
Cả hai dẫu sao chỉ vừa mới gặp nhau, cũng không phải thâm tình gì.
Mà Trương Dạ cũng chẳng mong đợi quá nhiều về cuộc gặp ngắn hạn vừa rồi, nếu có thể nương nhờ thì liền nương, còn không thì biết được đối phương có cách rời khỏi căn bản đã là thông tin quá hữu ích.
Trận pháp này không phải là một thứ hoàn hảo, vẫn có cách rời khác ngoài phương án tìm ra mắt trận.
"Mắt trận à?" Trương Dạ xoa xoa cằm trầm tư, nghĩ đến bao điều mới lạ mà bỏ sót đi phần cơ bản của trận pháp là mắt trận, lần này Trương Dạ thật sự có sai sót.
Trận pháp quy mô lớn muốn duy trì phải có được mắt trận. Mà mắt trận thì thường làm từ nguyên vật liệu đắt đỏ, quý hiếm nên rất nổi bật và bắt mắt.
Liên kết lại toàn bộ sự việc, cũng như toàn bộ khoảng thời gian trong thôn, Trương Dạ cố tìm ra điểm khác biệt, dị thường nhất từ trước tới nay.
Chả nhẽ là con bù nhìn kia? Nghĩ đến đây, tâm thần hắn chợt động.
Bù nhìn trông rất phổ thông, không khác gì loại thông thường, chính vì thế mà Trương Dạ không sinh nghi nhiều với nó. Nhưng nhớ lại khoảng thời gian quỷ dị kia, rõ ràng nó chính là điểm khác thường nhất.
Đặt 5 khoả linh thạch xuống bàn, Trương Dạ biến mất khỏi hiện trường.
.............
"Tú Đông Phong, ngươi vừa đi đâu về?" Thiên Cơ Diệp ngoái đầu nhìn đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng bước vào trong phòng.
Nếu Trương Dạ ở đây, liền có thể nhận ra được rằng người này không ai khác chính là Tú đạo sĩ ban nãy còn vừa cười nói với hắn.
Tú Đông Phong trưng ra vẻ mặt vô tội, "Đi dạo, gặp gỡ vài người thú vị"
Thiên Cơ Diệp nhíu mày, "Tốt nhất là đừng đảo lộn mọi thứ, đã chuẩn bị đầy đủ chưa?"
Tên đạo sĩ này nếu có thể ngoan ngoãn chịu kiểm soát một chút liền là con hắc mã trong bàn cờ, Thiên Cơ Diệp lắc đầu bỏ đi mộng tưởng của bản thân.
Vẫn là nên đề phòng một chút, tránh cớ sự ngoài ý muốn.
Tay sờ xuống Bát Quái đồ treo bên hông thao tác, chân khí trong người hắn cũng bị rút hao hụt đi phân nửa, trước mắt Thiên Cơ Diệp hiển hiện ra dòng văn tự đỏ như máu.
Vạn thây c·hôn v·ùi, khói lửa ngút trời.
Quỷ dị tìm tới, lửa giận khó nguôi.
"Ừm? Lần này có sự thay đổi?" Khẽ nhíu mày trước dòng văn tự dường như chỉ mình Thiên Cơ Diệp thấy được này.
Là có người dòm ngó thiên mệnh, cải biến tương lai như ta? Không thể nào, ban đầu rõ ràng chỉ có vế đầu tiên.
Tú Đông Phong nhìn qua vẻ mặt của Thiên Cơ Diệp, cũng nhận ra vẻ khác thường trên khuôn mặt hắn, "Tình huống thế nào?"
Thiên Cơ Diệp ngó qua Tú Đông Phong chất vấn, "Ngươi thành thật một chút, ban nãy đã trêu chọc vào thứ gì?"
Bị chất vấn làm tâm lý Tú Đông Phong cũng trở nên khó chịu nhưng vẫn thành thật trả lời, "Việc gì đến ngươi? Ta đã bảo là đi dạo, uống rượu. Chú ý thái độ, đôi ta là mối quan hệ hợp tác, không phải thuộc hạ của ngươi"
Qua cuộc đối thoại trên, dễ dàng thấy được hai người này không có một mối liên kết thân thiết, đơn thuần chỉ là mối quan hệ lợi-lợi.
Thiên Cơ Diệp nghe vậy, chỉ đành hạ cái tội xuống giải thích, "Dự là lần này sẽ xảy ra một chút sự việc ngoài ý muốn, ban đầu ta đến đây đã bói trước một quẻ, là đại cát. Nhưng bây giờ.."
Tú Đông Phong hơi khựng người lại nhìn Thiên Cơ Diệp, "Thế nào?"
Thiên Cơ Diệp thở dài, lắc lắc đầu không nói câu nào.
Hắn chính là không thể nói, đi quá giới hạn, sẽ có người đến giải quyết.
Tú Đông Phong gật đầu, lòng cũng hiểu ra tính nghiêm trọng của sự việc, chả lẽ việc ta gặp Dạ huynh ảnh hưởng nghiêm trọng đến vậy? Hay là sự việc kia?
Không khí quanh phòng bất giác trở nên trầm mặc, Tú Đông Phong thần sắc nghiêm nghị hỏi, "Khi nào làm? Cũng đừng lo lắng quá, kế hoạch căn bản không có kẽ hở cho kẻ yếu"
"Lời này của ngươi có quá nhiều rủi ro, nếu gặp kẻ mạnh nói không chừng sẽ tan tành kế hoạch ban đầu" Thiên Cơ Diệp phất tay, một cây trượng đính đá tím ở đầu hiện ra trong tay hắn, "Nhưng cũng chẳng phải thất sách"
"Bắt đầu từ ngày mai, Hám Thực Trượng của ta liền nạp đầy đủ khí huyết"
"Cũng chính là thời khắc chuyển biến của định mệnh"