Mọi thứ vẫn y nguyên hệt vậy, nhưng lúc này bầu trời vốn đỏ nhạt cũng đã bị đám mây đen không rõ từ đâu đến che phủ.
Ví ánh sáng đỏ nhạt là sắc trời hy vọng thì đám mây đen ngược lại là tuyệt vọng che lấp đi phần hy vọng nhỏ nhoi đó.
Trên trời có một thân ảnh bễ nghễ uy nghiêm lơ lửng giữa không trung tựa ma thần giáng lâm xuống trần gian.
Y phục, đầu tóc hắn phấp phới bao quanh bởi hào quang trắng xám, đôi mắt thờ ơ nhìn xuống chúng sanh tựa kiến hôi.
Dân làng hôm nay lại không làm việc giống thường lệ mà như người mất hồn quỳ rạp xuống trước vị ma thần với thái độ đầy tôn kính.
Trong số đó có cả Trương Dạ, ánh mắt hắn lén lút nhìn lên bên trên thương khung tối đen, lòng tự nhủ, "Ngày này cuối cùng cũng đến, Tú đạo sĩ chắc là đã rời khỏi rồi đi"
"Còn ta thì vẫn mắc kẹt.. bù lại, cũng không hẳn là sẽ ngồi một chỗ cam chịu"
"Trước tiên cứ quan sát đã"
Thanh âm mang theo thần uy, vang như sấm rền vang vẳng khắp Nam Đường Trấn, "Các vị có vẻ chưa từng quên lời ta dặn dò nhỉ? Ngày 27 tháng 8 hằng năm phải đều đặn làm nghi lễ "bái trời" có như thế các vị mới tránh thoát được một kiếp tai ương ập xuống"
"Mà hiện nay, có kẻ đã nhúng tay vào phá hư quy tắc vốn được đặt ra từ trước giờ, tình thế hiện tại đã gần như không thể cứu vãn" Lúc nói xong câu, ánh mắt Thiên Cơ Diệp trở nên bất mãn, thể hiện rõ ràng sự không thích.
"Các vị xưa giờ vốn yên bình, cớ sao giờ lại tự đi tìm phiền phức cho chính mình?"
"Nhưng cũng đừng quá lo lắng, nhân danh Thiên Cơ truyền nhân, người thấy được tương lai, ta đến đây chủ yếu cũng vì điều này" Trên trán Thiên Cơ Diệp bắn ra một đạo ánh sáng, ánh sáng lan toả to ra như một chiếc màn hình, chiếu ra hình ảnh thảm khốc về c·hết chóc và điên loạn hiện ra bên ngoài.
Dân làng ngước lên lập tức kinh hãi run rẩy cầu xin, "Tiên sư, chúng ta cũng không làm gì sai trái.. cầu mong tiên sư ra tay cứu mạng"
Không phải do hình ảnh kia quá ghê rợn, điều làm họ sợ hãi chính là gương mặt của họ lại giống y hệt những người trong hình ảnh được chiếu bên trên.
Trương Dạ nhìn thấy một màn này cũng tặc lưỡi một tiếng, rõ ràng chỉ là huyễn cảnh.
Với đôi mắt của Lười Biếng ngôi vị, mọi loại huyễn cảnh dường như trở nên vô dụng trong mắt Trương Dạ, thứ hắn thấy bên trên chỉ là từng cấu trúc phức tạp thuộc về trận pháp chi đạo.
Lần trước đọc qua trận đạo, Trương Dạ lờ mờ có thể đoán được, huyễn cảnh bên trên làm bất cứ ai nhìn vào đều b·ị đ·ánh lừa bằng cách gây ảo giác cho họ, làm cho họ liên tưởng đến nỗi sợ nguyên thủy về c·ái c·hết của bản thân.
Nhưng Thiên Cơ Diệp nói ra điều này để làm gì? Không lẽ.. Nghĩ tới điều gì bất ổn, Trương Dạ không kiềm nổi run nhẹ toàn thân.
Sớm đoán được hành động của người dân trong trấn, Thiên Cơ Diệp tiếp tục hỏi, "Nghĩ lại, 10 năm ta rời đi thì rất bình thuờng, sao năm nay lại trở nên bất thường?"
Người dân nghe vậy đều gục đầu trầm tư, người người đưa ra suy đoán.
"Là Vương Tam Đản biến thành quái vật?"
"Không đúng, bốn năm trước cũng từng có một vụ tìm c·hết như thế, hắn chỉ là cố tu luyện!"
"Có phải lũ thổ phỉ trở nên tốt tính hơn không?"
Lúc này có một tiếng hét thất thanh bừng tỉnh mọi người xung quanh, "A.. là.. là Vô Huyền lão sư!! Năm nay kì lạ nhất có lẽ chính là Vô Huyền lão sư đi!"
"Vô Huyền lão sư? Ta thấy cũng rất hợp lý, từ lần đầu nhìn hắn, ta đã cảm thấy không thích hợp"
"Ngươi cũng cảm giác chán ghét hắn? Ta cứ ngỡ là do ta ghen tỵ với hắn vì hắn đẹp trai hơn ta.."
"Hắn hình như có ân.. chưa từng hại chúng ta?"
"Ai biết được hắn lén lút làm gì sau lưng chúng ta? Đừng quên hắn cũng là người từng đối đầu chính diện với quái vật! Bao nhiêu thủ đoạn, phàm nhân, tu sĩ nhị - tam trọng thiên như chúng ta biết thế nào được!?"
Rơi vào tình cảnh sống còn, người dân chỉ đành nắm bắt lấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất, đổ mọi tội lỗi lên đầu "Vô Huyền lão sư" không can hệ với trấn nhỏ này.
Bởi nếu tìm không ra, tất cả sẽ bị "trời phạt" vì vậy bọn họ phải thử mọi cách dù cơ hội chỉ là 1%.
Đạt được câu trả lời, Thiên Cơ Diệp lẳng lặng quan sát người dân bên dưới, có vẻ như chưa hài lòng, hắn tiếp tục bơm thêm, "Nghe các ngươi nhắc đến Vô Huyền, vậy thì gọi hắn ra đây xem sao? Thiên Cơ Diệp ta không phải hạng người không phân biệt đúng sai phải trái. Như các ngươi muốn, hắn có một cơ hội để trình diện."
Mà lúc này Thư lão từ đám đông chống gậy bước lên, "Tiên sư.. tuy ta không rõ thực hư của sự tình lần này, nhưng chắc chắn không phải hắn. Hắn là đứa trẻ tốt, sống ở nhà ta được một khoảng thời gian, dạy dỗ lũ trẻ khắp trấn thoát khỏi nạn mù chữ"
"Còn rất hiểu về lễ nghi, ta lấy danh dự của mình đảm bảo cho hắn"
Trương Dạ nấp một bên, mồ hôi chảy nhễ nhại nhìn sang Thư lão, lòng gào thét xin ông mau chóng lùi về.
Hắn tuy biết ơn, nhưng không cần Thư lão đứng lên vì hắn, điều này rõ ràng đang tỏ ý kiến bất đồng so với đám đông ở đây, gây thù chuốc oán cho Thư lão.
Điều hắn lo lắng lập tức xảy đến, hơn nghìn ánh mắt sắc bén hướng về Thư lão chỉ trích nghị luận, "Một con quỷ làm người tốt thì vẫn là quỷ!"
"Thư lão bá, ngài đừng nói nhảm. Chính ngài cũng biết từ khi Vô Huyền đến, mọi thứ cũng trở nên kì lạ còn gì"
"Các ngươi dạo này không thấy Đại Minh đứng bên cửa sổ nữa à? Cả trấn rõ ràng không ai đủ bản lĩnh thay đổi sự việc tiếp diễn liên tục 10 năm nay trừ hắn!"
Thư lão không để ý nhiều đến lời chất vấn của những người xung quanh, chỉ hỏi lại một câu làm bao người đang to tiếng đều nghẹn họng, "Các ngươi sẽ nhẫn tâm hại nhi tử của mình sao?"
Ánh mắt ông bình thản nhìn lên vị tiên sư ông xem là cao cao tại thượng kia chẳng hề nao núng. Ông biết thừa kết quả chung cuộc của bản thân, ông nghĩ dù có c·hết ông cũng sẽ không để người khác gây hại cho đứa trẻ của ông.
Nên ông đứng lên, chỉ với lòng can đảm để c·hết và quyết tâm bảo vệ người thân.
Trương Dạ cũng chẳng còn để ý đến việc bị phát hiện nữa, định thôi thúc chân khí cản lại thì gương mặt Thư lão trở nên vặn vẹo, toàn thân ông trở nên nóng rát, máu tươi bắt đầu chảy ra từ thất khiếu không ngừng.
Thiên Cơ Diệp chứng kiến toàn bộ, ánh mắt điềm nhiên không có vẻ gì là bất ngờ. Dĩ nhiên điều này là do hắn giở trò, một con sâu cái kiến mà cũng dám làm trái ý của hắn?
Được một lúc thì Thư lão ngã ụp xuống, t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng khi trên mặt vẫn mang nụ cười nhạt đi theo.
"T..iểu t..ử.. p..hải sốn..g.."
Ông có lẽ đã hài lòng với kết quả này, ông không phản bội lại tình cảm của ông đối với Trương Dạ như bao người khác.
Nhưng Trương Dạ thì không, lòng hắn nhỏ máu đau như cắt, nhìn người thân thương ra đi trước mắt của mình, lại không thể chống đối trước sức mạnh tuyệt đối.
Thư lão đối với hắn ân tình quá lớn, trước khi ra đi còn để hắn mắc nợ thêm, phần ân tình này, hắn lại không bao giờ có thể trả lại được.
Nên hắn hận! Hận bản thân vì quá yếu đuối, hận ông trời vì cái gì lại không chiếu cố hắn dễ dàng hơn một chút! Hận cả các vị thần đã mang hắn đến đây! Hận cái thế giới điên loạn c·hết dẫm này! Toàn bộ đều là ý nghĩ trong nội tâm muốn đổ lỗi cho mọi thứ tồi tệ xảy ra xung quanh hắn.
Trương Dạ cũng là thanh niên cương trực, bị Huyễn Tiên lục địa làm cho vặn vẹo!
Tràng cảnh vừa rồi để đám đông sửng sốt hồi lâu, họ dường như cũng hiểu ra điều gì đó mà ráo riết hét lớn để Thiên Cơ Diệp nghe, "Vô Huyền hại c·hết Thư lão bá rồi!!"
"Đều tại ông ta đứng lên cho Vô Huyền!"
"Tên khốn vong ơn bội nghĩa còn không mau ra đây!!"
"Tìm hắn! Tìm hắn đem ra trước mắt tiên sư!"
Họ biết được nếu trái ý tiên sư sẽ c·hết, thà gặp Vô Huyền biết đâu sẽ có đường sống dù là nhỏ nhoi đến thế nào.
Bấy giờ Thiên Cơ Diệp mới hài lòng mỉm cười, buông tiếng thở dài tiếc nuối, "Vị lão nhân gia này.. Vô Huyền thật sự quan trọng như vậy để ngài đứng lên chống lại mọi người ư?"
Tú Đông Phong từ đâu xuất hiện một bên hét to, "Là Vô Huyền!! Hắn sợ ông ta sẽ chỉ điểm vị trí của hắn nên liền ra tay g·iết người bịt miệng!"
"Các vị, bần đạo là Đạo Môn truyền nhân, nay cùng với Thiên Cơ Diệp huynh đệ đến nơi này để giải quyết phiền phức cho, mong các vị hợp tác cùng chúng ta mang hoà bình về cho chính đạo!"
"Chúng ta đã giăng bẫy nhốt hắn lại trong trấn, khi gặp được hắn các vị chỉ cần hét to lên để không gặp nguy hiểm, bọn ta lập tức có mặt bên cạnh bảo vệ các vị"
"Để tương xứng với nghĩa vụ nguy hiểm này, ta sẽ đề cập bên trên về vấn nạn tu luyện của các vị, để họ chuyên tâm giải quyết lời nguyền phàm nhân này"
Nghe được lời này, nhìn thấy trên người Tú Đông Phong mang đạo bào màu vàng, lúc này họ càng thêm tin tưởng vào lời lẽ của hai người bên trên.
Người dân ráo riết một đám lùng sục khắp mọi nơi, toàn trấn trở nên náo động khi đường xá chật hẹp bị chen chúc, vài người phụ nữ yếu đuối hay trẻ em cũng bị sức ép của đám đông chen lấn, xô đẩy làm cho c·hết ngạt dưới đường hoặc hai bên mặt đường.
Trong thời khắc sinh tử này, ai lại bình tĩnh được mà quan tâm thứ gì khác ngoài bản thân?
Họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất là tìm được Trương Dạ, nhận thưởng, tu luyện, được người đời kính ngưỡng!!
Phàm nhân trong trấn đối với những tu chân giả đều có ước mơ được như họ, sức mạnh có thể dời non lấp bể, hô phong hoán vũ, toàn bộ đều là nỗi niềm bị giấu kín trong tim họ từ lâu.
..............
Xích Tâm Học Viện, ngay tại sảnh chính học viện.
"Gió phía Tây nổi lên rồi.. hai người các ngươi, có lẽ cũng nên đi đi thôi.." Bà lão mù ngay bên trên thủ toạ cất tiếng, giọng nói mang theo một tia thê lương.
Thiên Thư hiện tại đã là tu vi Tiên Thiên tam trọng thiên, cung kính chắp tay hỏi, "Phía Tây.. chính xác là đi đâu thưa sư tôn?"
"Không biết, hai người các ngươi cứ đi về phía Tây, đến lúc đó sẽ biết được, là vận mệnh sắp đặt, hay là duyên phận ngắn ngủi"
"Thiên Thư, Thanh Tuyền, cả hai các ngươi đều là báu vật của Điểm Hồng Anh ta. Phải nhớ rằng, những gì các ngươi thấy, không phải lúc nào cũng đúng"
Bên cạnh Thiên Thư là một nữ tử mang áo dài xanh lam, khuôn mặt lạnh tựa như băng đáp, "Đã rõ lời dạy của sư tôn. Khi nào có thể xuất phát ạ?"
"Ngay bây giờ đi. Nếu có thể cứu thì hẵng cứu, còn không thì đừng nhúng tay vào, sẽ làm loạn thế cục" Điểm Hồng Anh lắc đầu thở dài.
"Đã rõ!" Thiên Thư và Thanh Tuyền đồng thời đáp, đều không thắc mắc lời lẽ khó hiểu của sư tôn, đây không phải là lần đầu các nàng nhận lệnh thế này.
Lý do là vì sư tôn các nàng liệu sự như thần, mọi việc trong tương lai gần đều có thể nhìn ra được, nói không chừng việc này là một hồi cơ duyên.