"Ngươi hưởng được bao nhiêu lợi từ việc này?" Trương Dạ bình thản ngồi bên trong phủ thành chủ, tay nhâm nhi chén trà chất vấn người ngồi trước mặt.
Chí Dương như người mất hồn ngồi đối diện, ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi, "Thiên Cơ Diệp hứa sẽ cho ta tài nguyên và công pháp để tu luyện sau khi hắn đăng đỉnh.."
"Đã được chưa? Nói rõ ra xem"
"Đã được một lần công pháp và lượng nhỏ Tụ Khí Dịch đủ để ta tấn thăng Hậu Thiên tứ trọng cảnh.. đây là lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng ta và hắn hình thành mối quan hệ hợp tác, lần trước là ở Hoả Cốc Thôn"
Trương Dạ chau mày, điều này có lợi gì cho Thiên Cơ Diệp? Tại sao không trực tiếp ra tay s·át h·ại mà phải chờ đợi?
"Thực lực Thiên Cơ Diệp ra sao?"
Chí Dương chợt im lặng một lúc lâu rồi mới nói, "Không rõ, bao lần hắn ra tay đều cho ta rời đi trước, nhưng kết quả lại làm người ta kinh sợ, khu vực bị hắn thi pháp.. như thể không tồn tại"
Đây rồi, mấu chốt của vấn đề đây, Trương Dạ cười thầm trong lòng, bắt được đường lui bèn hào hứng hỏi, "Ngươi rời đi bằng cách nào!? Bây giờ có cách rời đi Nam Đường Trấn không!?"
Bên ngoài vẫn ầm ỉ từng tiếng hò hét xen lẫn tiếng bước chân dồn dập tìm kiếm Trương Dạ, nhưng chẳng ai ngờ được hắn ở bên trong phủ thành chủ.
"Có một trận pháp dịch chuyển.. nằm bên dưới giường của Đại Minh.."
"Chuyện này có ai biết ngoài ngươi không? Kích hoạt thế nào?"
"Chỉ có Thiên Cơ Diệp, vì trận pháp là do hắn bày ra.. dùng linh thạch để kích hoạt"
Nghe đến người sắp đặt cũng là Thiên Cơ Diệp, Trương Dạ không khỏi nhíu mày, "Khoan đã, hắn vì sao lại muốn tàn sát mọi người?"
"Không biết"
"Mắt trận là gì? Nằm ở đâu?"
"Không biết"
"Câu hỏi cuối cùng, là ngươi làm cho dân trấn bị "nhiễm" nguyền rủa?"
Chí Dương thờ ơ gật đầu đáp, "Thiên Cơ Diệp đưa ta một túi tóc đen, bảo ta rải xuống nguồn nước.. ta thấy có điều lạ nên không dám uống nước từ đầu nguồn, mà chỉ dám lên Trung Đô trữ nước về nhà"
"Thế thì ngươi là đồng phạm, cũng không cần sống tiếp rồi" Ánh mắt Trương Dạ lạnh lại, vung tay dễ dàng gặt đi đầu của Chí Dương bay đi làm cỗ máu tươi phun lên như suối.
Tử khí bị Vô Tự Ma Kinh tự động vận chuyển hút lấy ngay lập tức bổ sung vào thể nội, tay Trương Dạ đưa sang hoá chất lỏng đen bao lấy cỗ t·hi t·hể bên trong tiêu hoá chậm rãi.
Một phần ký ức của Chí Dương chảy vào trong đại não.
Toàn là ký ức thơ ấu, vô dụng. Cứ ngỡ có thể biết được điều gì đó thay đổi tình hình, thể loại sưu hồn này khác gì đỏ đen đâu? Trương Dạ hậm hực mắng trong lòng.
Được mười phút thì người Trương Dạ trở lại bình thường, chân khí đã đầy ứ bên trong nên phần lực lượng được hấp thụ liền chảy vào bồi bổ cho lượng quỷ khí, ma khí, lôi khí hao hụt.
Chí Dương bây giờ chỉ còn lại một bộ xương khô được Trương Dạ nhả ra khỏi cơ thể.
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy Dạ huynh?" Lúc này, một giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm vang lên bên tai Trương Dạ.
Da đầu Trương Dạ tê rần một trận, ngoái về sau nhìn về hướng thanh âm phát ra, mày kiếm không khỏi nhíu lại, "Tú đạo sĩ? Ngươi sao lại còn ở đây?"
Tâm thái trở nên đề phòng, sẵn sàng tinh thần có thể liều c·hết, đồng quy vu tận bất cứ lúc nào.
Trương Dạ hít sâu một hơi, thở nhẹ ra nhìn về phía Tú Đông Phong đang dửng dưng bước đến, trong lòng đánh loạn ý nghĩ liều lĩnh, "Tú đạo sĩ tu vi cao hơn ta không chỉ một hai bậc.. nếu có xích mích, ta cũng phải lấy một chút da thịt của hắn, ta cũng chưa phải là lần đầu c·hết"
"Phải rồi, Dạ huynh, mấy tháng trước huynh có biết về sự việc thiên đạo nguyền rủa không? Là một người tên Trương Dạ, cấu kết với Ma Tổ"
"Ai mà chẳng biết việc đó? Tú huynh hỏi có vấn đề gì sao?" Lòng Trương Dạ run khẽ, bại lộ rồi?
"Ta là cảm thấy huynh rất quen thuộc, lại cùng tên nha, nhưng chắc là không phải, Trương Dạ kia là nhân tộc cơ mà" Tú Đông Phong nhún vai tỏ ý không có gì.
"Tú đạo sĩ nghĩ nhiều rồi, vậy thì ta có việc, đi trước một bước" Trương Dạ cất bước đi qua người Tú Đông Phong đang chặn trước cửa.
Hắn muốn tránh mặt vị ôn thần này càng sớm càng tốt, hắn không đọc được ý nghĩ của Tú Đông Phong, cũng chẳng rõ mục đích của Tú Đông Phong là gì. Đối với những thứ không hiểu rõ bản chất của nó, con người luôn phát sinh ra một nỗi sợ hãi.
Lúc đi ngang thì bên tai Trương Dạ khẽ có thanh âm truyền vào, "Bây giờ huynh ra ngoài, c·ái c·hết là điều không thể tránh khỏi"
"Có ý gì?" Trương Dạ khựng lại, "Thỉnh chỉ giáo?"
Tú Đông Phong treo trên mặt vẻ tiếu dung xoay qua nhìn Trương Dạ tiếp lời, "Hay ta nên gọi huynh là Vô Huyền lão sư đây? Đừng căng thẳng, ta không có ý định dây vào chuyện của các ngươi"
"Chỉ là cho huynh biết một điều, Thiên Cơ Diệp dường như đang tìm kiếm huynh, lần này hắn rốt cuộc cũng chơi toàn lực rồi"
Toàn thân Trương Dạ như bị đối phương nhìn thấu, Trương Dạ biết đây là đối phương đang dùng thần thức thăm dò, vội thả thần thức ra đối chọi ngăn cản đối phương.
"Đạo sĩ, thông tin này ta có thể cảm ơn, nhưng làm như thế thì là đang trực tiếp đánh mặt ta đấy?" Khoé môi Trương Dạ cong lên một vòng giả tạo, nhìn đối diện Tú Đông Phong đáp.
"Là trả ân huynh bình rượu lúc trước, giờ thì hành xử thế nào là do huynh. Bần đạo xong phi vụ này cũng nên về núi thôi, nhân gian thật lạnh lẽo nha" Tú Đông Phong cũng tỏ ra vẻ mặt tiểu nhân y như Trương Dạ đáp lễ.
"Vậy cáo từ" Không rảnh nghe tên này nói nhảm, Trương Dạ để lại một câu rồi thoắt biến khỏi phủ chủ.
"Vô Huyền à? Thú vị, ngươi lừa được ta chứ đời nào lừa được hệ thống baba?" Tú Đông Phong nhìn ra hướng cửa sổ xa xăm lắc đầu lẩm bẩm, "Nên đi kết toán nhiệm vụ lĩnh thưởng rồi"
Tú Đông Phong cũng thoắt cái đã biến mất ngay lập tức, phủ chủ lát sau đã chật nít người tràn vào bởi cổng chính được mở toang vì lực lượng thần bí của hắn tác động.
"Thành chủ c·hết rồi!!"
"Là Vô Huyền!! Hắn không ở đây!!"
Phút tiếp theo Trương Dạ đáp đất là trước cửa nhà Đại Minh, tay cầm vặn chiếc nắm cửa hé ra một ít thì chợt hắn khựng lại.
Tay Trương Dạ run rẩy, mồ hôi lênh láng chảy xuống trán, hắn cảm nhận được khí tức đáng sợ phát ra từ nơi này!
Có nên không? Chỉ cần đẩy vào, dùng trận pháp thoát khỏi đây là được.
Nhưng hắn lại không dám, khí tức này hắn từng cảm nhận một lần ở Lôi Sa Chi Địa. Đối đầu với Hoắc Thường Sơn, chính là cảm giác đó.
Cảm giác con sâu cái kiến đối đầu với thần linh uy quyền.
Liễm Khí Quyết luôn được vận chuyển bất kể mọi lúc, đối phương nếu là Niết Bàn cường giả vậy thì toang.
May mắn ba phút tiếp theo vẫn không có động tĩnh, Trương Dạ bèn bỏ chạy rời khỏi nhà Đại Minh.
"Khí tức này.. ngoài Tú Đông Phong ra, thì có lẽ chỉ còn lại Thiên Cơ Diệp?"
"Hắn không phát hiện ra ta.. Liễm Khí Quyết chỉ có thể che giấu trên một đại cảnh giới, suy ra Thiên Cơ Diệp là Tiên Thiên!"
Trương Dạ vận dụng Tẩu Vi Phân Thân, tạo ra phân thân y đúc Trương Dạ với thực lực ba phần.
"Đi ra cánh đồng sau nhà Thư lão, phá hủy con bù nhìn!! Sẵn tiện lôi kéo sự chú ý của người dân nhiều nhất có thể!"
Phân thân hiểu ý bắn người về hướng cánh đồng, còn Trương Dạ thì nghiễm nhiên dịch dung tham gia vào cuộc tìm kiếm bản thân trà trộn.
"Tìm thấy rồi!! Hắn đang ở đồng lúa!!"
"Mau mau đi qua truy bắt!!"
"Tiên sư cứu mạng!! Ta tìm thấy Vô Huyền rồi!"
Từng đợt tiếng hét gào phấn khích vang lên, vô số viễn cảnh tương lai tươi đẹp chảy qua trong đầu mỗi người.
Khí hậu nơi hoang tàn vốn đã khắc nghiệt, giờ đây lại bị đám đông chen chúc khiến nó càng trở nên nóng hơn, dẫn đến cái nóng kì lạ vô thức tăng lên trong im lặng mà không hề ai hay biết.
Da của mọi người đã phiến hồng một mảng do nhiệt, tuyệt nhiên chẳng ai quan tâm đến.
Duy chỉ Trương Dạ là cảm nhận rõ sự khác thường, chuyện gì thế này? Cái nóng bây giờ không là gì đối với tu chân giả như hắn, nhưng nó còn đang tăng lên mà không có dấu hiệu dừng lại.
Không thể nào!? Chẳng lẽ..
Trong lúc Trương Dạ nghĩ đến điều ngoài ý muốn, Thiên Cơ Diệp đã xuất hiện trước mặt phân thân Trương Dạ, ánh mắt hắn không mang bất kì một tia cảm tình nào.
Thiên Cơ Diệp nhàn nhạt nói, giọng điệu uy lực khí thế báo tử cho người đối diện trước mặt hắn, "Không phải ngươi, ngươi không phải người mà ta tìm. C·hết đi"
Thanh âm của Thiên Cơ Diệp dường như mang một cỗ lực lượng quy tắc nào đó, phân thân vốn đang bình thường bỗng dưng nổ tung khiến đất đá, rơm rác, bụi mù chân khí bay loạn che phủ xung quanh.
Trương Dạ chứng kiến hết thảy, không do dự liền chạy về hướng nhà Đại Minh hòng kích hoạt trận pháp dịch chuyển.
"Mắt trận không phải bù nhìn!? Còn là cái gì được!?"
"Nhưng thành công dụ được hắn ra bên ngoài, xem như thành công t·ẩu t·hoát"