Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, Trương Dạ tâm lạnh như băng, lòng chùn xuống đáy cốc.
Vì phía trước có một vị thư sinh đang nhàn nhã ngồi trên ghế dài đọc sách, khí chất toả ra điềm đạm lăng nhiên, bên cạnh còn có chiếc quyền trượng bốc đầy mùi huyết khí.
Thiên Cơ Diệp nghe tiếng động, gương mặt không biến sắc ngước lên rời khỏi quyển thư tịch nhìn Trương Dạ nói, "Cuối cùng ngươi cũng đến, ta chờ ngươi thật lâu, Vô Huyền."
Hắn cứ như đã sớm ở đây từ rất lâu, dự liệu đuợc Trương Dạ sẽ đến.
Tâm thần trở nên căng thẳng, Trương Dạ biểu lộ bề ngoài bình tĩnh hỏi ngược lại, "Đạo hữu nói thế là có ý gì? Đại Minh đâu?"
Thiên Cơ Diệp lắc đầu, "Đừng giấu, ta biết thừa ngươi là một trong những người sở hữu tư cách thu thập Thất Đại Tội chí bảo. Ngươi còn chưa có tư cách cùng ta xưng đạo hữu."
Mắt Trương Dạ láo liêng, cố tìm ra đường thoát trong chỗ c·hết.
Thú thực đối đầu với người trước mặt, Trương Dạ không nắm chắc phần hoà hay câu kéo được quá nhiều thời gian.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cố nhiên Trương Dạ lại chẳng biết được một chút thông tin nào về Thiên Cơ Diệp.
Chưa kể, chân khí của hắn còn đang ở mức thấp ngưỡng, pháp bảo không có, v·ũ k·hí càng không có.
Dùng chút tài lẻ, Trương Dạ mỉm nhẹ cố ý dài dòng khi đầu thì loạn động suy nghĩ, "Ta không hiểu ý ngài nói lắm? Vậy thì là tiên sư đại nhân nhé? Ngài chờ ta có chuyện gì?"
"Vậy sao?" Một cỗ lực lượng vô hình từ đâu trói chặt người Trương Dạ kéo hắn gần về phía Thiên Cơ Diệp.
"Nhưng ta lại có cách để xác định rốt cuộc ngươi có phải người đó hay không" Thiên Cơ Diệp híp mắt cười nói.
Chân khí trong nội thể toàn bộ đều bị cưỡng ép bóp nghẹt chảy ngược vào trong đan điền khiến mặt mày Trương Dạ đỏ một mảng.
Sắc mặt Trương Dạ đỏ bừng, trái lại đôi mắt mảy may không có một tia sợ hãi nào toác ra.
Không biết tự bao giờ, cảm giác sợ hãi trong người Trương Dạ đã biến mất hoàn toàn.
Chính điều này cũng làm hắn lấy làm lạ.
Bù lại, khả năng suy nghĩ trong tình huống hiểm nghèo cũng được tăng cao.
Phần mái tóc trước trán của Trương Dạ bị cắt phăng đi, để lộ vầng trán ra trước mắt Thiên Cơ Diệp.
"Không có?" Thiên Cơ Diệp dường như nghĩ đến điều gì, do dự một lúc rồi thả Trương Dạ ra.
"Làm phiền Vô Huyền huynh rồi, nói mới nhớ, sao huynh lại đến đây? Nếu ta nhớ không nhầm, căn này là nhà bị ám đi." Thái độ của Thiên Cơ Diệp chuyển biến từ độc đoán sang vẻ thiện lành ngay tức khắc, hắn nhẹ nhàng mỉm cười.
"Tên này.. bị tâm thần phân liệt?" Nhìn thấy cảm xúc của đối phương liên tục thay đổi trong chớp mắt, Trương Dạ không nhịn được cả gan nghĩ, miệng không quên đáp, "Không sao, mệnh ta từ khi sinh ra đã làm vạn người nhìn vào chán ghét, ngươi hiểu lầm cũng là điều dĩ nhiên. Không giấu gì huynh, ta không tin tà nên định tìm tới Đại Minh xem thử thế nào."
Thân thể được trả lại quyền khống chế, chân khí lan ra chảy dọc khắp toàn thân qua từng đường kinh mạch, trạng thái của Trương Dạ cũng trở nên tốt hơn.
Thiên Cơ Diệp đứng dậy, vẫn nụ cười bí hiểm kia, chầm chậm bước đến ngang người Trương Dạ để lại giọng nói bên tai hắn cùng một cái vỗ vai, "Trời cao có mắt, chúc may mắn, Vô Huyền huynh."
Dứt câu, Thiên Cơ Diệp tiêu thất vào hư không biến mất chỉ trong vòng một giây khi Trương Dạ còn đang sững sờ vì lời của hắn.
Căn phòng được trả lại sự yên tĩnh, giờ phút này lòng Trương Dạ rối như tơ vò.
"Tốc độ.. ghê gớm, nhưng vẫn có thể thấy được đôi chút"
"Không thể đoán được suy nghĩ của Thiên Cơ Diệp, tên này quá tà môn"
"Nhưng có một điều ta chắc chắn, hắn không thể nào nhất tâm nhị dụng để xử lý cả ta và phân thân cùng lúc được. Trừ phi hắn có khả năng dịch chuyển trong chớp mắt.. hoặc là phân thân như ta!"
Trương Dạ mạnh dạn đưa ra suy đoán cuối cùng, thế giới này đầy rẫy những loại lực lượng, sức mạnh kỳ dị, không tránh khỏi được có vài thứ sức mạnh ngoài ý nghĩ của Trương Dạ xuất hiện.
Điển hình như dị năng của hắn, nguyền rủa lực lượng, hàng tá thứ mà hắn không nghĩ đến đều lần lượt xuất hiện nơi này.
"May mắn đã che đi thứ ấn ký c·hết dẫm này bằng da người" Tay Trương Dạ vô thức đưa lên trán sờ sờ, việc dịch dung khiến hắn không đủ an tâm, bèn dùng da n·gười c·hết khắc lên trên trán đánh lừa Thiên Cơ Diệp tạm thời.
Sắp xếp lại tình huống một chút, Trương Dạ tiến thẳng vào căn gác xếp bước về phía chiếc giường. Trực tiếp đá bay giường ngủ sang bên để lộ một trận đồ phía dưới, nhìn thấy trận đồ, Trương Dạ không khỏi hưng phấn.
Trận đồ màu đỏ to khoảng 2m, ở giữa là một vòng tròn phức tạp, hình vẽ chồng chéo nhau chi chít, Trương Dạ nhìn vào hoàn toàn không hiểu tí mô tê gì, nhưng hắn nhận thấy được 5 vùng trống trải quanh rìa trận pháp.
"Theo lời Chí Dương, nên đặt linh thạch vào đi" Móc trong túi ra đúng 5 viên linh thạch đặt vào từng ô trống, mỗi khi hắn đặt vào một viên, viền của trận pháp lại trở nên sáng hơn.
Đến viên cuối cùng, khắp căn phòng đã sáng bừng ánh đỏ, ngỡ như Trương Dạ sẽ được dịch chuyển khỏi "ngục giam" bỗng dưng trận pháp lại chớp đỏ vài cái rồi im hơi lặng tiếng.
"Hả?" Trương Dạ ngẩng ra khó hiểu trước tình huống có chút ngoài mong đợi.
Linh thạch cũng đen ngòm lại vì lượng linh khí bên trong bị hút sạch, tưởng chừng không đủ năng lượng, Trương Dạ lại tiếp tục thay thế viên khác vào đến tận ba lần.
Kết quả trả lại vẫn y nguyên, không có gì xảy ra ngoài việc linh thạch bị hút đến đem ngòm.
"Chí Dương không thể nào lừa ta vì có Linh Nô Ấn"
"Chẳng lẽ.. hắn định thủ tiêu cả Chí Dương sau vụ này?" Trên trán Trương Dạ lấm tấm mồ hôi hột, không khí chung quanh đã biến nóng đến độ hắn cũng cảm thấy oi bức.
Vô dụng hắn chỉ đành ngậm đắng mà rời khỏi nhà Đại Minh, không khí tưng bừng đoàn kết chống giặc sớm đã không còn nữa, nhiệt độ bên ngoài trở nên cao ngất ngưỡng như thể toàn thành đang đứng trên lò lửa.
Chân cất bước phóng lên mái nhà, Trương Dạ quan sát tất thảy tình huống xung quanh trấn.
Người dân nằm lê lết trên đường ngất vì sốc nhiệt, người thì bên trong nhà ngâm nước để mát mẻ, người thì lại lao lực khập khiễng từng bước đập vào màn chắn ngoài rìa trấn muốn thoát ra ngoài.
"Sao lại không ra được!! Tiên sư cứu mạng!!"
"Tiên sư cứu!!"
Chẳng còn ai nhiệt huyết nổi với sự tham lam, tham muốn về danh vọng riêng của họ nữa.
Cảnh tượng không khác gì là địa ngục trần gian.
Lúc này không nhận ra liền là ngu ngốc, Trương Dạ lập tức hiểu ý định của Thiên Cơ Diệp.
Mẹ nó, tên điên này muốn đồ sát toàn bộ Nam Đường Trấn!!
Chắc chắn là có uẩn khúc hay kế hoạch gì đó, chỉ là với kiến thức nông cạn của Trương Dạ vẫn không tìm đủ manh mối truy ra ngọn nguồn.
Được nửa ngày sau, vài hộ dân đã bắt đầu có dấu hiệu c·hết vì nóng nực, xác c·hết dần rải rác trên đường cái, nhiệt độ cũng tăng lên đáng kể mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Trương Dạ bước đi trên đường, lòng thổn thức một mảng t·ang t·hương.
Nam Đường Trấn vốn yên bình, đời sống nhịp nhàng, cớ gì lại trở nên hà khắc hoang tàn như bây giờ?
Hắn đến đây cũng chỉ mang ý lợi dụng lan truyền công pháp hương hoả tăng thêm thực lực cho bản thân, chưa từng nghĩ đến vì một bước đi của mình lại gây kinh động đến đại nhân vật như thế.
Thậm chí cả hắn cũng đang từng chút một bị ảnh hưởng bởi cái nóng rát vô hình này.
"Vô Huyền lão sư.. cứu ta.. thật nóng.." Một cánh tay nhỏ nhắn nắm lấy chân hắn, bên dưới là một tiểu nữ hài đang thoi thóp hô hấp khó khăn.
Là một trong những học sinh trong lớp giảng của Trương Dạ, hắn khá có ấn tượng vì cô bé thông minh lanh lợi, nói một hiểu mười, hình như gọi Tiểu Uyển.
Nhìn đến cảnh này, Trương Dạ ngược lại không nói gì, không phải hắn không muốn giúp, mà là hắn không đủ khả năng để giúp.
Chỉ đành nhẫn tâm xoa đầu tiểu nữ hài nở nụ cười, "Được, lão sư cứu ngươi, học trò ngoan ngủ một giấc. Tỉnh dậy sẽ không thấy nóng nữa, ngươi vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy."
Trương Dạ âm thầm truyền một ít chân khí vào trong đại não nữ hài, ức chế hệ thần kinh trung ương để đối phương triệt để mất đi ý thức, rơi vào hôn mê.
"Tại sao lại làm những điều này? Những người này đâu có tội? Thiên Cơ.. không phải chính đạo sao?" Trương Dạ mãi xoa đầu nữ hài, rơi vào trầm mê, nhàn nhạt cất câu.
Cái nóng hổi kì lạ dần c·ướp lũ lượt hàng chục sinh mạng, không một ai có thể để tâm đến lời hắn nói. Câu hỏi có thể là dành cho bản thân hắn, cũng có thể là cho một người nào đó khác nghe được ngay tại nơi này.