Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 67: Sát trận khởi!



Chương 67: Sát trận khởi!

"Ra là Thiên Cơ đạo huynh, ta là Mã Tâm từ Thông Thần học viện, ngươi có thể nói một chút tình hình bên trong sao?" Đối với ẩn thế tông môn như Thiên Cơ Môn, Mã Tâm mười phần khách khí hỏi.

Ẩn thế tông môn nào xuất thế cũng sẽ đem lại r·úng đ·ộng cho cả ba vực, trong đó, Thiên Cơ Môn được đồn đại rằng là người duy nhất có thể chứng kiến tương lai của Huyễn Tiên Lục Địa sau này, vả lại thủ đoạn của họ vô cùng quỷ dị khó lường.

"Báo tin cho học viện, chắc chắn sẽ được trọng thưởng.. phân tranh sau đó ta không quan tâm"

"Ra là đạo hữu từ Thông Thần học viện, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Thiên Cơ Diệp ngồi dậy đáp lễ, "Bên trong còn một người đang chống trả với lũ quái thai, mong các ngươi có thể cứu huynh ấy ra. Vị đó.. là một vị đến từ ẩn thế tông môn như ta"

"May mắn các ngươi đến.. còn không, ta chẳng biết kết quả thế nào nữa. Đã gọi cao tầng học viện đến chưa?"

Thái độ cùng nét mặt suy yếu của hắn nghiễm nhiên làm lời nói bất giác có tám phần thuyết phục, Mã Tâm tuy nghi ngờ đôi chút nhưng vẫn không để ý gì nhiều.

"Được, phía chúng ta đều đã truyền tin cho trưởng bối, tạm thời không cần lo lắng. Còn huynh thì sao?"

"Ta không quan trọng, chỉ cứu được vài hộ dân.. là thất trách của Thiên Cơ môn đồ. Hiện tại ta liền bên ngoài bày trận, các ngươi nghe khẩu lệnh của ta lập tức lui ra" Thiên Cơ Diệp khổ não thở dài.

Mã Siêu quan sát Thiên Cơ Diệp lúc lâu rồi gật đầu, dẫn theo Thông Thần học viên xông vào vị trí Xích Tâm học viện đi qua.

...

Bên trong Nam Đường Trấn, Thiên Thư cùng các vị đồng học dễ dàng lướt qua hàng nghìn con quỷ quái.

Đồng môn mảy may lo sợ, trái lại, Thiên Thư và Thanh Tuyền ánh mắt ngó nghiêng ngó dọc như đang tìm kiếm gì đó.

Reng reng! Leng keng!

Âm thanh chấn động, v·a c·hạm pha với tiếng hét ghê rợn không ngừng phát ra từ một hướng trên không trung.

Cả đám đều quay sang một hướng đổ dồn ánh mắt vào một thân ảnh hùng vĩ đang bị hàng chục quỷ quái to lớn bao vây đánh g·iết.

Người này ăn mặc phong cách xuề xoà, nhưng trường kiếm lại phát ra tia sét đỏ cuồng nộ liên tục tàn phá xung quanh. Quần áo trên người hắn đều rách tươm, dịch đen dính đầy khắp thân thể, chi chít những v·ết t·hương đọng trên thân.

Thiên Thư nheo mắt nhìn, sơ bộ thông tin về người này đều được hiện ra dưới hình thức bảng trạng thái dưới mắt cô.

"Chỉ tra xét được tên và thực lực thôi?"

Cô thất vọng giấu nhẹm phần tâm tư xấu xa của mình, vốn nghĩ có thể thiết lập quan hệ lợi dụng người này, nhưng đối phương chắc chắn không phải là người dễ chơi.

"Cái kia.. tiếp theo đành nhờ sư tỷ dẫn dắt rồi. Nơi này cứ giao cho ta. " Thiên Thư xoay người lại bàn giao cho Thanh Tuyền.

"Thật sự ổn?"

"Ta làm được."



Thanh Tuyền thấy thế cũng gật đầu, tuy ánh mắt có phần không đúng, nhưng Thiên Thư căn bản chẳng để ý bởi tình hình chiến sự loạn lạc.

Tận mắt nhìn Thanh Tuyền rời đi cùng chư vị đồng môn, vẻ mặt nắm mọi thứ trong tay của Thiên Thư thu lại, thay thế bằng vẻ trầm ngâm.

Phải, những việc cô làm đơn thuần chỉ là vì muốn tìm điểm trang bức, cô căn bản chẳng có chút kế hoạch nào trong đầu.

"Nếu có thể, ta thật sự muốn cứu nhiều người.." Cô nấp sang một bên thở dài cay đắng, "Hệ thống, quy đổi tất cả điểm trang bức thành tu vi!"

Đan điền Thiên Thư bùng nổ chân khí, thực lực từ Tiên Thiên tam trọng tấn thăng trực tiếp lên đến Tiên Thiên tứ trọng mà không hề có chút khó khăn nào.

"Hy vọng.. tiếp theo mọi thứ suôn sẻ với ta đi"

Cô đánh mắt nhìn về phía Tú Đông Phong hô to, "Đạo huynh, cần giúp một tay sao?"

Bên phía Tú Đông Phong dồn toàn bộ sự tập trung vào chiến đấu, cơ hồ chẳng nghe được giọng Thiên Thư hỏi giúp.

Thấy vậy, cô tung ra thần thức do thám khu vực bên dưới trước, trong trường hợp có bất kỳ người dân nào còn kẹt lại trong trấn.

Đảm bảo không còn một ai sống sót, Thiên Thư tung người lên đánh về hướng Tú Đông Phong phá giải vòng vây quỷ dị bao quanh hắn.

Tú Đông Phong nhận thấy dị dạng, sự tập trung vơi đi phân nửa chú ý đến nữ tử đang dùng chút tu vi xông xáo vào giúp đỡ hắn.

"Ngươi là ai!?" Tâm không thể không đề phòng, hắn vội truy vấn khi vẫn đang vung kiếm chém g·iết quỷ dị.

Ánh mắt Tú Đông Phong rực lên một ngọn lửa xanh dương màu tựa như biển cả, cánh tay hắn cũng bị tình trạng giống tên tu sĩ Tiên Thiên hoá điên ban nãy nhưng lại ít hơn nhiều, chỉ bị lột da phần bàn tay.

"Thiên Thư! Phụng mệnh ân sư Điểm Hồng Anh đến cứu người!" Thú thực Thiên Thư không dám chắc người này có phải người sư tôn cô cần cứu hay không.

Xét tình huống hiện tại như biển máu tanh, lửa khói hỗn độn phía dưới, cộng thêm thần thức đã được quét qua, cô chẳng tìm thấy ai khác ngoài vị hung thần đang khổ chiến trên không trung này.

Nhưng người này thực lực mạnh như vậy, chắc chắn không đơn giản. Cứu hắn dù sai người, Thiên Thư cũng được một cái ân tình.

"Hộ Liên Nhập Thể!"

"Sen Chu Sinh Thể!"

"Tử Khí Đông Lai!"

Liên tục ba đợt khí tức từ các loại kỹ năng được nhập vào người Thiên Thư và Tú Đông Phong.

Cánh hoa sen từ tay Thiên Thư bay ra dung hoà vào người cả hai giúp khả năng phòng ngự tăng lên đáng kể. Không dừng ở đó, một lực lượng khác chứa đầy sinh khí truyền vào giúp các v·ết t·hương trên người hắn dần dần khôi phục ít ỏi.

Cuối cùng, luồng khí tím lịm từ Tử Khí Đông Lai dung hoà vào cả hai, Tú Đông Phong lại không cảm thấy gì khác thường.



Ban đầu Tú Đông Phong còn đánh gãy đợt chân khí đầu tiên, ngay lập tức hắn nhận thấy phần khí tức này có gì đó không đúng, không mang theo bất kỳ tia công kích nào mà chỉ toàn sinh cơ bảo hộ, sau đó cũng để nó thuận theo nhập thể.

"Này là hệ hỗ trợ đúng nghĩa? Tuy không rõ Điểm Hồng Anh là ai, nhìn như không gây bất lợi cho ta" Tâm tư hắn chợt động, bắt được cô nàng này về phe hắn, chả phải thực lực hắn tăng lên một lượng lớn sao?

Hắn vội lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ ấy đi, kẻ có tiềm năng thế này, dĩ nhiên là sẽ có hàng vạn ánh mắt nhòm ngó rồi. Một Tú Đông Phong nhỏ nhoi cùng Đạo Môn cổ xưa của hắn, không thể vì một chút tư lợi mà làm chệch hướng đại cục được.

"Tên đó.. chắc cũng phải sắp tỉnh rồi nhỉ?" Tú Đông Phong nhìn xuống dưới đ·ống đ·ổ n·át thỏ thẻ một cách khó hiểu.

Tâm thần muốn tập trung tiếp tục trận khổ chiến, chợt mặt Tú Đông Phong bỗng dưng biến sắc khó coi, "Thiên đạo hữu, cùng ta rời khỏi nơi này, mau!".

Thiên Thư còn đang định tung ra một vài kỹ năng hỗ trợ để quét sạch bọn quỷ vật, cũng ngừng hành động lại khó hiểu nhìn Tú Đông Phong, "Tại sao? Ta còn có thể giúp người nhiều loại hỗ trợ.. Hai chúng ta có thể giải quyết!".

Tú Đông Phong chộp lấy tay cô dùng lực lượng nhanh như tia chớp xé tan quỷ vật chặn đường, xông thẳng ra bên ngoài Nam Đường Trấn, miệng tiện giải thích, "Thiên Cơ Diệp bày trận, ảnh hưởng chắc chắn không nhỏ. Ngươi có thể không biết, nhưng tên này là loại máu lạnh, nể tình ngươi giúp ta một lần, tránh xa hắn ra".

Bên ngoài Nam Đường Trấn, phía dưới đội hình tu sĩ khắp các phương nhưng số lượng đã ít đi hơn một phần bởi họ đều phát rồ xông vào đàn quỷ không rõ nguyên do.

Mã Tâm lẫn Thông Thần học viên đều không có mặt ở đây, duy chỉ một kẻ mang Bát Quái đồ đang ngồi bồ đoàn ở không trung thiền định.

Không rõ hắn định làm cái gì, nhưng Thiên Thư cảm nhận rõ một trận áp lực đè nặng lên hai vai đến tận xương tủy dù hắn chưa làm gì, Tú Đông Phong vụt tay cản phá phần áp lực cho cô, thoáng chốc, áp lực lập tức tiêu tan.

Rõ ràng không thể tra xét ra tu vi! Hệ thống cũng quá củ chuối đi!

"Hắn đang..?".

"Bày trận! Chưa kể, là một sát trận cấp cao! Ngươi tốt nhất đừng nên lại gần, kể cả ta cũng không dám trêu chọc." Tú Đông Phong ngồi bệt xuống không trung, cũng rơi vào trạng thái điều tức.

Thời gian một chén trà nhanh chóng trôi qua, tu sĩ bên dưới đã không chịu nổi, hao hụt chân khí gào thét lên cầu cứu.

"Cứu mạng! Ta sắp cạn chân khí! AAAA!!!!!".

"Cố một chút.. Ta sắp hồi phục! Argh.. Thiên Cơ sư huynh, bọn ta không chống nổi nữa!".

"Hỏng bét! Tên nào buông lỏng để quỷ tràn ra!!".

Tiếng hét thảm liên tục vọng khắp khu vực, một sơ ý vô tình đã c·ướp đi hơn chục mạng sống. Sở dĩ biết danh Thiên Cơ Diệp, bên ngoài họ vừa đánh, vừa nghe chỉ đạo của Thiên Cơ Diệp khiến đội hình trở nên ổn áp không ít.

Một phần tín nhiệm cũng được họ đặt vào trong Thiên Cơ Diệp.

Thiên Thư kinh hồn hoảng hốt, dĩ nhiên cô đã sớm chúc phúc bằng lực lượng của mình cho đám đông phía dưới trước khi đi.

Quyết định thức thời của cô dĩ nhiên để người khác tìm c·hết, trách nhiệm hoàn toàn rơi vào người cô. Điều này làm Thiên Thư mười phần cảm thấy áy náy tội lỗi.

"Nhưng tại sao.. chân khí của họ lại hao hụt đi nhanh như vậy?".



Hai mắt Thiên Thư phát quang nhìn xuống vị đại háng dẫn đầu toáng tu sĩ kia, "Trạng thái.. bị hút?".

Không để Thiên Thư suy nghĩ thêm, Thiên Cơ Diệp đang bất động chợt mở miệng, "Các vị, mau lùi lại, bày trận hoàn tất!!"

Đám đông nháo nhào lùi về sau, nghe hắn nói thì lòng nắm bắt được cọng cỏ cứu mạng run rẩy vui sướng.

Nhìn lũ quỷ quái hung hãn muốn xông ra ngoài nhưng chẳng tài nào xông ra được bởi lẽ như có màn chắn chặn chúng lại, chúng tu sĩ cũng yên tâm ngồi xuống điều tức lại chân khí trong cơ thể.

Họ không chạy, thay vào đó quyết định ngồi xem thủ đoạn của đệ tử Thiên Cơ Môn.

Kể cả Thiên Thư cũng muốn biết, người này rốt cuộc định bày trận gì mà có thể dễ dàng phá tan mối hoạ đối với lục địa về dài.

Khoảnh khắc Thiên Cơ Diệp mở mắt, bên trong màn chắn nổ to một tiếng đinh tai nhức óc, màng nhĩ của những người kém may mắn đứng gần đã bị phá thủng hoàn toàn.

Các mô đất trong viền trận pháp bị Thiên Cơ Diệp dùng lực lượng nhồi thành một hình cầu, để Nam Đường Trấn bấy giờ biến thành một hình cầu thu nhỏ với kích thước to lớn. Quái vật bên trong cũng bị lực lượng ép đến nghẹt chảy ra máu đen, ruột gan bị đè nén trông cực kinh tởm.

"Thiên Cơ bí pháp: Nhị Thức, Thiên La Địa Võng!".

Tay Thiên Cơ Diệp kết ấn, "viên cầu" đột nhiên nổ tung, máu thịt cùng bụi đất tung toé khắp màn chắn khiến tình hình bên trong khó có thể quan sát được.

Thần thức không thể thăm dò bởi trận pháp đã được sắp đặt chỉ có mình Thiên Cơ Diệp soi được.

Nam Đường Trấn trong một ngày, đảo mắt đã biến thành một bãi chiến trường tan hoang, t·hi t·hể rải rác chất đầy cùng máu thịt như một khối hỗn hợp bên dưới.

Hoàn toàn bị gạch tên khỏi Nam Vực!

Không gian chung quanh trở nên yên tĩnh, Thiên Cơ Diệp mở miệng phá tan bầu không khí yên lặng, "Đại công cáo thành, Thiên Cơ Diệp không để các vị thất vọng".

"Đ-đánh hay lắm!!"

"Thắng rồi.. Thật sự thắng rồi!!?"

"Thủ đoạn này.. cũng quá đáng sợ.. chẳng trách họ có thể tồn tại đến bây giờ.."

"Thiên Cơ Diệp sư huynh, ta chắc chắn sẽ về bẩm báo với tông môn về trận chiến kinh thiên động phách này. Huynh có phiền khi ta báo cáo lại tình hình từ nãy đến giờ không?" Đám tu sĩ nhìn Thiên Cơ Diệp với ánh mắt cảm kích, sâu bên trong còn có một ít vẻ sùng bái.

Thiên Cơ Diệp lắc đầu cười nhẹ, "Không sao, ân sư bảo ta nên xuất thế lịch luyện giúp đỡ hồng trần. Các ngươi đừng để ý, làm việc thiện thì ta không ngại được xướng"

Chỉ có Thiên Thư ngơ ngẩn một màn, cô chứng kiến rõ ràng uy lực của trận pháp kia, chắc chắn có thể g·iết được cả Niết Bàn tu sĩ.

"Nên đi thôi, việc ở đây thế là xong rồi" Tú Đông Phong vỗ vai cô gọi cô tỉnh dậy, nói xong, hắn lại truyền âm cho Thiên Cơ Diệp, "Đừng quên hứa hẹn".

Chớp mắt Tú Đông Phong đã tiêu thất khỏi hư không rời đi, Thiên Thư cũng lấy lại tinh thần mà bức tốc rời khỏi nơi này.

Thiên Cơ Diệp quá giả tạo! Nụ cười công nghiệp đó là thứ cô thấy hằng ngày ở đời trước!

Vạn phần nên tránh liên hệ với hắn thì tốt hơn.